Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
***
Hàn Phi mang suy nghĩ mọi người đều là “Người tình nghi" trò chuyện cùng Lệ Tuyết khá lâu, cuối cùng mới phát hiện thì ra người ta là công an.
Hắn đứng trước cửa phòng triệu tập, nhìn Lệ Tuyết đi xa dần. Hiện tại, Hàn Phi đã không còn tuyệt vọng như trước, chí ít giờ đã có một công an hình sự chịu nghe hắn trình bày.
"Nè! Cậu chớ bị thân hình của cô ta mê hoặc. Ở chỗ của bọn anh, tối đa cậu chỉ bị giam một thời gian ngắn. Nhưng nếu cậu rơi vào trong tay của cô ta, không chết cũng bị lột da." Trương Tiểu Thiên ra hiệu Hàn Phi cùng mình đi sang một căn phòng khác.
Trong căn phòng không lớn này, có một người công an trung niên cầm smartphone đang nổi giận đùng đùng, đó chính là vị thủ trưởng vừa khiển trách Lệ Tuyết.
Ông ta trông rất uy nghiêm, giọng nói mạnh mẽ, nhưng Lệ Tuyết không hề nghe lời của người này.
"Đội trưởng Vương, xin bớt giận, người ta là công an hình sự đã hai lần giành được bằng khen hạng nhất. Cô nàng Lệ Tuyết đó tới chỗ chúng ta là để trải nghiệm cuộc sống, anh việc gì phải tính toán với cô ấy." Triệu Minh lanh lẹ rót ly nước, đặt ở chỗ của người công an trung niên.
"Hai lần đạt hạng nhất thì đã sao? Cậu thấy cô ta có giống công an không? Không muốn làm thì ngày mai đừng tới chỗ tôi làm việc nữa!" Cơn giận của vị đội trưởng này vẫn chưa tiêu tan.
"Nếu anh thật sự đuổi cô ấy, ba mẹ của cô ấy chắc chắn sẽ khua chiêng gõ trống tặng cờ thi đua cho anh. Em nghe nói hoàn cảnh gia đình của Lệ Tuyết vô cùng tốt, hai ông bà ở nhà vẫn luôn phản đối con gái của mình làm công an." Triệu Minh nói xong mới nhận ra dường như người công an trung niên càng tức giận hơn, gã vội đổi chủ đề: “Đội trưởng Vương, người này chính là Hàn Phi, em đã đưa tới."
Nghe cái tên Hàn Phi, người công an trung niên được gọi là đội trưởng Vương rốt cục đã có thể kiềm chế cơn giận, chuyển sang trạng thái làm việc: “Chàng trai trẻ, thật ngại quá! Để cậu phải đợi lâu rồi. Chúng tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu, hy vọng cậu không giấu giếm bất cứ chi tiết nào."
Hàn Phi sống lương thiện hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên hắn vào đồn công an, khó tránh khỏi có chút căng thẳng: “Anh yên tâm, em nhất định phối hợp với các anh."
Theo sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật, công an phá án cũng dễ dàng hơn so với trước đây rất nhiều. Mọi công dân đều có mô hình tin tức nhân cách của mình, máy tính thậm chí có thể dự đoán ra khuynh hướng phạm tội của một người đạt đến tỷ lệ cao bao nhiêu.
Trừ phần đó ra, trong smartphone của rất nhiều công an còn cài phần mềm đặc biệt để phát hiện nói dối và máy phân tích án kiện. Nhờ vào sự hỗ trợ của máy móc như thế, xác suất kết án oan được hạ xuống đến mức thấp nhất.
Lấy lời khai suốt 1 giờ, bọn họ mới thả Hàn Phi về.
Xét theo kết quả phân tích của máy tính lẫn hình tượng tổng thể do mô hình nhân cách xác định nên, Hàn Phi đều không có hiềm nghi gây án. Hệ thống đánh giá độ nguy hiểm của hắn cực kỳ thấp: 0.
Nói cách khác, Hàn Phi không chỉ không có khả năng phạm tội mà hắn còn là một người tốt chân chính.
Chí ít, hệ thống thông tin công dân đánh giá như vậy.
"Đội trưởng Vương, chúng ta cứ như vậy thả cậu ta sao?"
"Không thả cũng không được, đồn công an không có quyền tạm giam nghi phạm." Đội trưởng Vương nhìn tin tức công dân của Hàn Phi trên bàn, hai hàng lông mày nhíu lại: “Khu của chúng ta 5 năm liền được bầu là khu quản hạt an toàn nhất trong toàn bộ khu phố cổ Tân Hỗ, giờ tháng này lại xảy vụ án lớn như vậy. Khoa vật chứng đến giờ vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân xảy ra hoả hoạn, chuyện này chắc chắn không đơn giản."
"Hay để em và Trương Tiểu Thiên đi theo dõi cậu ta?"
"Chú ý an toàn, tuyệt đối đừng để cậu ta phát hiện." Đội trưởng Vương cất toàn bộ tin tức có liên quan đến Hàn Phi: “Anh làm cảnh sát nhiều năm rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn một người trưởng thành lại có số điểm khả năng phạm tội bằng 0. Trước kia, anh từng nghe giáo viên trong Học viện Công an nói, người trưởng thành có điểm số khả năng phạm tội là 0 thường có hai loại: Một loại là đầu óc đơn thuần, người có thiên tính lương thiện, song cho dù là người như vậy cũng không thể có số điểm nguy cơ phạm tội bằng 0 được."
