Trò Đùa Tình Yêu

Chương 129: Cảm ơn em, mợ lưu




"Đi đi, nói lời từ biệt đi, kết thúc đi."
Đào Khánh Trần khích lệ cô, nên đối mặt thì phải đối mặt, bọn họ cũng không phải là đào ngũ.
Đưa điện thoại di động nhét vào túi xách, Diêu Lan Hạ lau đi lệ bên má, "Yên tâm đi, em sẽ không ngã xuống, em còn rất nhiều chuyện chưa làm xong."
Đào Khánh Trần dịu dàng như ngọc cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Tôi cũng tin tưởng bác sĩ thiên tài cô chủ Diêu sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy."
Cô vốn định lặng lẽ rời chỗ, nhưng yến hội của nhà họ Mai đến quá đúng lúc, không thể khiêm tốn được.
"Tôi đưa em đi nhé." Đào Khánh Trần lái xe tới, quanh công viên tưởng niệm không phải dễ đón xe.
Diêu Lan Hạ lắc đầu, "Không cần, anh đưa em đến bệnh viện đi, em tự lái xe qua đó."
Mặc dù về mặt thời gian sẽ lãng phí một chút, nhưng cô muốn lấy tư thái tốt nhất xuất hiện trước mặt anh, cảm giác này giống như khi tấm màn vở tuồng kịch hạ xuống, nhân vật chính muốn hoa lệ vén màn.
Cô lái chiếc Mayback màu trắng nhanh như điện chớp, Diêu Lan Hạ vẫn là lần đầu tiên lái xe nhanh như vậy, không thể không nói, mùi vị rất tốt.
Áp đảo trên cảm giác chết, rất tốt.
Xe sang ngừng ở dưới lầu cao ốc MBK, Diêu Lan Hạ cởi đai an toàn ra, còn chưa kịp xuống xe, bóng dáng xinh đẹp từ cửa xoay tròn của cao ốc đi ra.
Mai Khánh Vân mặc bộ váy dài màu hoa hồng nhạt bước chân thành thực, tư thái đi bộ đung đưa qua lại, khuôn mặt trang diễm đậm đeo một chiếc kính râm cực to, trong tay cầm túi xách Inlaid diamond, bước chân nhẹ nhàng quyến rũ không nói lên được, thân là phụ nữ có thai, lại đi một đôi giày cao gót mười centi mét, bày ra dáng điệu minh tinh tuyến đầu.
Đi theo phía sau cô ta là bốn vệ sĩ đồng phục màu đen đeo kính râm, từng người cường thế dũng mãnh, tách những fans điên cuồng định tiến lên đòi chụp ảnh và xin chữ kĩ, khu làm việc như MBK người bình thường căn bản không cách nào đến gần, fans trước mặt cô ta phần lớn đều là nhân viên nội bộ của công ty.
Cố ý ở đây bày dáng vẻ cho ai xem?
Diêu Lan Hạ ngồi ở bên trong xe yên lặng theo dõi tình hình, mắt thấy Mai Khánh Vân lắc đầu làm dáng làm ra hành động làm cho cô chán ghét, mà cô càng không có nghĩ tới chính là, Mai Khánh Vân diễn kịch xong, lại lên xe của Lưu Nguyên Hào!
Rolls-Royce màu đen, chỗ ghế lái là Dương Sâm tài xế của Lưu Nguyên Hào, đây là ý gì?
Đáy mắt của Diêu Lan Hạ đầy vẻ nghi ngờ, càng nhiều hơn chính là phiền não, lúc này Mai Khánh Vân tìm Lưu Nguyên Hào, tám phần mười chín vì yến hội buổi tối nhỉ? Cũng đúng, bây giờ cô ta xem mình như nửa chủ nhân của nhà họ Lưu rồi, thời khắc mấu chốt chẳng phải là muốn phát huy một chút công dụng của mợ chủ?
Môi mím, hờ hững cười một tiếng, Diêu Lan Hạ gọi điện thoại cho Lưu Nguyên Hào.
Vẫn chưa tới lúc tan làm, nghĩ anh chắc sẽ rất bận rộn, nhưng bên này vừa đô đô hai tiếng, bên kia lại lập tức nghe, "Đến rồi?"
Anh hỏi rất dứt khoát.
