Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sau khi thương lượng hữu nghị (?), hai người đồng ý (?) chơi riêng sẽ thú vị hơn, nên Tô Hàn khoác balo lên, mang theo con mồi, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Mà Chung Duệ, đứng ngẩn ngơ trong hang động, sắc mặt bất thiện, cả người đầy oán khí.
Đi dạo trong doanh trại một lát, Tô Hàn nhanh chóng lấy hết con mồi ra, đổi lại được ống tre dài 20cm (Có thể đựng nước) cùng với một giỏ tre rất lớn.
Con mồi bắt được không tiện cho vào balo vì sẽ làm bẩn balo, con mồi cũng dễ chết ngạt, nhưng để vừa hay có thể đẻ trong sọt tre, xách rất tiện.
Tô Hàn bỏ ống tre vào trong giỏ, sau đó nhấc giỏ tre lên, không chút do dự đi về phía rừng cây.
Nhưng mà vừa tiến vào rừng cây, cách đó không xa liền có tiếng bước chân lộn xộn, nghe như đông người, Tô Hàn căng thẳng, rất nhanh liền trốn vào trong bụi cỏ.
"Nó chạy về hướng này!"
"Mọi người nhanh lên!"
"Không sao, phía trước có người chặn rồi, hai người phối hợp."
Tô Hàn nghe âm thanh có hơi quen, không nhịn được ngẩng đầu quan sát. Kết quả cô kinh ngạc phát hiện ba người đàn ông cường tráng với An Dung Duyệt lại tụ cùng một chỗ. Nghe ý trong câu nói kia hình như bọn họ đã liên thủ lại, đi săn chung với nhau.
"Hừ hừ." Giọng của một con heo rừng gần đó vang lên.
Tô Hàn nhìn theo tiếng kêu, thế lại phát hiện người đứng kia cũng là người quen. Thanh niên sử dụng quần áo làm lưới đánh cá, còn có đồng bọn của thanh niên bị cá khét đầu độc.
Hai bên trái phải cộng lại, vừa vặn tám người.
Bọn họ người cầm giáo bằng gỗ, hoặc mang theo rìu, hoặc dùng súng cao su có gắn đá để tấn công, tám người hợp tác với nhau để bao vây những con lợn rừng con.
Một lúc sau, con lợn rừng kêu lên một tiếng cuối cùng rồi gục xuống.
"Thành công rồi!" Tám người hoan hô một trận, liên tục phát ra nhiều âm thanh gào thét kinh ngạc vui mừng—— Mặc dù chỉ săn được con nhỏ, nhưng đầu không nhỏ, thịt heo đủ bọn họ ăn mấy ngày.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
Đám người nâng heo rừng lên, cười ồn ào rời đi, bước chân rất nhanh nhẹn.
Mắt Tô Hàn loé lên, trong lòng hơi có chút cảm khái. Một người không thể ra sức, hai người tiếp nhau nhau không nổi, tám người hợp tác lại có thể chế phục con mồi lớn, lấy được số lương thực lớn. Chỉ là không biết sau khi săn thành công có trở mặt với nhau hay không...
Lắc lắc đầu, Tô Hàn tuỳ ý chọn một hướng, tiếp tục đi về phía trước.
"Xào xoạt——"
Động tác Tô Hàn ngừng lại, chậm rãi nhấc chân lên cúi đầu xuống, dưới chân phủi phủi đống lá rụng đi. Đúng như dự đoán, phát hiện dưới lá cây có giấu một sợi dây thừng. Nếu có động vật đạp phải sẽ bị trói lại rồi treo ngược lên trên cây.
"Mánh khoé thật nhiều mà." Tâm trạng cô nặng nề, luôn cảm thấy dưới sự nỗ lực của người chơi mà độ nguy hiểm trong rừng đã tăng lên kịch liệt.
Chậm rãi đi về phía trước, không biết bao lâu, một mảng cây Phong đường lớn xuất hiện trước mặt Tô Hàn.
Tô Hàn "!!!"
Cô mừng rõ kinh ngạc đi nhanh về phía trước, sau đó không do dự móc dao găm ra, đào một lỗ trên thân cây Phong.
Chẳng mấy chốc, nhựa cây màu trong suốt từ trên cây chảy ra. Tô Hàn nhanh chóng lấy ống tre ra, cẩn thận hứng lấy, dòng chảy tuy không lớn nhưng ổn định, chất lỏng chảy vào ống tre từng giọt một, dần dần lấp đầy.
