Không phải khi cãi nhau vẫn còn rất khỏe sao?
Chà, xem nào, từ lúc cãi nhau đến giờ đã qua mấy giờ rồi.
"Tôi..."
Đọc truyện tại đây.
"Đừng tôi nữa, bây giờ cô lập tức đi phòng bệnh của Lưu Nguyên Hào, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi với anh ta, nếu anh ta tức giận mà đuổi cô thì cô cũng đừng trách tôi không bảo vệ cô."
Nói... Xin lỗi?!
"Viện trưởng..."
"Xin lỗi hay là xéo đi, cô tự chọn đi."
Tút tút!
Điện thoại cúp ngang.
Diêu Lan Hạ mím chặt môi, vừa dẹp yên một chuyện, lại có chuyện khác đến, ở nơi có Lưu Nguyên Hào mãi mãi cũng không bình yên.
Mấy y tá tự giác xê dịch sang hai bên nhường đường cho Diêu Lan Hạ.
Lời sau cùng của Viện trưởng, mọi người phòng trực ban đều nghe được, đương nhiên vào lúc này các y tá nhỏ không dám trêu chọc Bác sĩ Diêu, mọi người cùng nhau lên tiếng:
"Bác sĩ Diêu, lát nữa cô đi một mình, cẩn thận một chút..."
"Bác sĩ Diêu, bên này đã có chúng tôi, cô yên tâm..."
Tâm tình nặng nề đi tới đi lui ở hành lang, Diêu Lan Hạ mặt mày xám ngoét, bảo cô nói xin lỗi, còn không bằng trực tiếp xéo đi.
Nhưng nghĩ lại, hôn nhân giữa cô và Lưu Nguyên Hào như con thuyền mục nát giữa sóng lớn, lúc nào thuyền cũng có thể lật, nếu thật sự thất nghiệp, khó tránh khỏi cả hôn nhân và sự nghiệp đều thất bại, hơn nữa, lại còn mất mặt, nghĩ đi nghĩ lại, không thể đi.
Diêu Lan Hạ hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng ra.
Lưu Nguyên Hào tựa ở trên giường, cầm trong tay một bản hồ sơ thư ký đưa tới, lật xem sột soạt, hàng lông mày lưỡi mác hơi nhướng lên, sắc mặt đã khôi phục khá nhiều.
"..."
Đây có chỗ nào giống như phát sốt chứ?
Sau khi Diêu Lan Hạ đi vào, Lưu Nguyên Hào làm như không hề nhìn thấy cô, còn phải tự tìm cảm giác tồn tại, cô dùng giọng điệu công việc: "Nghe nói, anh phát sốt rồi."
Dù cô có sai, cô vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti, giọng điệu bình tĩnh nói như giải quyết việc chung, còn chẳng thèm trau chuốt.
Năm đó, khi nói chuyện cô luôn lựa lời cẩn thận, nhưng chỉ đổi lại sự châm chọc khiêu khích của anh, bây giờ từ ngữ nghèo nàn rồi, nơron thần kinh sử dụng hết, lười nhác rồi.
Lưu Nguyên Hào chưa ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm vuốt giấy đóng dấu trắng muốt, hai mắt nhìn chằm chằm điều khoản hợp đồng, thong thả nói: "Bệnh nhân phát sốt hay không, chẳng lẽ bác sĩ điều trị lại không biết?"
Anh hơi nhấn mạnh mấy chữ “bác sĩ điều trị”, hững hờ châm chọc.
Cô không hề cảm thấy kinh ngạc, dù sao bất kể cô làm cái gì cũng là sai, một chuyện sai, mười chuyện sai, cái gì cũng sai.
Diêu Lan Hạ ngước mắt, ánh mắt hờ hững nhìn ngũ quan quyến rũ của anh, mặt anh, mũi của hắn, môi anh, đều là lời chú không tiếng động, khiến cô hàng đêm hồi tưởng, khiến cô nhớ mãi không quên.
"Xem ra, anh đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi, tôi sẽ không ở lại đây nữa cho chướng mắt."
Diêu Lan Hạ lên dây cót tinh thần, dù rút lui, cô cũng phải rút lui thật xinh đẹp, không thể để giống chó nhà có tang.
Người đàn ông trên giường mở bút máy, một tay nắm vuốt văn kiện, một tay chấp bút, chữ ký rồng bay phượng múa vung lên xoàn xoạt.
Nghe thấy câu "không chướng mắt nữa" của cô, xương lông mày của Lưu Nguyên Hào lơ đãng giật một cái, khép lại văn kiện, rồi cầm lấy một bản khác, bàn tay đưa đến mặt bàn, bưng nước trà, nhấp một ngụm, lười biếng dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại, từ từ phẩm vị.
Nhìn dáng vẻ ung dung này của anh, Diêu Lan Hạ cảm thấy rất khó chịu, Lưu Nguyên Hào có ý gì?
