Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 72: Độc diễn




Dịch: Laoshu
Biên: Niệm Di
“Đã rất khó phân biệt giữa thế giới giả lập và thế giới thật rồi. Kỳ thật, chuyện người có khả năng hóa thú đã không còn đặc biệt nữa.”“Hiện giờ, ước tính có khoảng 400.000.000 tấm ảnh được tung lên; 1,4 tỷ người dùng tích cực để lại 3,2 tỷ lượt comment mỗi ngày. Lưu lượng thông tin nhiều cỡ ấy không hề bị mất đi. Trí thông minh nhân tạo sẽ thu thập, biên tập chúng lại thành một loạt nhân cách phức tạp, đặc thù.”“Nhân cách này có khả năng thế thân cho những hư cấu, biến giả thành thật. Có nó, thậm chí chúng ta còn có thể giao lưu cùng người thân đã qua đời. Trong game [Cuộc Sống Hoàn Hảo] do Deep Space Technology phối hợp cùng công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical khai thác và phát triển, tất cả mọi người trong thế giới ấy đều là sự tồn tại chân thật. Họ có trong mình những ký ức và quá khứ của bản thân, cũng có tính cách riêng biệt của mình…”
Tại hội trường chính của quảng trường quốc tế Tân Hỗ, trong khi vị quản lý cấp cao đến từ Deep Space Technology có tên Khổng Thiên Thành đang diễn thuyết đầy cảm xúc, bỗng nhiên giữa hội trường vang lên tiếng ồn ào huyên náo; rất nhiều người kinh hô, la hét, sau đó đám đông trở nên hỗn loạn hẳn.
Khổng Thiên Thành hắng giọng, vừa định mở to âm lượng của hình chiếu ảo thì thấy trợ lý của ông ta đột ngột chạy vội tới.
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Hoảng hốt cái gì? Chẳng phải anh đã từng nói với chú, dù gặp chuyện gì lớn cũng phải giữ tác phong điềm tĩnh ư?” Khổng Thiên Thành ngắt kết nối âm thanh công cộng.
“Có một tên tội phạm toàn thân đầy sẹo đang khống chế mấy vị biên tập viên. Gã nói mình là anh trai của Mạnh Trường An, còn nói Mạnh Trường An chính là hung thủ trong vụ án Chặt thây – ghép xác của 10 năm về trước nữa!”
“Chết tiệt! Chú nghe thông tin này từ đâu vậy?”
Khổng Thiên Thành liếc nhìn di động, sau đó lại nhìn về phía chỗ ngồi trên bục diễn thuyết của mấy vị quản lý cấp cao của công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
4 trong 5 chỗ ngồi đã trống không, chỉ còn sót lại người đàn ông trung niên có khuôn mặt tuấn tú ở chính giữa vẫn yên lặng nhìn màn hình ảo. Trên chiếc thẻ công vụ mà ông ta đang đeo viết rõ họ tên của gã: Mạnh Trường An.
Ánh mắt của công chúng đều đang nhìn chòng chọc gã. Vốn dĩ, gã muốn dùng chính thân mình làm mồi nhử để lừa Mạnh Trường Hỉ xuất hiện. Thế nhưng vào giờ phút này, ngược lại chính gã đang bị hàng ngàn người nhìn chòng chọc hoặc chỉ trỏ vào mình.
Nếu bỏ đi, có khi chính là chột dạ. Còn không đi, ai mà biết được kế tiếp sẽ chuyện gì xảy ra!
“Ông ta chính là Mạnh Trường An ư?”
“Em trai của kẻ giết người? Không đúng, tội phạm giết người nói rằng Mạnh Trường An mới là tội phạm giết người!”
“Nhìn Mạnh Trường An hoàn toàn đâu có giống như thế chứ!”
“Cậu thì hiểu cái gì? Loại người này đều rất biết cách che giấu.”
“Lập tức báo cáo lên tổng công ty mau!”
Khổng Thiên Thành gấp gáp rời khỏi bục diễn thuyết; trong hội trường bắt đầu cho phát nhạc, song tiếng nhạc kia căn bản không thể át được tiếng bàn tán xôn xao của đám đông.