Diêu Lan Hạ gật đầu, nghĩ một chút cũng thật ngốc, gật đầu anh cũng không thấy được, "Mới tới, ở dưới lầu công ty."
Bên kia trầm mặc rồi, không biết anh đang làm gì, bên đầu điện thoại kia có thể nghe được tiếng vang nhỏ, lúc lớn lúc nhỏ, còn có tiếng động giấy thật nhanh, tiếng lật giấy, truyền tải sự vội vàng nào đó của chủ nhân.
Anh đang làm gì?
Cô gọi điện thoại cho anh, ba lần có hai lần là cần cung kính chờ đợi, cô cũng bị mài dũa không còn nóng nảy nữa, ngón tay đặt lên tay lái, nghe hô hấp của anh, lặng lẽ đợi.
Qua khoảng một phút, Lưu Nguyên Hào mới nói tiếp, "Em tự lái xe tới?"
"Ừ."
"Chờ anh năm phút."
"Được."
Nói chuyện đơn giản như vậy, cuộc gọi lại kết thúc rồi, bầu không khí có chút quái dị, có phải chuyện gì xảy ra hay không?
Trong lòng có chút bất an, vừa rồi Mai Khánh Vân tới, có phải mang tới tin tức gì không, hơn nữa còn là tin tức có thể ảnh hưởng tâm tình của cậu Hào.
Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Quý Đông Minh không thể không thận trọng nhắc nhở, "Tổng giám đốc, ngài Mai có ý gì? Ông muốn dùng dự án hợp tác áp chế anh sao?"
Lưu Nguyên Hào bỏ sang bên văn kiện Mai Khánh Vân mang tới, khóe miệng châm chọc lạnh như băng cười, "Rất rõ ràng, đúng vậy. Ông ta hy vọng tối nay tôi thừa nhận Khánh Vân, dự án hợp tác này vừa là uy hiếp, cũng là cám dỗ, lão Mai vì con gái lại chịu bỏ tiền vốn."
Quý Đông Minh hai tay đặt trước người, nghiêng nửa người trên cẩn thận hỏi, "Vậy ý của tổng giám đốc là? Nếu như mất đi dự án hợp tác này, sợ rằng năm nay thành tích nghiệp vụ của cả MBK cũng sẽ hạ xuống một bậc, chủ tịch bên kia không dễ giao phó."
Mai Lãng Khôn bắt được chính là điểm này, Lưu Đình từ trước đến giờ chỉ coi trọng công trạng và kết quả, còn quá trình cho tới bây giờ ông ấy không quan tâm, Lưu Nguyên Hào vi phạm chỉ ý của ông ấy, kết hôn với Diêu Lan Hạ đã chạm vào nghịch lân của ông, nếu như công ty lại trượt xuống lần nữa, tình cảnh của Lưu Nguyên Hào vô cùng phiền toái.
Nhưng cậu Hào chẳng qua là cười nhạt, "Ông ta thích chơi, để cho ông ta chơi thoải mái, đồ để ở đây, tôi đi xuống trước."
Quý Đông Minh cúi đầu, "Dạ, nhưng xe của ngài vừa rồi đi đưa cô chủ Mai rồi."
"Không sao, nói với Dương Sâm, đưa cô ta về, về gara đổi xe đi đón chúng ta."
Xe Mai Khánh Vân vừa ngồi, cậu Hào không muốn ngồi nữa, càng không muốn để Diêu Lan Hạ ngồi.
Một thân ảnh cao lớn từ trong kính đi ra, đón lấy ánh sáng sau buổi trưa, người đàn ông tây trang màu đen phẳng phiu sạch sẽ, trong ánh mắt lạnh nhạt có sự hời hợt cao ngạo nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, chân dài của anh bước từng bước chân, dọc theo nấc thang đi xuống.
Diêu Lan Hạ nhìn Lưu Nguyên Hào từng bước từng bước đi về phía cô, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng quên chớp.
Cô đang ngơ ngác, cửa kính bị một tay gõ lên, Diêu Lan Hạ từ bên trong mở cửa, cũng không xuống xe, "Đi đâu?"
Đi đâu? Chẳng lẽ không nên trước hết để anh lên xe?
Hơn nữa người phụ nữ này ngồi ở ghế lái, dường như không có ý định xuống xe, "Mợ Lưu hôm nay muốn làm tài xế?"
