Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 37: Thảm hoạ trên biển (12)




Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Được rồi." Tô Hàn thông báo với đồng đội "Độ bền 28%, chúng ta thắng rồi."
Bốn người bắn tên đến đau tay lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dừng động tác lại.
Thắng? Chúng ta thắng rồi? An Dung Duyệt hưng phấn, không thèm để ý hình tượng mà hét to hai tiếng.
"Tốt quá rồi!" Dương Thuật là người kích động nhất. Cậu liền tạt hai thùng dầu DO còn lại lên tàu hải tặc để ăn mừng.
Chiếc thuyền gỗ vốn gần như không chống đỡ được, lúc này bị đổ thêm hai thùng dầu thì lập tức phát ra âm thanh "Phựt" chua chát.
Cả tàu gỗ rất nhanh bốc cháy, hải tặc không có chỗ trốn, vì để tránh bị thiêu chết nên hải tặc liền rối rít nhảy khỏi thuyền thoát thân. Ai ngờ chẳng qua chỉ là chuyển từ hố lửa này qua hố lửa khác—— Điểm thể lực vốn không đủ, nhảy xuống uống mấy ngụm nước biển bọn hải tặc liền hóa thành ánh sáng trắng biến mất.
Các người chơi kinh ngạc xem diễn biến tiếp theo.
Hai phút sau cả tàu gỗ cũng biến thành ánh sáng trắng. Hệ thống đúng lúc lên tiếng "Nhóm hải tặc ác độc đã bị tiêu diệt, chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng Extra."
"Bạn có thể chọn một trong các tùy chọn sau làm phần thưởng."
"A. Điểm +50."
"B. Giới hạn độ no bụng, độ sạch sẽ, thể lực lần lượt +20."
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn chọn B. Vì vậy giới hạn 3 thuộc tính lập tức biến thành 360.
"Tiêu diệt hải tặc lại có thưởng Extra sao?" Dương Thuật vô cùng bất ngờ, nhưng mà cái này cũng không làm cậu chậm trễ chọn lựa chọn của mình.
"Niềm vui ngoài ý muốn." An Dung Duyệt tâm tình không tệ, cười nói.
"Hải tặc đi đời nhà ma rồi, tôi về phòng trước." Chung Duệ nói xong liền rời đi.
7 người bọn họ có thể diệt hải tặc trong một lần là do chuẩn bị quá đầy đủ, hơn nữa lúc bắt đầu đã liều mạng phóng hoả. Nhưng mà cũng hợp lý, vì để có thể chiếm ưu thế tuyệt đối mau chóng đánh ngã hải tặc, mỗi một người đều là dốc hết toàn lực mà tấn công. Giờ phút này Chung Duệ không còn hơi sức mà xã giao, anh chỉ muốn đi nghỉ ngơi.
Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ là bị Chung Duệ nói ra trước mà thôi. Sau khi tạm biệt lẫn nhau xong 7 người chia nhau về phòng nghỉ ngơi.
**
Hôm sau, hệ thống thông báo "Ngày 13 của trò chơi."
Trừ cái này ra thì không còn gì nữa.
"Nếu như chọn chạy trốn thì phải 4 tiếng sau mới có thể thoát khỏi sự truy kích của hải tặc. Nếu chúng ta tiêu diệt hải tặc thì vậy ngày 13 hẳn là ngày nghỉ." Tô Hàn lý trí phân tích, nhấp một ngụm sữa bò.
Vẻ mặt Trương Nghĩa Hạc phức tạp. Mới đầu hắn cho là Chung Duệ với Tô Hàn là người yêu. Bởi vì có bạn trai mạnh mẽ nên Tô Hàn lăn lộn cũng không tệ. Nhưng mà sau khi trải qua ngày 12, hắn không nhịn được suy nghĩ không biết là ai đang ôm đùi lớn ai đâu nha!
Người trước mặt mặc dù chỉ là một cô gái, bình thường nhìn rất ôn hoà, nhưng khi đến thời khắc mấu chốt lập tức biến thành người khác. Hữu dũng hữu mưu*, cơ trí hơn người, thuộc dạng người chơi tuyệt đối không thể trêu vào.
Hữu dũng hữu mưu: Vừa có sức mạnh gan dạ vừa có đầu óc.