"Loại người còn lại là gì?" Trương Tiểu Thiên và Triệu Minh tò mò hỏi.
"Một loại khác chính là siêu cấp tội phạm nguy hiểm nhất, giả dối nhất, chỉ số IQ cực cao, am hiểu kỹ thuật hacking, còn biết cách thôi miên chính mình." Đội trưởng Vương hít sâu một hơi: “Bọn chúng đều là cao thủ đùa giỡn nhân tính, vì áp chế nhân cách phạm tội của mình mà có thể dùng mọi thủ đoạn tồi tệ. Những kẻ này có bề ngoài vô hại đơn thuần, trên thực tế nội tâm đã vặn vẹo, biến thái tới cực điểm."
"Anh cảm thấy Hàn Phi là loại người như vậy?"
"Anh không khẳng định, nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng!"
...
Đứng ở cửa đồn công an, "Siêu cấp tội phạm" Hàn Phi cầm bánh mì vừa mới mua từ máy bán hàng tự động, nhỏ giọng thì thầm: “Chẳng lẽ đồn công an không hề bao ăn sau khi giam giữ à?"
Hiện tại đã sắp 11 giờ trưa, Lệ Tuyết vẫn chưa trả lời, Hàn Phi ăn bánh mì xong bèn quyết định về nhà trước.
Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, smartphone đột nhiên rung lên.
Nhìn thoáng qua ID hiện ra trên điện thoại, Hàn Phi cảm thấy ngạc nhiên.
"Đạo diễn Khương, anh tìm em có việc gì sao?"
"1 giờ trưa hôm nay, đến phố Bắc của khu phố cổ nhé. Anh chuẩn bị quay một bộ phim mới, cậu có thể tới thử vai."
Hàn Phi đang muốn nói mình gần đây gặp một vài chuyện, không định đi thử vai, đáng tiếc đối phương đã cúp máy.
"Alô? Đạo diễn Khương?" Hàn Phi mím chặt đôi môi khô khốc khi nghe smartphone bên kia truyền đến âm thanh cúp máy.
"Giờ mình không thể cười, tình trạng của mình đã không còn hợp làm một diễn viên nữa rồi."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Hàn Phi vẫn quyết định buổi chiều sẽ đi qua đó. Lúc bản thân đến bước đường cùng, người ta lại cho mình một cơ hội - Nếu như không đi, hắn cảm giác chính mình đã không không tôn trọng người kia.
Sau khi về nhà tắm rửa, thay quần áo, Hàn Phi vội vã chạy tới phố Bắc.
Tân Hỗ là một đô thị tầm cỡ quốc tế, có diện tích rất lớn. Vị trí nòng cốt của thành phố này được xây dựng thành một khu đô thị khoa học kỹ thuật thông minh với những tòa nhà cao tầng, quy tụ nhiều công ty và những nhân tài hàng đầu từ khắp nơi trên đất nước.
So sánh với khu vực nòng cốt, khu phố cổ khá tồi tàn; nơi đây còn vẫn duy trì dáng vẻ từ nhiều năm trước.
"Xin hỏi đạo diễn Khương Nghĩa có ở đây không?" Hàn Phi đi tới phố Bắc trong khu phố cổ, ngạc nhiên phát hiện nơi đây có tới 2 đoàn kịch đang quay phim. Một trong số đó là bộ phim có nộ dung hài lãng mạn đô thị hiện đại, cái còn lại hình như là về chủ đề kinh dị và tội phạm.
Các tác phẩm trước đó của hắn đều có liên quan đến hài kịch, nên trước tiên hắn đến đoàn phim tình cảm đô thị để hỏi.
"Hàn Phi?" Nhân viên đang kiểm tra đơn đăng ký của diễn viên nhận ra Hàn Phi: “Không phải cậu đã bị công ty sa thải sao? Sao còn chạy tới đây?"
"Đây là phim của công ty?" Hàn Phi nghi ngờ nói: “Đạo diễn Khương Nghĩa bảo em qua đây thử vai."
"Đạo diễn đoàn làm phim [Mối Tình Bí Mật Chốn Đô Thành] của bọn anh không phải là Khương Nghĩa? Có phải cậu đi lộn chỗ hay không?" Người nhân viên này chỉ là kẻ chạy việc vặt ở tầng dưới chót của công ty nên gã rất đồng cảm với cảnh ngộ của Hàn Phi, thế nên cũng không cố ý làm khó hắn.
"Không phải Khương Nghĩa?" Hàn Phi biết địa chỉ không sai, nhưng đạo diễn của bộ phim hài lãng mạn đô thị này không phải là Khương Nghĩa, vậy chắc anh ấy làm đạo diễn cho một bộ phim khác. .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Chậm rãi xoay người, Hàn Phi nhìn tòa dân cư u ám bên kia đường. Trên cửa chính của toà dân cư ấy dán một tấm áp phích, trên đó viết 3 chữ lớn màu đỏ như máu – Hoa Tội Ác.
"Muốn mình đi đóng phim ma sao?”