Trước khi hai chân cô đứng đến tê dại, cuối cùng Lưu Nguyên Hào cũng "uống xong trà", âm thanh bình tĩnh như nước lại lạnh buốt như sương truyền vào bên tai: "Bác sĩ Diêu không làm việc công nữa sao?"
Suy nghĩ một chút, bóng dáng mảnh mai của Diêu Lan Hạ đứng ở đầu giường, lấy lịch thăm bệnh ra, được, vậy thì cứ làm việc công vậy.
"Đã hạ sốt rồi, hiện nhiệt độ ba mươi sáu độ năm, đêm nay tôi sẽ tiếp tục quan sát."
Cậu Hào không nói gì.
"Có cảm thấy máu chảy ngược hay không?"
"Dạ dày còn đau không?"
"Có hay cảm giác thiêu đốt không?"
Lưu Nguyên Hào thẩm tra hồ sơ không nói một lời, còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, quanh người anh tỏa ra khí lạnh, hết sức lạnh lẽo.
Anh cứ im lặng, cô cũng không thể tùy tiện đánh dấu, sau khi hỏi thăm ân cần, Diêu Lan Hạ cảm thấy Lưu Nguyên Hào khôi phục khá tốt, thế là hữu nghị tặng kèm mấy câu:
"Dạ dày anh chảy máu là do uống quá nhiều rượu gây nên, vì vậy một tháng tới một giọt rượu anh cũng không thể uống."
"Ăn uống chủ yếu thanh đạm, tốt nhất là ăn cháo, trước khi khôi phục hoàn toàn tốt nhất đừng uống trà đặc."
"Không nên uống sữa tươi khi đói, sẽ khiến axit dạ dày bài tiết quá độ..."
Cô còn chưa nói xong, Lưu Nguyên Hào đã trừng mắt nhìn cô chằm chằm, âm thanh lạnh lùng như từng đao từng đao lăng trì cô, thời gian dường như tạm dừng, không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề.
"Còn nói nhảm gì nữa?"
Mấy lời của anh khiến cô cảm thấy vô cùng mất mát.
Nói nhảm? Cô nói nhiều như vậy mà anh đều coi là nói nhảm sao?
Lưu Nguyên Hào, anh quả nhiên là Lưu Nguyên Hào.
Diêu Lan Hạ loạt xoạt tích mấy dấu, xem ra anh thật không sao nữa rồi.
"Hết rồi, nói xong rồi."
Quả nhiên, cô không nên tự rước lấy nhục.
Anh khẽ nhíu mày, khi đối mặt với chồng cô lại chỉ chỉ nói những dặn dò của bác sĩ.
Hừ!
"Rất tốt."
Hai chữ lạnh như băng, thái độ của anh không cần phải nói năng rườm rà.
Lưu Nguyên Hào lại đưa tay bưng trà lên, phát hiện chén trà trống không, khuôn mặt tuấn tú thoáng có vẻ không vui: "Rót nước."
Mắt nước Diêu Lan Hạ nhíu lại, rót nước? Cô là bác sĩ, không phải y tá, chuyện rót nước này...
Về lý thì là như thế, nhưng hành động của Diêu Lan Hạ lại là một chuyện khác, xem anh đã bệnh thành như vậy nên cô quyết định phối hợp một lần.
Cô rót một chén nước nóng, đặt ở trên bàn trà, cũng tốt bụng nhắc nhở một câu: "Hơi nóng."
Nhưng Lưu Nguyên Hào không có bất kỳ phản ứng gì, liếc xéo vạt áo trắng một chút, rồi dời mắt sang chén sứ trắng, ngón tay dài nhấc tay cầm của cái chén, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi.
Động tác tự nhiên thành thục của anh khiến trái tim không có tiền đồ của Diêu Lan Hạ dao động, đôi mắt cũng si mê nhìn anh đến ngây người.
Mọi người đều nói Lưu Nguyên Hào là khắc tinh của phụ nữ, là kẻ thù chung của đàn ông, là thiên tài giới kinh doanh, là truyền thuyết ngành, Diêu Lan Hạ cũng không ngoại lệ, cô phải thừa nhận, sức hấp dẫn của người đàn ông trước mặt là cao quý không cách nào mô phỏng.
Lưu Nguyên Hào là người cuồng công việc, khi đó, cô rất đau lòng vì anh, sẽ giúp anh bưng trà rót nước, chuẩn bị ăn khuya, hầu hạ cẩn thận.
Nhìn anh, trông ngóng anh chính là hạnh phúc của cô.
Sau này, cô nhìn thấy Mai Khánh Vân và anh thân thiết, dáng vẻ vợ chồng tình thâm khiến cô rất đau lòng.
Cô kỳ vọng vợ chồng cùng nhau già đi, cùng chết, nhưng anh lại muốn ôm mỹ nhân trong ngực.
Chà! Tuổi nhỏ vô tri, ai nói không phải.
Uống trà xong, phát hiện cô vẫn còn ở trong phòng, Lưu Nguyên Hào hơi nhếch môi mỏng: "Nhìn đến nghiện rồi sao?"