Tương tự có:
Hữu dũng vô mưu: Chỉ cậy vào sức mạnh, lòng dũng cảm, nhưng lại thiếu đi sự mưu trí, tính toán. "Người Hữu dũng vô mưu, ắt khó thành đại sự".

Tô Hàn thấy Trương Nghĩa Hạc vẫn nhìn chằm chằm mình, không khỏi khó hiểu "Cần nước hả?" Cô cho là người kia muốn đổi chác.
Trương Nghĩa Hạc rũ mi, nhỏ giọng nói "Không có, không cần đâu."
Quả nhiên cả ngày không xảy ra chuyện gì, người chơi ngoài ý muốn trải qua một ngày ung dung thoải mái tự tại nhất sau khi vào phó bản này.
Nhưng đến ngày 14——
"Thông báo, du thuyền đụng phải đá ngầm, dưới đáy thuyền bị hư hại, nước biển không ngừng tràn vào trong khoang thuyền. Dự tính một tiếng sau du thuyền sẽ chìm xuống đáy biển, mời các người chơi nhanh chóng chạy thoát thân!" Buổi sáng 9 giờ, hệ thống đúng giờ báo tang.
Tô Hàn bước nhanh đến phòng 428 "Thuyền cao su đâu? Sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng cô không hỏi cứng họng—— Thuyền cao su còn xẹp, ba người Trương Nghĩa Tiêu đang dùng máy bơm để bơm thuyền cao su.
Tâm tình Tô Hàn phức tạp, đến lúc chạy trốn mới bơm thuyền thì đi sớm làm gì?
Trương Nghĩa Tiêu trầm giọng "Không sao, còn một tiếng nữa, kịp."
Vừa dứt lời thuyền hơi nghiêng về bên trái, dường như vì đáy thuyền bị tràn nước vào nên trọng tâm không vững.
Trên mặt Trương Nghĩa Tiêu thoáng qua vẻ lúng túng, nhanh chóng đổi lời nói "Chúng tôi sẽ tăng tốc, chờ một chút." Nói xong liền quay đầu bắt tay làm việc.
Tô Hàn cũng không nóng nảy, dù sao trong kho tùy thân còn có thuyền chăn, không đến nỗi chết chìm. Chẳng qua là so với thuyền chăn thì thuyền cao su ngồi thoải mái hơn, vị trí cũng lớn.
Những người khác lục đục chạy tới.
Nhìn thấy thuyền cứu sinh vẫn còn đang bơm phồng, Chung Duệ trong nháy im lặng.
"Xong ngay đây!" Trương Nghĩa Hạc nhấn mạnh lần thứ n.
Tô Hàn lười để ý hắn.
9 giờ 15, xong 1 thuyền cao su cho ba người.
9 giờ 27, xong một thuyền cao su cho hai người.
9 giờ 35, ba người Trương Nghĩa Tiêu đang bơm phồng thuyền thứ ba thì đột nhiên du sụp xuống. Bởi vì động tĩnh quá lớn mà 7 người không tự chủ chao đảo, nửa ngày mới đứng vững.
Dương Thuật đi ra xem một chút, sau khi trở lại tuyên bố "Nước biển đã ngập đến tầng hai."
Chờ thêm chút nữa." Trương Nghĩa Hạc có loại cảm giác chạy đua với thời gian mà lo lắng.
Tô Hàn thở dài, không khách khí sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người "Trương Nghĩa Tiêu, Trương Nghĩa Hạc, Béo dùng thuyền ba người mấy người đã làm xong, An Dung Duyệt với Dương Thuật dùng thuyền hai người. Mấy người đi trước tìm đồ có thể làm mái chèo, sau đó ở hành lang tầng bốn chờ. Tôi với Chung Duệ ở lại bơm hơi, làm xong sẽ tụ họp với mọi người."
Bởi vì trước kia Tô Hàn đề nghị dùng hỏa công tấn công hải tặc có hiệu quả nên mọi người theo bản năng nghe cô phân phó mà làm. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Hàn, Chung Duệ.
Chung Duệ một bên ra sức bơm hơi cho thuyền, một bên hỏi đồng đội nhỏ "Sao lại đuổi mọi người đi?"
Tô Hàn thản nhiên cất bốn cái hòm lớn vào kho tùy thân, tiện tay phân loại và nhập lại các vật phẩm, sau đó nói: "Tôi muốn bốn cái hòm lớn này từ lâu rồi. Nhưng ở trước mặt bọn họ không tiện bỏ vào kho tùy thân."