Đôi mi thanh tú của Diêu Lan Hạ nhíu chặt, "Anh muốn ngồi chung xe với em?"
Lưu Nguyên Hào bị cô hỏi lại gần như bật cười, vừa rồi một bụng lửa giận đột nhiên tan rã, là cô thật sự vô tri, hay là cố ý chọc cười anh?
"Xe anh bị người khác lái đi rồi, cho nên lát nữa ngồi xe em." Cậu Hào nói hồi lâu vẫn chưa lên xe, sức chiến đấu giảm mạnh trước mặt bác sĩ Diêu.
Quả nhiên, từ anh cho cô quyền lợi càn rỡ, anh không cách nào tuyệt đối chiếm thượng phong.
Diêu Lan Hạ thật sự tức giận rồi, không gấp không nóng nảy nhìn anh, không biết vừa làm chuyện tốt gì với Mai Khánh Vân, xoay người lại muốn tới bên cạnh cô, trên người anh vẫn còn mùi của người đàn bà kia cũng chưa biết chừng.
"Xin lỗi cậu Hào, xe của tôi không tiện, anh đổi cái khác đi."
A!
Mày kiếm của cậu Hào nhíu một cái, gần đây cô càng ngày càng biết làm nũng, "Đừng nháo, trước khi yến hội bắt đầu chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, lúc đi ngồi xe em, lát nữa ngồi xe anh, có được không?"
Sự quật cường của Diêu Lan Hạ trong nháy mắt bị phá công, vừa rồi hai chữ “đừng nháo” anh gần như cưng chiều, dễ dàng làm cho Diêu Lan Hạ thất thủ.
Lên xe, cậu Hào cam nguyện ngồi ở ghế phụ, thậm chí anh còn tâm tình không tệ nhìn cô một cái, "Tài sản tính mạng của anh đều ở trên tay em rồi."
Anh ngồi rất gần, khí tức lăng liệt trên người phả lên người, dập tắt lí trí còn sót lại của Diêu Lan Hạ, cô môi đỏ mọng nhất biển, "Thật xin lỗi, kỹ thuật lái xe của tôi không tốt."
Lưu Nguyên Hào cười giỡn nói, "Không sao, xảy ra tai nạn xe cộ cùng lắm chết chung với nhau."
Chẳng biết tại sao, khi anh nói đến chết cùng nhau, Diêu Lan Hạ giống như bị ấn trúng huyệt nhân trung, cả người cũng cứng lên.
Xe chạy không nhanh không chậm, thuận lợi tới địa bàn thợ trang điểm Kerry chuyên dụng của Lưu Nguyên Hào.
Hai người vừa vào cửa, đồng loạt hai hàng thợ trang điểm đều cúi người, lông mày Diêu Lan Hạ nhướn lên, đây là thợ trang điểm, hay là đón khách?
Kerry rốt cuộc đã thấy được phiên bản người thật Diêu Lan Hạ, từ khi cô vào cửa, tầm mắt Kerry cũng chưa rời khỏi cô gái không nhiễm bụi này.
Da cô cực tốt, Kerry coi như đã gặp vô số mỹ nữ cũng không khỏi không khen, "Da của mợ Lưu bảo dưỡng thật tốt, tôi đã gặp nhiều người như vậy, ngài là người đầu tiên."
Cô giơ ngón tay cái lên, không keo kiệt ca ngợi.
Người phụ nữ của mình được khen, cậu Hào bất lộ thanh sắc lại mừng thầm trong lòng, da của Diêu Lan Hạ rất tốt, nõn nà như trẻ sơ sinh vậy, căng mịn trơn mềm.
Chỉ là anh giống như đã lâu rồi không sờ.
Diêu Lan Hạ cũng không có thẹn thùng, hào phóng nói cám ơn, "Cảm ơn."
Kerry nâng lên lông mày tỉ mỉ, "OK, vậy hai vị, chúng ta bắt đầu thôi."
Tham dự yến hội của nhà họ Mai không thể khinh thường, tối nay đến đó tất nhiên đều là nhân vật hung ác số một trong giới thương nhân, nhỡ ăn mặc không thích hợp, quá mất mặt.
Một giờ sau, trang điểm và quần áo của Lưu Nguyên Hào đã xong.
Kerry che miệng thán phục, "OMG, thật không dám tưởng tượng, cậu Hào ngài còn có thể càng đẹp trai hơn nữa!"
