Trò Đùa Tình Yêu

Chương 135: Đi rồi, có quay lại nữa không




Sau một câu nói, tất cả mọi người đều bị sốc!
Nhưng người trong cuộc lại mỉm cười thản nhiên, giống như đã chấp nhận buông bỏ, khuôn mặt trắng như sứ sạch sẽ của cô bị nụ cười làm cho nhuốm một màu hạnh phúc, khiến cho cả thế giới ảm đạm chỉ soi sáng một người.
Cô nhận lấy sự kinh ngạc của Lưu Nguyên Hào, siết chặt tay anh, kiên quyết nói với anh: "Lưu Nguyên Hào, cảm ơn vì sự bất ngờ mà anh đã cho em. Em rất thích. Khi em chết đi, cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối."
Con mẹ nó! Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy! Nói vậy là để quan hệ công chúng thôi đúng không!
Quý Đông Minh cũng chết lặng, mợ chủ của anh ta có phải quá liều mạng rồi hay không, nói với giới truyền thông rằng mình sắp chết để tránh cho Lưu Nguyên Hào rơi vào tình trạng thân bại danh liệt?
Giỡn kiểu gì vậy! Chẳng lẽ cô không biết cho dù mất hết thanh danh, nhưng với năng lực của Lưu Nguyên Hào thì hoàn toàn có thể đứng dậy được, cô thật sự muốn hi sinh chính mình sao?
Trời ạ! Quý Đông Minh đau khổ xoa xoa hai thái dương, ông chủ nhà anh chắc sẽ tức chết.
Cố Diên Sâm bụm trán, thiếu chút nữa thì chết nghẹn, con mẹ nó, người phụ nữ của Lưu Nguyên Hào quả nhiên dũng mãnh, không chỉ lừa anh ta là mắc bệnh AIDS mà còn nói với giới truyền thông về loại tin tức này? Xem những người này như khỉ mà đùa giỡn?
Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay cô, hạ thấp giọng, cẩn thận thăm dò ánh mắt cô, không hề thấy một tia đùa giỡn, cũng không giống như một chiêu bài đối phó với giới truyền thông.
"Em đang nói gì vậy? Em nói mấy thứ vớ vẩn gì thế?"
Diêu Lan Hạ không có trả lời, ngược lại hỏi: "Nếu em sắp chết, anh có còn nguyện ý nói những lời ban nãy với em không?"
Nếu như!
Lưu Nguyên Hào vô cùng nóng nảy! Người phụ nữ này trúng tà thuật gì không biết?
"Đừng nói nhảm, sẽ không có chuyện đó! Anh không cho phép!"
Diêu Lan Hạ mỉm cười, như đạt được ý nguyện, ánh mắt rạng rỡ lóe lên dư vị hạnh phúc: "Nếu anh không trả lời, em sẽ mặc định là anh đồng ý. Đi thôi, em sẽ nói cho anh biết tất cả, hy vọng anh sẽ không hối hận."
Bỏ mặc các phóng viên và khách mời đang vô cùng choáng váng, Lục Thu Trà và Lưu Nguyên Huyên đang đứng như trời trồng, còn cả Cố Diên Sâm, toàn bộ cơ thể như bị sét đánh sắp nổ tung.
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau!
Rời đi!
ĐM, hai người này đang làm cái gì vậy, đóng phim đấy hả? Con mẹ nó, nhưng cốt truyện đâu có như vậy bao giờ?
Lục Thu Trà hung hăng dụi dụi hai mắt, đần độn hỏi Lưu Nguyên Huyên bên cạnh: "Cậu hai Lưu, anh cả cậu với nữ thần của tôi nãy giờ đang nói chuyện trên trời hả? Sao một cọng lông tôi cũng nghe không hiểu thế?"
Lưu Nguyên Huyên mơ mơ màng màng hồi tỉnh: "Vậy là, không phải tai mắt tôi có vấn đề, nhưng bà chị lolita à chị dâu tôi có chuyện gì vậy? Chị không biết gì hả? Tôi thấy chị và chị dâu tôi có quan hệ rất tốt mà, khéo còn mặc chung một cái váy ấy chứ."