Mặc dù mọi người hợp tác vui vẻ, nhưng với Tô Hàn thì cái này không khác gì dã đội cho lắm, là loại quan hệ hợp tác xong là say bye. Cho nên mấy ngày trước lấy vật tư cô cố ý chỉ lấy sữa tắm với xà phòng, làm bộ các ô trong kho đều là loại vật phẩm cùng loại.
Hôm nay trong phòng chỉ còn lại cô với Chung Duệ, rốt cuộc cũng có thể thoải mái lấy lấy lấy, không cần giả vờ nữa! Trừ giữ lại một ô cho thuyền chăn, 9 ô khác đều dùng để rương trữ vật.
Chung Duệ không nói gì nữa, chuyên tâm bơm hơi.
9 giờ 40, Tô Hàn mới sửa sang lại kho tùy thân xong, cùng lúc thuyền cao su cũng bơm xong. Hai người trong phòng làm như chưa có gì xảy ra, bình tĩnh mang thuyền hai người dùng ra ngoài.
7 người tụ họp, lên thuyền ngồi xuống, cuộc sống hai ngày trôi nổi lại bắt đầu.
Dương Thuật chèo mái chèo, cố gắng điều khiển hướng của con thuyền, nhưng con thuyền sẽ quay tròn tại chỗ hoặc di chuyển theo hướng khác, không tuân theo lệnh nào cả.
An Dung Duyệt "..."
Đây là đồng đội heo mà cô phải nhận hả! Nhưng mà ba người Trương Nghĩa Tiêu quen biết nhau, Chung Duệ Tô Hàn hợp tác ăn ý, trừ Dương Thuật ra thì những người khác đều có bạn đồng hành hết rồi.
An Dung Duyệt thở dài, chỉ có thể chấp nhận số phận.
"Mọi người tụ tập lại với nhau sẽ an toàn hơn." Dương Thuật đầu hàng gọi những người khác.
Béo vẻ mặt đau khổ "Nhưng không khống chế được hướng trôi của thuyền..."
Mặc dù cố gắng chèo nhưng căn bản thuyền đi theo sóng biển trôi về phía trước.
Chung Duệ thấm thía, lấy giọng điệu người từng trải nói "Đừng giãy dụa nữa, trôi tới đâu tính tới đó."
Vì vậy ba thuyền nhỏ cứ vậy trôi nổi lắc lư đi khắp nơi. May mà thuyền cũng không phân tán đi, từ đầu tới cuối đều nằm trong tầm mắt lẫn nhau.
Tô Hàn vạn phần bất đắc dĩ "Sao phó bản gần đây toàn như vầy thế? Muốn thông quan phải lênh đênh trên biển hai ngày."
"Ít nhất lần này không chỉ hai ta trôi nổi trên biển." Chung Duệ an ủi.
Tô Hàn thì không có cảm giác được an ủi, tâm trạng vô cùng sầu muộn.
10 giờ, du thuyền ầm ầm sụp đổ, cả chiếc thuyền chìm vào đáy biển. 7 người ngồi thuyền, gió thổi, trong lòng lặng lẽ tính toán còn bao lâu mới có thể rời phó bản.
Ngày 14 trôi qua an toàn.
Sáng sớm ngày 15, Tô Hàn yên vị làm ổ trên thuyền, lười biếng ngáp.
Bỗng nhiên sắc mặt Chung Duệ ngưng trọng, ngón tay chỉ một hướng khác "Cô xem nhìn bên kia đi."
Tô Hàn thuận thế nhìn qua, nhưng nhìn thấy trong biển một màu xanh đậm, đang nhanh chóng bơi lại đây. Cô nhìn kỹ lại, hoá ra là bầy cá! Chẳng qua là thân thể đám cá kia màu xanh lá, lưng màu xanh đậm, răng vô cùng sắc bén, cằm kéo dài có gai, nhìn một cái liền biết không dễ chọc vào.
Cá ăn thịt người – Piranha (hay cá hổ, cá răng đao...)
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở "Ngày 15 của trò chơi, bạn đã gặp phải một đàn cá ăn thịt người Piranha."
CÁ, ĂN, THỊT, NGƯỜI!!
Không đợi các người chơi phản ứng, bầy cá dẫn đầu đến gần thuyền nhỏ của ba người Trương Nghĩa Tiêu. Bọn nó vô cùng thông minh, thậm chí biết dùng răng sắc bén của nó cắn xé thuyền cao su.