Trước kính thử quần áo cao lớn, cậu Hào mặc âu phục màu xanh da trời của Amarni, đôi hàng cúc của tây trang mùa hè là hai viên kim loại ở bên trái, lộ ra thân hình cao ngất thon dài không thể vượt qua, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt cùng màu với âu phục.
Tóc đen dày dùng sáp định hình hất qua trán, lộ ra trán cao, khuôn mặt lập thể như đao khắc phủ tạc phơi bày ra sự tôn quý trời sinh!
Cậu Hào một tay đút trong túi quần, đường xẻ phía sau âu phục hơi nâng lên một ít, càng đoạt tâm hồn người.
Tạo hình của Diêu Lan Hạ tương đối phức tạp, chậm mười mấy phút mới đi ra khỏi phòng hóa trang.
Tầm mắt cậu Hào từ trong gương nhìn trở lại, Diêu Lan Hạ búi tóc ở sau ót, mặc dù chỉ có trâm cài tóc đơn giản cố định, nhưng cao quý uyển chuyển làm hô hấp anh cứng lại.
Người phụ nữ gầy nhỏ mặc váy liền bó sát màu đỏ, váy xòe ở trên đầu gối là viền lá sen trùng điệp, lộ ra bắp chân nhỏ nhắn, một đôi giày cao gót màu da, lóe lên hào quang kim cương.
Váy vóc lụa là, người phụ nữ này có dung mạo khuynh quốc.
Kerry che miệng không ngừng kinh ngạc, " Trời... Cậu Hào, có thể cho tôi làm đại ngôn không, cầu đại ngôn... Cầu để lại ảnh!"
Cậu Hào căn bản không để ý tới, anh sải bước đi đến trước mặt người phụ nữ, môi mỏng cười tà mị bá đạo, anh không hay cười, mỗi khi cười đều làm cho cô mất hồn.
"Rất đẹp." Anh khen tự nhiên mà thành thạo.
Diêu Lan Hạ nhìn anh, trong lòng đã sớm kinh ngạc, "Anh..."
"Anh biết hôm nay anh rất tuấn tú." Cậu Hào đoạt lời kịch.
Diêu Lan Hạ: "... Người dựa vào ăn mặc!"
Cậu Hào lại lắc đầu, "Không, là bởi vì người đứng bên người anh là em, anh chiếm ba phần hào quang của em, đã đủ trấn áp toàn trường."
A ——
Lời khen này đỉnh cấp.
Cong cánh tay lên cho cô khoác tay, hai thân ảnh tuyệt thế ung dung đi ra phòng làm việc, ra cửa thì thấy một chiếc Luxury Limousine đậu ở ngoài cửa!
Xe nhỏ xa hoa, phô bày sự nghịch thiên ngang ngược của chủ nhân.
Cậu Hào mở miệng, "Lúc tới quá giang xe em, bây giờ để anh đưa em, mợ Lưu, mời lên xe."
Sự ưu nhã tự đại vô cùng, một động tác cúi người đưa tay làm cho cô hoàn toàn thần phục.
Cô luôn không có cốt khí như vậy bại bởi anh ta, làm sao để đánh thắng trận?
Quý Đông Minh và Lưu Nguyên Hào không tiếng động hai mắt nhìn nhau một cái, ý là cần phải làm toàn bộ công việc chuẩn bị đều đã sắp xếp xong, chỉ chờ buổi tối phóng ra tia sáng kỳ dị.
Diêu Lan Hạ ngồi bên người anh, ghế ngồi rộng rãi hai người không tận lực tựa sát thì căn bản không dựa vào nhau, Diêu Lan Hạ chiếm dụng một góc nho nhỏ.
Cậu Hào ho khan một cái thanh giọng, sau đó một cách tự nhiên dời đến bên người cô, đưa tay chải tóc của cô, "Tóc rớt một chút."
Diêu Lan Hạ: "..."
Ngồi gần anh, trong lòng quanh người đều là khí tức của anh, cường hãn bao vây cô.
Tay của anh từ từ trượt xuống, cầm lên tay nhỏ bé cô đặt ở ghế ngồi bằng da thật lên, đầu ngón tay người phụ nữ có chút lạnh như băng, nhẵn nhụi trơn bóng giống như một khối lãnh ngọc vậy.
"Cám ơn em đồng ý đi cùng anh, mợ Lưu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.