Cảnh tượng giống như thế cũng xuất hiện ở rất nhiều nơi trong thành phố Tân Hỗ. Vào thời đại thông tin có thể lan truyền một cách chóng mặt như hiện nay, chỉ cần một tin giật gân nổ ra là có thể dẫn tới một cơn sốt trong chớp mắt.
Giờ phút này, vô số người đều đang nhìn vào điện thoại di động của mình, chăm chú quan sát người đàn ông có khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, thân thể thì đầy những vết sẹo trong màn hình kia.
“Tôi muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện, một câu chuyện có liên quan đến tình yêu và cái chết.”“Có một người mẹ đã nhận nuôi 3 đứa con vốn chẳng ai cần nữa. Trong 3 đứa con này thì có đến 2 đứa bị vấn đề về tâm lý và một đứa thì thân thể tàn tật. Người mẹ ấy đã cho đi tất cả tình yêu thương mà không cầu báo đáp. Thế nhưng đến cuối cùng, bà lại bị chính con của mình giết chết…”
Trong căn hộ số 1044 của chung cư Hạnh Phúc, Hàn Phi cũng chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động. Hắn biết quá khứ của Mạnh Trường Hỉ, biết rõ đối phương hẳn đã phải chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay.
“Đây chính là cách thức hạ màn mà ông ấy chuẩn bị cho bản thân đấy ư?”
Trong video, Mạnh Trường Hỉ đã kể lại hết toàn bộ những điều mà ông ta biết, không giấu giếm thứ gì, thậm chí bao gồm cả sự tồn tại của [cánh bướm].
Theo Hàn Phi thấy, Mạnh Trường Hỉ vốn biết rõ, cho dù Mạnh Trường An và Mạnh Trường Thọ đều bị bắt thì [cánh bướm] cũng vẫn ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật. Cho nên ông ta đã đánh cược cả mạng sống của mình, ôm quyết tâm chắc chắn phải chết để công khai ra tổ chức [cánh bướm] này.
Có người tin, cũng sẽ có người không tin, nhưng điều này chẳng nghĩa lý gì cả. Chỉ cần có người chú ý đến, vậy thì số người bị [cánh bướm] làm hại có lẽ có thể giảm bớt đi.
Nhằm né tránh việc bị nhận diện khuôn mặt, Mạnh Trường Hỉ đã hủy hoại đi khuôn mặt của bản thân; nhằm đề phòng để lại dấu vân tay, ông ta bèn nung luôn mấy đốt ngón tay của mình; vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay, ông ta đã phải chạy Đông trốn Tây 10 năm trời.
Tất cả những điều muốn nói, ông ta đều khắc trên người.
Mỗi một vết sẹo kia đều là chữ. Kể cả có bị ngắt tín hiệu giữa chừng, song chỉ cần là video đã được công khai thì những nhát cắt khủng khiếp kia chính là manh mối và chứng cứ rõ ràng nhất.
Từ vụ án Giấu xác trong tủ đông cho đến vụ Chặt thây - ghép xác, hễ là những điều bản thân từng trải qua, từng biết được, hay điều tra được thì Mạnh Trường Hỉ đều vạch trần bằng hết.
Ông ta không phủ nhận tội lỗi của mình. Ông ta nói bản thân cũng từng chôn giấu thi thể, còn tự tay giết chết Hạ Thủ Nghiệp, nhưng ông ta chỉ thừa nhận những việc mà bản thân mình từng làm mà thôi.
Những bố trí mà Mạnh Trường An đã vất vả khổ cực chuẩn bị, những vu oan giá họa trong tối ngoài sáng và cả tấm màn bảo vệ mà gã đã gầy dựng tỉ mỉ trong suốt 10 năm đều bị Mạnh Trường Hỉ mở toang trước mặt tất cả mọi người!
Đoạn truyền hình trực tiếp này vô cùng ngắn, hình ảnh phía sau không ngừng bị chập chờn. Tiếp đó không biết hiện trường đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ nghe thấy tiếng hét tức giận cuối cùng của Mạnh Trường Hỉ.
“Phải có chứng cứ mới định tội ư?”