Chỉ chốc lát thuyền cao su bị cá cắn rách, nhanh chóng xì hơi.
Béo sắc mặt tái nhợt, nếu như thuyền bị phá hủy thì ba người bọn họ không phải xuống cho cá ăn sao? Nghĩ đến đây, hắn không dám do dự nữa, nhanh chóng gửi yêu cầu với hệ thống xin rời khỏi phó bản. Đồng thời hắn hét lên "An toàn là trên hết! Đừng nghĩ đến việc thông quan nữa, mau đi mau!"
Trương Nghĩa Tiêu cũng không do dự gửi yêu cầu cho hệ thống.
Trương Nghĩa Tiêu cũng muốn rời phó bản, đáng tiếc chậm một bước bị cá ăn thịt người cắn phải nên hệ thống nói với hắn "Người chơi đang trong trạng thái chiến đấu, hiện thời không thể rời phó bản."
Béo bên cạnh và cả Trương Nghĩa Tiêu đã thuận lợi rời đi.
Trương Nghĩa Hạc đau khổ muốn khóc. Lực cắn của cá ăn thịt người hết sức kinh người, hắn cảm thấy trên người truyền đến một trận đau nhức, gần như nghi ngờ thịt trên người bị cắn đứt rồi phải không.
Ngay lúc này mặt nước ầm ầm nổ tung. Nguyên lai là Chung Duệ lấy thuốc nổ ra, tính toán thời gian phát nổ rồi ném về phía bầy cá.
Vì vậy trước khi rơi xuống nước thuốc nổ liền nổ tung.
Tim Trương Nghĩa Hạc đập loạn xạ, khàn giọng hét lên "Ở đây có bạn đội! Đừng ném thuốc nổ!"
Ai ngờ Chung Duệ tỉnh táo trả lời "Không nổ chết bọn cá thì anh chết chắc!" Anh nói xong lại ném một túi thuốc nổ.
Sóng nhiệt bùng lên, lồng ngực Trương Nghĩa Hạc chấn động kịch liệt. Trong miệng hắn ngọt ngọt, nếm được mùi máu, đồng thời cảm giác mình sắp điên mất rồi.
Tô Hàn bên cạnh dùng D.Eagle bắn vào bầy cá.
An Dung Duyệt từ kho tùy thân lấy ra cây xiên cá, giúp đỡ giết cá.
Cây xiên cá nè~
Dương Thuật thì múa may mái chèo đập vào bầy cá.
Chẳng bao lâu bầy cá ăn thịt người đã bị diệt sạch.
Cả người Trương Nghĩa Hạc trên dưới bị bầy cá cắn xé xuất hiện nhiều vết thương, Thể lực còn 8%, trôi nổi trong nước không khác gì thi thể.
Chung Duệ kéo người lên thuyền, thuận tiện bôi thuốc cho hắn.
Hồi lâu sau, Trương Nghĩa Hạc rốt cục hoàn hồn, hít một hơi khí lạnh, khóe miệng run rẩy "Đau quá!"
"Nhịn một chút, sắp thông quan rồi." Tô Hàn an ủi.
Trương Nghĩa Hàn tê liệt trên thuyền, không muốn nói chuyện.
May sao sau bầy cá tập kích thì không xảy ra chuyện gì nữa.
Sáng ngày 15, kim chỉ đúng 12 giờ, hệ thống đúng lúc vang lên giống như tiếng trời "Màn ba của trò chơi đã kết thúc, chúc mừng người chơi hoàn thành khiêu chiến cực hạn."
"Bạn nhận được phần thưởng Extra."
"Tất cả người chơi may mắn còn sống sót trong phó bản sẽ tự động truyền tống rời đi."
Tiếp theo ánh sáng trắng chợt lóe, các người chơi rời phó bản.
Tác giả có lời muốn nói:
7 người: Chúng tôi là phòng vệ chính đáng
Hải tặc: Có điên mới tin mấy người!
An Dung Duyệt: Rõ ràng là tự sát
Hải tặc: QAQ
**
Nếu trong thực tế thì đại khái là——
Học bá: Bài thi lần này có hơi khó.
Roẹt roẹt roẹt viết xong, nộp bài sớm + làm bài đầy đủ.
Người khác:...Đồ lừa đảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.