Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
Đây là lần đầu tiên mà một nữ diễn viên bị người khác hỏi vấn đề như vậy. Cô ấy không biết nên trả lời như thế nào, đành phải mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chị Long.
"Cẩm Niên tốt nghiệp Học viện điện ảnh và truyền hình Tân Hỗ, tính cách và thành tích học tập đều ưu tú, từng học múa, còn võ vẽ thì thật sự chưa từng học." Chị Long nói đỡ cho Cẩm Niên.
"Khó rồi đây, hiện tại có vài bộ phim đã biến một nữ công an trên tuyến đầu thành bình hoa, điều này hoàn toàn trái ngược với thực tế."
Hàn Phi còn nhớ như in lần đầu tiên gặp gỡ giữa mình và Lệ Tuyết. Sở dĩ nữ hình cảnh cà lơ phất phơ này bị phạt, hoàn toàn là vì trong quá trình bắt giữ nghi phạm, cô ta đã đạp gãy xương sườn của kẻ đó, khiến trước khi nghi phạm bị dẫn vào đồn công an, thì đã phải vào phòng cấp cứu.
"Tôi từng gặp một nữ hình cảnh trên tuyến đầu, cô ấy tài giỏi, quyết đoán, ngoài sức chiến đấu không thua nam giới, còn kiên trì cẩn thận, có quan điểm riêng về các vụ án." Trong đầu của Hàn Phi nghĩ đến Lệ Tuyết, mắt thì nhìn Cẩm Niên, nỗ lực đối chiếu hai người: “Diễn tốt vai nữ công an, tuyệt đối có thể thu được rất nhiều sự ủng hộ từ người hâm mộ, song điều kiện tiên quyết là cô ấy có thể diễn khác so với những diễn viên trước."
Hàn Phi ý bảo Cẩm Niên không nên quá cẩn thận, hắn làm mấy động tác đơn giản: “Đây là thuật cận chiến cơ bản của công an, hơn nữa lúc em đối mặt với đám côn đồ, không nên tùy tiện tấn công, phải coi mỗi đòn tấn công là đòn đánh cuối cùng."
"Cậu còn biết đánh cận chiến?" Chị Long càng ngày càng kinh ngạc trước Hàn Phi, cô không biết một diễn viên hài rốt cuộc đã trải qua những gì, lại biến đổi hoàn toàn như vậy.
"Chỉ dùng để tự vệ." Hàn Phi không dạy kỹ năng diễn xuất cho Cẩm Niên, trong tình huống không rõ lai lịch của đối phương, lại đi dạy người khác cách đóng phim là một chuyện rất vô phép.
Cẩm Niên từ trước tới giờ chưa từng học võ, ban đầu không biết nói gì với Hàn Phi, mãi đến khi Hàn Phi dễ dàng hạ gục những diễn viên đóng thế trên phim trường bằng những động tác đơn giản, thái độ của cô mới có biến chuyển.
"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, sau khi quay phim xong em cũng phải chăm chỉ luyện tập." Tất cả những gì Hàn Phi đang làm cũng là để bộ phim hay hơn, không lẫn lộn bất cứ cảm xúc cá nhân nào.
Khoảng nửa giờ sau, biên kịch Tạ Đỉnh bước vào phòng, lúc đầu anh ta đầy oán hận, nhưng sau khi thấy Chị Long, lại trở nên rất hiền lành.
Mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản, đến buổi trưa, kịch bản mới đã có hình thành.
"Cái tên này có ý nghĩa rất sâu xa, nhưng đặt cho bộ phim của chúng ta cứ cảm thấy không thích hợp."
"Lúc trước, chúng ta lấy cái tên này với ý nghĩa chính là muốn nói về tội ác trong đời thực, nhưng vẫn mang hy vọng với tình yêu, cuối cùng thêm vào câu chuyện tình yêu giữa nam-nữ chính.
Hiện giờ, phân cảnh tình yêu giữa nam-nữ chính có cũng được không có cũng chẳng sao; phần hấp dẫn nhất của cả bộ phim là trận đấu trí sinh tử giữa hai anh em."
Biên kịch Tạ Đỉnh rầu rĩ: “Sát với thực tế là chuyện tốt, nhưng quá sát với hiện thực cũng sẽ khiến cho người có loại cảm giác bó tay bó chân."
"Không bằng đổi tên thành thì thế nào? em từng nghe người ta nói về loại hoa này, một gốc cây có 2 đoá hoa, đua nhau nở rộ. Một đóa trong đó không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng và tinh hoa của đóa hoa khác, dùng tổn thương sâu sắc nhất để diễn tả tình yêu sâu sắc nhất, cho đến khi một trong hai chết đi." Hàn Phi chợt tự hỏi: “Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An dù không phải anh em ruột thịt, nhưng từ nhỏ lớn lên bên nhau. Bọn họ giống như là hai đóa hoa sinh trưởng trên một nhánh cây, trong đó một đóa không ngừng cướp đoạt cuộc sống của đóa khác."
Đề nghị của Hàn Phi đạt được mọi người tán đồng, mọi người ăn qua loa bữa trưa, vốn định tiếp tục sửa kịch bản, Hàn Phi lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
"Thật ngại quá, cảnh sát tìm em có việc, có thể liên quan đến vụ án Chặt thây - ghép xác."