Đây là một loại nhựa cây chảy ra từ thân cây phong, nhưng không phải cây phong nào cũng có thể tạo ra nhựa cây như vậy, chỉ có một loại cây được gọi là "cây Phong đường" mới có thể tạo ra nó một cách dồi dào.
Nhựa cây có vị như đường nước, ngọt ngào và rất bổ, sánh ngang với mật ong.
Tô Hàn đã xem thông tin liên quan về cây Phong đường, người ta nói rằng trung bình một cây Phong có thể chiết xuất 40 lít nước, 15% trong số đó có thể được sử dụng để làm sirô cô đặc, và phần còn lại sẽ được sử dụng để làm nước lá phong.
Nhưng ngay cả khi đó là nhựa cây Phong chưa qua chế biến, uống trực tiếp cũng sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề gì.
Tô Hàn một bên hứng nước, một bên quan sát bốn phía, trong lòng bắt đầu tính toán. Chỉ một lát cô cho ra kết luận, nếu không có nhiều người chơi biết rằng "Nước ép lá Phong có thể uống được", thì khu rừng Phong này đủ để đảm bảo rằng cô và Chung Duệ sẽ có đủ nước uống trong mười ngày tới.
Ống tre rất nhanh đã đầy.
Tô Hàn vặn chặt nắp, rồi thay vào một ống tre khác tiếp tục.
Tốc độ chảy của nước lá Phong dần dần chậm lại, giống như vết thương đang từ từ lành lại, Quét mắt nhìn ống tre, phát hiện cái thứ hai đã gần đầy, Tô Hàn không tiếp tục đào lỗ nữa, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng lúc này, từ xa có tiếng ồn ào truyền đến.
Tô Hàn không muốn bại lộ bí mật cây Phong đường, nhanh chóng vặn nắp ống tre bỏ vào trong giỏ, sau đó làm như không chuyện gì ngồi xuống, làm bộ như mình đi mệt nên tùy tiện tìm chỗ ngồi nghỉ lấy sức.
Đột nhiên có tiếng quát to "Mau ngăn nó lại!"
Hở? Tô Hàn theo tiếng nhìn lại, lông tơ không khỏi dựng lên—— Cách đó không xa có một con rắn hoa dài một thước!
Cản cái rắm! Tô Hàn không chút do dự lùi một phát mấy bước.
Con rắn hoa đã chui vào bụi cỏ biến mất một cách nhanh chóng.
Mà lúc này hai người chơi mới thong dong tới chậm, sắc mặt bất thiện hỏi Tô Hàn "Rắn đâu?"
"Sao tôi biết được?" Tô Hàn hết sức bình tĩnh nói liều "Tôi thậm chí còn không nhìn thấy con rắn nào gần đây."
Nói xong, cô nhấc giỏ lên xoay người muốn rời đi.
Một người chơi nam trong đó mặt lạnh như băng, bước một bước chặn đường lại, hùng hổ doạ người hét "Nói, có phải cô cố ý thả nó chạy không?!"
Tô Hàn trợn mắt trong lòng, rắn hoa là rắn kịch độc. Vừa nhìn là thấy thể lực của nó là 75%, mắc cái gì cô phải mạo hiểm tính mạng giúp hai người cản rắn lại?
Trên mặt cô vẫn lộ vẻ khó hiểu, diễn đến cuối cùng "Anh giao con rắn cho tôi giữ sao?"
Người nói cứng họng.
Tô Hàn nói tiếp "Vậy sao anh lại hỏi tôi đòi rắn làm gì?"
Nếu đây là một con thỏ thì cũng được đi, cùng lắm thì thuận tay giúp một chút. Nhưng nó là rắn đó! Ngu mục giúp đỡ hăng say, không làm được còn bỏ lại cái mạng! Hơn nữa... Cô không thích cái loại nhờn nhớt, còn trơn nhẵn trườn trượt.
Thấy đối phương không nói được gì, Tô Hàn vòng qua muốn rời đi.
Ai biết sắc mặt đối phương u ám khó lường, biến hóa khó đoán, cuối cùng nổi giận đùng đùng nói: "Chắc chắn cô giết con rắn rồi cố tình giấu đi! Hừ, đó là con mồi của chúng tôi, mau bồi thường tổn thất cho chúng tôi đi, bằng không đừng hòng rời đi!"