Lục Thu Trà quả nhiên bị mắc bẫy, cô nhìn trời: "Nữ thần của tôi, sức khỏe tốt, sao có thể sắp chết được chứ? Ha ha ha, nữ thần rất hài hước, không nên để trong lòng."
Lưu Nguyên Huyên xoa sống mũi, một tay đè lên bờ vai mảnh mai của Lục Thu Trà, làm cho Lục Thu Trà dường như thấp đi một chút.
"Chị loli à, chị dâu tôi và viện phó bệnh viện của chị ấy có quan hệ gì?"
Lục Thu Trà gầm lên: "Bỏ tay ra!"
Lưu Nguyên Huyên giơ hai tay đầu hàng: "Tôi nói chị nghe này, thân thể chị không hề lớn, mà khẩu khí không hề nhỏ, coi chừng thân thể không chịu được hỏa khí lớn sẽ phát nổ đó."
Bà nội nhà anh!
"Cậu hai Lưu, tôi nói rồi, cậu câm miệng đi, Hạ Hạ là người con gái tôi yêu quý nhất trong đời, tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy được hạnh phúc, về phần anh cả của cậu, ha ha ha, giàu có thì đã sao? Không thể khiến nữ thần của tôi hạnh phúc, vậy thì PASS!"
Thật thú vị!
Tầm mắt của Lưu Nguyên Huyên bị thu hút, nhìn chằm chằm vào cái người thấp hơn mình rất nhiều kia, ánh mắt hài hước quan sát vẻ tức giận của cô: "Chậc chậc chậc, thật không may, tôi lại nghĩ anh trai và chị dâu ở bên nhau sẽ là tổ hợp hạnh phúc nhất, bất kỳ người nào cố gắng chia rẽ bọn họ, tôi sẽ khiến cho từng người từng người một... rắc rắc!"
Anh ta làm động tác cắt cổ, rồi thè lưỡi ra, nhìn vô cùng thiếu đòn.
Lục Thu Trà cười ha ha: "Cậu cút đi!"
Chiếc Lincoln đen dài phóng nhanh trong đêm, bỏ xa bữa tiệc náo nhiệt. Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm nay làm tâm trí hai người rối loạn.
Ngồi vào trong xe, Lưu Nguyên Hào điều khiển điều khiển từ xa, vách ngăn giữa ghế lái và ghế sau từ từ hạ xuống, Quý Đông Minh bị chặn ở phía trước, phía sau là một không gian tương đối riêng biệt.
Lưu Nguyên Hào nắm lấy vai Diêu Lan Hạ, không chút do dự hỏi: "Nói cho anh biết, em có chuyện gì sao? Tại sao lại nói như vậy với giới truyền thông."
Diêu Lan Hạ nhìn ra xa, ngoài cửa sổ là màn đêm mênh mông, bầu trời đầy sao, trăng thanh hữu tình, xe chạy trên đường cái, những bóng cây hai bên đường bị ánh đèn neon phản chiếu biến thành màu xanh lục huỳnh quang cứ lùi dần ra xa.
"Lưu Nguyên Hào, em quá mệt mỏi rồi, không thể mang nhiều gánh nặng như vậy."
Cô nói ra một câu không đầu không đuôi, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt nhưng lại khiến người đàn ông bên cạnh căng thẳng.
Giọng nói của Lưu Nguyên Hào hòa vào màn đêm càng làm tăng thêm vẻ cô đơn: "Có anh ở đây, em sợ cái gì? Không có vấn đề gì không xử lý được, tin tưởng anh."
“Lưu Nguyên Hào, em muốn rời khỏi đây một thời gian, hi vọng anh có thể đồng ý.” Cô không có đáp lại đề tài của anh, cứ như vậy đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thèm để ý anh nói cái gì.