"Chú cứ làm việc của mình, không cần để ý đến bọn anh." Lý do của Hàn Phi quá mức cứng rắn nhiệt hạch, phòng trong mấy người căn bản không có ngăn trở dự định.
Nhận điện, Hàn Phi đi ra khỏi phòng: “Lệ Tuyết, vụ án có kết quả chưa?"
"Sau cuộc điều tra và tìm kiếm sâu rộng của chúng tôi, kết hợp với những bằng chứng mà Mạnh Trường Hỉ cung cấp, hiện tại đã có thể định tội cho Mạnh Trường An và Mạnh Trường Thọ rồi.”
"Vậy thì tốt."
"Khoan cúp điện thoại, hôm nay tôi muốn nói với cậu một chuyện khác, cấp trên chuẩn bị tiến hành biểu dương cậu, còn có thể thưởng tiền cho cậu. Cậu gửi tài khoản mạng xã hội của mình cho tôi, nhớ xem thông báo khen thưởng trên trang web chính thức của công an, sau này chắc sẽ có phóng viên tìm cậu phỏng vấn đấy."
"Làm lớn vậy sao?" Hàn Phi hơi kinh ngạc.
"Không làm lớn cũng không được, chuyện này quá ầm ĩ. Cứ coi như chúng tôi không làm, cũng sẽ có rất nhiều phóng viên và phương tiện truyền thông moi ra được tin tức về cậu thôi, những người đó vì lượt view và độ hot sẽ rất điên cuồng."
"Tên tài khoản mạng xã hội của tôi chính là Hàn Phi, cô search một cái là ra thôi." Hàn Phi cài đặt smartphone thành background call, mở App mạng xã hội mà hắn đã không sử dụng trong một thời gian dài.
Tài khoản của hắn ngay cả avatar cũng không có, 0 người follow, 0 follow ai, cũng không có thông báo nào, chỉ có cột chứng thực nghề nghiệp diễn viên.
Nhấp vào hai chữ diễn viên sẽ hiện thị bảng xếp hạng tổng, AI sẽ đưa ra đánh giá dựa trên độ nổi tiếng, tác phẩm, doanh thu phòng vé, v.v… của diễn viên, rồi đưa ra bảng xếp hạng 10.000 người đứng đầu, giờ Hàn Phi vẫn chưa leo lên bảng xếp hạng này.
Smartphone rung nhẹ, Hàn Phi cúi đầu nhìn lại. Hắn đột nhiên phát hiện người follow mình từ 0 biến thành 1.
Tuyết Tháng 9 đã follow bạn!
"Hàn Phi, cậu thực sự là diễn viên sao? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy diễn viên có 0 người follow." Giọng của Lệ Tuyết truyền ra từ trong smartphone.
"Cô nói như vậy có phần phiến diện rồi, tôi có rất nhiều fans, chẳng qua cô là người đầu tiên follow tôi thôi." Hàn Phi thực ra rất muốn nói một câu, mình tại cõi âm có rất nhiều fan trung thành, bọn họ dù đã chết cũng không chịu buông tha cho mình.
"Tôi đã gửi tài khoản mạng xã hội của cậu cho lãnh đạo. Nếu có việc cần liên lạc, thường ngày cậu cũng nên đăng nhiều status lên, như vậy mới nhanh tăng lượt người follow." Lệ Tuyết nói xong cũng cúp điện thoại.
Nhìn cái mạng xã hội chỉ có lẻ loi 1 người follow, Hàn Phi có chút chán nản. Hắn đang muốn cất smartphone, đột nhiên từ ứng dụng mạng xã hội không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở.
"Tổng đội Bảo vệ An ninh mạng thành phố Tân Hỗ thuộc Sở giao dịch chứng khoán đã follow bạn!""Đồn công an cư xá Hạnh Phúc, khu phố cổ, thành phố Tân Hỗ đã follow bạn!"
"Công an nhân dân cộng đồng Trương Tiểu Thiên đã follow bạn! Cũng cho bạn 1 like!""Đội Điều tra Kinh tế phân cục Khu phố cổ, trực thuộc Sở công an thành phố Tân Hỗ đã follow bạn! Cũng gửi cho bạn một tin nhắn -- Anh dũng can đảm, hiên ngang lẫm liệt, vậy mới tốt chứ!"
Nhìn lượng người follow đột nhiên gia tăng, Hàn Phi rất vui vẻ; vấn đề ở đây chính là: Danh sách những người follow hắn hoàn toàn khác với các minh tinh.
"Bỏ đi, có người follow là tốt rồi." Hàn Phi cài đặt chế độ yên lặng cho smartphone, tiếp tục đi chỉnh sửa kịch bản.
Khoảng hơn 4 giờ chiều, bên ngoài đoàn làm phim đột nhiên trở nên náo nhiệt, hình như lại xảy ra cãi vã gì đó.
"Chuyện gì vậy?" Hàn Phi khó hiểu đứng ở bên cửa sổ, lúc này hắn mới nhìn thấy người nhà của người bị hại, còn có một lượng lớn phóng viên đang vây quanh bên ngoài khu nhà trọ.
"Hàn Phi! Xem smartphone đi! Công an Tân Hỗ ra thông báo khen ngợi sự chính trực và dũng cảm của anh đó!" Trợ lý phim trường, người phụ trách điều phối công việc của đoàn làm phim vội vã chạy vào, anh ta ôm chặt vai của Hàn Phi: “Người anh em! Lần này, xem ra anh nổi tiếng rồi!"