Tô Hàn "..."
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
Tô Hàn bị sự vô sỉ của đối phương dọa sợ. Thể lực của rắn hoa là 75%, lại không bị cản lại, nhìn thế nào cũng không thể nào là đồ vật của hắn được.
Mà lúc này, đối phương bày dáng vẻ ngang ngược, giống có ý định lừa gạt.
Tô Hàn thành khuẩn khuyên bảo "Con mồi có quý thì tính mạng còn quý hơn. Bây giờ chỉ có thể từ bỏ đuổi theo con mồi, dây dưa nữa cậu có thể mất mạng đó."
Cô nói lời này là có lý do. Hai người trước mặt, một người thể lực 53%, một người 42%, cũng chỉ còn nửa cái mạng. Mà cô giờ phút này thể lực 100%, còn đầy 360 điểm.
Đối phương "..."
Uy hiếp sao để bị giảng đạo ngược, thật sự không thể nhẫn!
Hai người trao đổi ánh mắt, xác định là phải ra tay. Dù sao đối thủ cũng chỉ là một cô gái, hơn nữa hành động đơn độc, khẳng định rất dễ xử lý. Đến khi chế trụ được cô tuyệt đối sẽ muốn vơ vét tài sản, bù lại phần tốt thất trước đó mới được.
Tin tức của bọn họ không linh thông, không biết tình hình, cũng không biết cô bé đứng trước mặt họ còn dũng mãnh hơn phần lớn người chơi nam.
Lúc hay người mày qua mắt lại để trao đổi với nhau, Tô Hàn đã sớm nhìn ra. Cô đặt giỏ xuống, lấy dao găm từ trong balo ra, sau đó đi trước một bước đến gần người tấn công!
"Má ơi!" Tấn công bất thình lình, người bị công kích bất ngờ không kịp đề phòng. Lúc hồi phục tinh thần lại, hắn vội vàng cầm trường đao chống đỡ.
Nào ngờ Tô Hàn nắm cổ tay cầm dao của người nọ vặn ngược ra, giây tiếp theo đầu dao găm đâm vào bụng hắn.
Sau đó, dao găm rút ra đâm lại, rút ra quét qua cổ. Trong nháy mắt một người tiêu tán trong không khí.
Một tên khác phát lãnh trong lòng, khó khăn nuốt nước miếng, chân nhũn ra gần như đứng không vững. Vạn lần không nghĩ tới, một cô bé lại hung tàn đến vậy!
Đến lúc này Tô Hàn mới phát tiết bất mãn trong lòng "Nói cho rõ, là mấy người thỉnh cầu người qua đường hỗ trợ. Thỉnh cầu không hợp lý, người qua đường có quyền từ chối. Tự cho là người trong thiên hạ đều mà mẹ mi à, tuỳ tiện nói vài câu thì người ngoài phải hợp lại bỏ mạng hoàn thành?"
"Thể lực rắn hoa còn tận 75%, vậy mà cậu còn dám nói nó là con mồi cậu. Sao cậu không nói tất cả động vật trong rừng đều là của cậu luôn đi? Vô sỉ cũng phải có giới hạn thôi chứ."
"Đã nói với mấy người là con mồi có quý thì mạng còn quý hơn, sao lại không chịu nghe khuyên bảo thế!"
"Cô..." Tên kia có lòng muốn nói nhưng răng run lập cập, nói không ra chữ.
Tô Hàn lười nghe hắn cãi lại, giơ tay chém xuống, sạch sẽ gọn gàng tiêu diệt người kia. Cuối cùng thở dài "Từ bỏ sớm không phải tốt hơn sao?"
Gương mặt người chơi bị đào thải trở nên vặn vẹo, đúng là chết không nhắm mắt.
Tô Hàn xách giỏ lên, bắt đầu đi săn thú.
**
Chạng vạng tối, Tô Hàn trở lại sơn động với đầy một giỏ ụ.
Ở giữa, có một đống lửa trại đang cháy.
Bên cạnh có thêm một khung gỗ, hình dáng hơi giống chữ "冂", nhưng phía dưới đều đặn, đứng rất vững chắc. Một miếng da thỏ đã qua xử lý đơn giản được buộc vào thanh ngang bằng một sợi dây rơm, lúc này nó đang bay theo gió, hiển nhiên hong khô bằng gió.