Lưu Nguyên Hào trực tiếp không đồng ý: "Đi đâu? Bao lâu? Cùng ai?"
Ba vấn đề quan trọng nhất, cô không trả lời cho rõ ràng, thì anh sẽ không bỏ qua, cô hẳn là biết.
Vì vậy, Diêu Lan Hạ cũng không có ý định che giấu, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Đi Châu Phi, hỗ trợ chăm sóc y tế địa phương, trở thành bác sĩ là nguyện vọng của em. Cứu sống người bệnh là trách nhiệm của em. Em vốn dĩ đã muốn đi, tình huống bây giờ càng thích hợp để đi. "
Liệu anh có tin không? Cô không thể nói mình bị nhiễm AIDS, sẽ mau chóng rời khỏi cõi đời này được.
"Nói thật, anh bảo em nói sự thật."
"Đó là sự thật. Em cần thay đổi môi trường và điều chỉnh bản thân. Gần đây có quá nhiều chuyện, Diêu Thị, nhà họ Lưu rồi nhà họ Mai, em không có sức chịu đựng lớn như vậy, nên cần đi giải tỏa một chút."
Sự tức giận và ủy khuất của cô khiến anh không nói nên lời, câu nào cũng đúng, đều là lời buộc tội vô cùng đau đớn, nói cho cùng, đó là lỗi của anh.
"Anh xin lỗi, là anh đã không bảo vệ tốt cho em. Nếu em muốn đi, anh sẽ không ngăn cản, nhưng..." Anh đột ngột dừng lại, như thể trái tim bị khoét đi một lỗ, cô còn chưa đi, mà giờ anh đã thấy vô cùng đau đớn mất mát.
Đau đến tận xương, như mất đi cả linh hồn.
"Em sẽ trở lại chứ?"
Anh hỏi, cô có quay lại không? Dù đi đâu? Dù làm gì, cô có còn quay lại không?
Môi Diêu Lan Hạ khẽ run lên, cổ họng nghẹn lại không biết nên nói gì, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi suýt chút nữa biến thành nước mắt, cô cố nén bi thương, gian nan nói: "Em..."
Anh đột nhiên đặt một ngón tay lên miệng cô: "Anh sẽ ở đây đợi em, bao lâu cũng được, chờ em quay lại."
Anh đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, cô có chút không chống đỡ được, cắn môi, kinh mạch của người con gái bên cạnh đang co rút từng chút một, khó khăn nói: "Lưu Nguyên Hào, mấy ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, khám sức khỏe tổng thể mỗi năm một lần, có bệnh thì chữa, không có thì coi như phòng bệnh."
Lại là một câu không đầu không đuôi.
Nhưng anh rất ngoan ngoãn đồng ý, không cự tuyệt, không cãi lại: "Được, em đi cùng anh, anh sẽ đi."
Diêu Lan Hạ mím môi cố nén nước mắt, sợ anh nhìn thấy mình khóc, chỉ tiến lại gần vòng tay anh, chôn chặt cảm xúc không kiềm chế được trong vòng tay anh: "Ừ."
——
"Chị nói gì cơ? Diêu Lan Hạ thực sự đã nói trước giới truyền thông rằng cô ta sắp chết, vì vậy..."
Mai Khánh Vân chật vật ngồi dậy, tay đỡ bụng dưới, sợ lại bị động thai, hưng phấn không thể che giấu.
Cao Dĩnh Nhi hừ lạnh một tiếng: "Cô ta đúng là đã nói như vậy, nhưng Diêu Lan Hạ căn bản không có bệnh, không thể chết trong thời gian ngắn được."
Mai Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi: "Diêu Lan Hạ, con khốn! Sao không chết quách đi!"
“Tuy nhiên, chị nghe nói cô ta sẽ đến Châu Phi, Vân Vân, Châu Phi, cái nơi đó cứ cách ba giờ lại chết một đống người.” Cô ta chậm rãi kéo dài từng chữ một, mang theo ẩn ý mà ai cũng hiểu.