Buổi livestream bị ngắt giữa chừng, tuy nhiên những hình ảnh và video trong suốt buổi truyền hình trực tiếp này bắt đầu xuất hiện trên mạng với quy mô lớn, còn đoạn livestream kia đã leo lên top 2 trên mục hot news.
Xem xong video của Mạnh Trường Hỉ, Hàn Phi lập tức bấm điện thoại gọi cho Lệ Tuyết, đáng tiếc là đường dây đang bận. Thế nên hắn bèn nhắn một lần mấy tin nhắn gửi cho cô ấy.
Mười mấy giây sau, Lệ Tuyết mới trả lời lại Hàn Phi: “Cả 3 anh em họ Mạnh đều đã bị khống chế hết rồi!”
“Tiếp theo các chị có dự định gì?” Hàn Phi rất tin tưởng phía cảnh sát của thành phố Tân Hỗ. Thế nhưng muốn kêu cảnh sát đi truy tìm một con bướm hư vô hão huyền thì rất khó. Lần này, Mạnh Trường Hỉ công khai tin tức về [cánh bướm], có khả năng cũng là muốn lợi dụng dư luận ép bên cảnh sát đi sâu vào điều tra cánh bướm đó.
“Muốn tra rõ vụ án giấu xác trong tủ đông và vụ án chặt thây – ghép xác, lần này cảnh sát đã chuẩn bị dốc toàn lực để bắt cho bằng được hung thủ, bao gồm cả [cánh bướm] trong lời nói của Mạnh Trường Hỉ.”
“Nếu các chị tình nguyện truy xét [cánh bướm], tôi có thể giúp mọi người. Ở chỗ tôi có một bộ tài liệu liên quan đến bướm.”
“Cậu vẫn đang ở nhà ư?”
“Tôi đang ở vùng ngoại ô khá xa thành phố Tân Hỗ, bây giờ sẽ đi gặp các chị.” Hàn Phi đang đứng bên trong căn hộ chứa toàn hình nhân và dụng cụ gia đình bằng giấy, bản thân cũng cảm thấy nơi này có chút âm u nên muốn rời khỏi đây.
“Cậu đọc rõ địa chỉ đi, lãnh đạo của chúng tôi đã chạy xe đi rồi.” Từ những lời mà Lệ Tuyết nói, Hàn Phi có thể nghe ra cảm giác được sự xem trọng.
“Ở phía sau một nhà máy hóa chất tại vùng ngoại ô phía Bắc, nơi này có tên là chung cư Hạnh Phúc…”
Mạnh Trường Hỉ đã công khai về sự tồn tại của [cánh bướm] trong buổi livestream. Thực ra, ông ta cũng không dám đảm bảo bản thân có thể chắc chắn thành công. Dù sao thì ông ta cũng cảm thấy [cánh bướm] luôn luôn theo dõi mình, cho nên ông ấy sẽ rất khó thực thi được kế hoạch của bản thân.
“Chắc hẳn [cánh bướm] cũng đã xem được đoạn video của Mạnh Trường Hỉ, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi.”
Hàn Phi không tiếp tục dây dưa ở chỗ này nữa. Sắp xếp lại toàn bộ tài liệu mà Mạnh Trường Hỉ để lại, Hàn Phi giấu mấy bì tài liệu dày cộp trong người rồi chạy một mạch ra khỏi tòa chung cư.
May mắn là, trước khi hội họp được với phía cảnh sát, Hàn Phi không hề gặp phải sự cố ngoài ý muốn nào cả.
Với lớp lớp bảo vệ, hắn được đưa thẳng tới đội trinh sát hình sự.
Hai vị cảnh sát nom có vẻ rất có khí thế đích thân “tiếp đón” Hàn Phi. Một người trong đó hình như chính là lãnh đạo trước đây của Lệ Tuyết.
Cả căn phòng đều là cảnh sát, song Hàn Phi lại không hề bị mất bình tĩnh. Những lời cần nói, hắn tuyệt đối không giấu giếm; những lời không nên nói, thông qua máy phát hiện nói dối thông thường đều sẽ không dò ra được trong lời hắn nói có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.