Trong góc, đống củi rõ ràng đã tăng lên.
Ở bên cạnh có hai chiếc giỏ đan bằng mây đan cạnh nhau, Tô Hàn nhìn kỹ hơn thì thấy một trong hai chiếc giỏ đựng 2 hộp sữa, 5 gói mật ong, 2 lon Coca, 1 chai nước uống 1L và 4 cân gạo—— Tất cả đều là tài sản của cô.
"Gạo tính cho tôi?" Tô Hàn rất kinh ngạc nhướng mày.
"Tôi không biết nấu cơm tre." Chung Duệ cứng rắn đáp.
"Da thỏ?"
"Lâm Tinh Hải cứng rắn kín đáo đưa cho tôi, không thể vứt đi được."
"Củi?"
"Một đám quỷ nghèo, không có gì lấy ra trao đổi, củi miễn cưỡng hữu dụng."
"Giá gỗ?"
"Tự làm, để hong da thỏ."
"Giỏ đan?"
"Chia vật phẩm."
Hai người một hỏi một trả lời, nói chuyện vô cùng khoái trá. Chẳng biết sao Tô Hàn thấy buồn cười.
Chung Duệ xụ mặt nhấn mạnh "Tôi ăn cơm tối rồi, cô tự lo đi."
"Ừ." Tô Hàn đáp, sau đó lấy trong giỏ ra con gà rừng, bắt đầu làm gà.
Chung Duệ "..."
Thoạt nhìn rất ngon.
Anh tức giận nghĩ, người này nhất định cố ý. Buổi trưa tùy tiện ném cho anh một miếng bánh mì đuổi anh đi, buổi tối tự mình ăn no nê!
Lấy nội tạng ra, bôi đất vàng, cho gà vào lửa nướng riu riu, sau đó Tô Hàn bắt đầu sửa soạn thu hoạch buổi chiều—— Một ít than củi đốt trên cây, dùng con mồi đổi 2 tấm da thỏ, 1 xẻng gỗ, 2 củ khoai lang.
Tô Hàn xử lý da thỏ đơn giản, sau đó treo trên kệ gỗ hong gió.
Sau đó, cô chất đống than củi bên cạnh giỏ đan.
Khoai để ngày mai ăn sáng, xẻng gỗ đào hố làm bẫy.
Sau khi các vật dụng được phân loại và sắp xếp, món gà gần như đã sẵn sàng.
Tô Hàn gắp con gà ra, nhanh tay gỡ lớp bùn bên ngoài, hỏi đồng đội "Anh có muốn ăn không?"
Thứ bọn họ không thiếu nhất chính là thức ăn, vì vậy Tô Hàn cũng không ngại hai người ăn chung với nhau.
Chung Duệ quay đầu đi, lạnh lùng nói "No rồi."
"Được rồi." Tô Hàn cũng không miễn cưỡng, vui vẻ ăn. Cô ăn miếng gà, uống một ngụm nước đường, sung sướng không tả nổi.
Mùi gà nướng thơm phức tràn ngập khắp hang, đồng thời còn phảng phất chút mùi ngọt ngào tưởng như không có gì khiến lòng người ngứa ngáy.
Chung Duệ buồn bực trong lòng, bộ không thể hỏi hai lần sao? Anh nhất định sẽ "miễn cưỡng" đồng ý mà. Vừa nhìn là biết không có thành ý!
Tác giả có lời muốn nói: Thông tin về nước cây Phong đến từ Baidu
Tô Hàn (Hài lòng): Giỏi, ngoan lắm
Chung Duệ (Kiên quyết): Tui không có, không phải tui, đừng có nói bậy
Lâm Tinh Hải: Tới đê, nhiệt tình quăng nồi đi, tui đã chuẩn bị sẵn sàng nhận nồi rồi nè.
**
Ai chơi Don't Starve đều biết, buổi tối chính là thời gian sửa soạn lại vật phẩm ha ha ha
Có bình luận bảo chắc chắn tám chín vòng là bẻ cong rồi, chia hành lý cái quái gì? *Cười thật to*
**
Tô: Eo ơi dỗi dễ thương thế anh Duệ, bị bỏ rơi vì khác kế hoạch xong đi làm hết đống chị mình muốn. Ngố dễ sợ. Tuyến tình cảm nhạt dso, tự đi soi hint đỡ bùn dậy