Mai Khánh Vân nắm chặt lược, chải đầu trước gương, bấm một cái: "Cho nên, nếu như vô tình chết ở nơi đó, cũng không tra được. Diêu Lan Hạ biết chọn chỗ quá nhỉ!"
Cao Dĩnh Nhi nằm trên ghế xoay của biệt thự, ngạo nghễ nheo mắt: "Vân Vân, Lưu Nguyên Hào quyết tâm muốn ở bên cạnh Diêu Lan Hạ. Anh ta làm nhục em trước mặt bao người, cho dù Diêu Lan Hạ chết đi, em cảm thấy mình có cơ hội không?"
Mai Khánh Vân cười nhạt, giọng nói quyến rũ toát lên vẻ sát ý và ghen tuông: "Chị họ, khi yêu một người, chị sẽ hiểu rằng cho dù anh ấy không để em trong lòng, nhưng chỉ cần được ở bên anh ấy là đủ, em vì anh ấy khổ tâm đã năm năm, tâm huyết năm năm nay, nhất định không thể bị hủy hoại trong tay cô ta."
"Vân Vân, em có biết, tại sao chị lại giúp em không?"
Mai Khánh Vân nói không, theo lý thuyết, nếu Diêu Lan Hạ ở bên Lưu Nguyên Hào thì cô ta mới có cơ hội đến gần Đào Khánh Trần, nhưng cô ta lại làm ngược lại.
Cao Dĩnh Nhi nói: "Còn có một loại người, cho dù nỗ lực hết sức, cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng người ta, trái tim và thể xác đều không có được. Nếu nhất định phải chịu đau khổ, một người đau không phải quá cô đơn sao, vậy thì cùng nhau đau đi."
Nhà họ Lưu, biệt thự cũ.
"Choang!"
Tiếng đồ sứ vỡ vang lên từ phòng làm việc lớn trên lầu 2, Lưu Đình tức giận giật lấy điện thoại, nếu Lưu Nguyên Hào dám không nghe máy, ông ta sẽ khiến nhà anh thành đống đổ nát!
"Lưu Nguyên Hào! Anh lập tức về nhà!"
Lưu Nguyên Hào vừa mới trở về biệt thự Di Cảnh, liền đem Diêu Lan Hạ trở về phòng, đặt ở trên giường, đến khi điện thoại reo đến lần thứ chín mới nhấc máy.
"Ba, có chuyện gì không?"
Câu trả lời của anh thờ ơ lạnh nhạt, anh đóng cửa phòng ngủ rồi bước xuống cầu thang.
Trong cơn thịnh nộ, Lưu Đình vơ lấy tài liệu trên bàn ném xuống đất!
"Cút về đây cho tôi! Hôm nay xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Cách ống nghe mà vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của ba anh, bây giờ nghe lời quay về, Lưu Nguyên Hào không chừng sẽ bị ăn đánh.
"Ba ở đó mà còn không rõ sao? Còn muốn con giải thích gì nữa?"
Phản rồi!
"Lưu Nguyên Hào, bây giờ anh lấy thân phận gì mà chống đối với nhà họ Mai? Hả?!"
Lưu Nguyên Hào dùng ngón tay thon dài xoa lông mày: "Ba, con ra quyết định khi nào lại cần để ý đến ánh mắt của nhà họ Mai? Trong mắt ba, con là đứa con trai không thể chống đỡ nổi áp lực của nhà họ Mai hay sao? Với thực lực của nhà họ Lưu, còn cần phải nhượng bộ nhà họ Mai?"
“Ầm!” Ranh giới cuối cùng của Lưu Đình đã bị đạp đổ.
"Được, vậy tôi nói cho anh biết, đúng là thực lực của nhà họ Lưu không cần nhượng bộ nhà họ Mai, nhưng Lưu Nguyên Hào, anh không đủ tư cách quyết định thay cho nhà họ Lưu. Cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai, tôi xem anh giải quyết thế nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.