Diêu Lan Hạ: "..."
"Hay là muốn ở lại qua đêm?"
"... Xin lỗi, bác sĩ không cung cấp kiểu phục vụ này." Diêu Lan Hạ bị từ ngữ khác người lần đầu tiên của anh chọc cho bối rối, Lưu Nguyên Hào bị bệnh dạ dày, hay là bệnh đầu óc?
Chẳng lẽ, khi Lưu Nguyên Hào sinh bệnh trong lòng cũng sẽ sinh ra ỷ lại sao?
Hay là anh đang lấy lòng cô?
Diêu Lan Hạ hít sâu một hơi, chuẩn bị mở miệng, nếu anh hi vọng tôi ở lại, tôi có thể ở đây với anh.
Ngón tay dài của Lưu Nguyên Hào chỉ ra cửa: "Nếu không phải, cút ngay ra ngoài."
Diêu Lan Hạ nổi đóa, cô thật không nên ôm ấp ảo tưởng.
Lời chuẩn bị xong còn chưa kịp thốt ra một chữ mà Diêu Lan Hạ đã bị đánh cho toàn quân bị diệt.
"Được, giờ tôi cút ngay đây."
Dứt lời, Diêu Lan Hạ định rời đi, cô cố nén nước mắt nghẹn trở về, vốn trái tim cô còn chưa chết, còn cảm thấy đau.
Lưu Nguyên Hào bực bội vứt văn kiện xuống, trong đầu chiếu lại cảnh ba năm trước đây.
Khuya hôm đó, Mai Khánh Vân gọi điện thoại cho anh, nói người vợ mới cưới của anh đang làm chuyện cẩu thả với một người đàn ông, dù bán tín bán nghi, nhưng Lưu Nguyên Hào vẫn đi.
Phòng tầng cao nhất của khách sạn, trên giường lớn Kingsize, Diêu Lan Hạ quần áo không chỉnh tề vẻ mặc quyến rũ, người đàn ông trần truồng từ trên người cô leo xuống, không mảnh vải che thân chạy ra ngoài.
Anh tưởng, cô chỉ thái độ lãnh đạm đối với mình, chỉ là còn chưa yêu anh, lại không nghĩ rằng, ngày tân hôn thứ hai cô đã cắm sừng anh rồi.
Anh chưa từng nhắc đến việc này, nhưng từ đó anh không hề chạm vào cô nữa.
Ba năm rồi, cô luôn bày ra dáng vẻ đáng chết này đối với anh, tỉnh táo, khách quan, lý trí, thoải mái không giống phụ nữ.
Chết tiệt! Trước kia, sao anh lại thích dáng vẻ đó của cô chứ.
Trong ba năm, chỉ cần nhắm mắt lại anh lại nghĩ tới cô tỉnh táo mỉm cười, cười chuyện không liên quan đến mình.
Cho nên, anh cố ý tiếp nhận sự ân cần của Mai Khánh Vân người bạn tốt nhất của cô, ý đồ kích thích cô, để cô hiểu cái gì là đau đớn.
Nhưng cô thì sao?
Cô vẫn cao cao tại thượng, không thèm quan tâm.
"Đứng lại!"
Diêu Lan Hạ còn chưa kịp bước ra, âm thanh lạnh thấu xương của Lưu Nguyên Hào đã vọt tới.
"Anh bảo tôi cút, tôi cút, anh bảo tôi dừng lại, tôi dựa... A!"
Diêu Lan Hạ còn chưa nói xong, cổ tay phải đã bị Lưu Nguyên Hào giữ chặt lấy, kéo mạnh một cái, cả người Diêu Lan Hạ đập mạnh vào người anh.
Không quan tâm đến đau đớn cơ thể, Lưu Nguyên Hào giữ chặt hai tay cô xoay người nhảy lên, đặt mạnh Diêu Lan Hạ dưới thân mình, Diêu Lan Hạ bị ép nhìn đôi mắt doạ người của anh, cô hết sức bình tĩnh, không để lộ sơ hở bản thân.
Mặt không đỏ, tim không đập.
Lưu Nguyên Hào nhìn người phụ nữ dưới thân, ánh mắt xuyên thấu đáy mắt cô: "Diêu Lan Hạ, rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Liên tục quấy anh đến rối loạn, hết lần này đến lần khác.
Tại sao anh say rượu thành tật? Tại sao anh làm việc suốt đêm? Tại sao anh phòng cưới không ở mà đi ở nhà trọ? Tại sao anh thay phụ nữ như quần áo nhưng lại chưa từng nói mình chưa lập gia đình?
Chẳng lẽ, cô không hề có chút đầu óc nào, không thèm suy nghĩ không thèm nhìn. Cô mù sao? Ngốc sao?
Thấy anh lạnh lùng như vậy, Diêu Lan Hạ khẽ cười một tiếng: “Anh hỏi tôi sao, tôi thì lại muốn hỏi Cậu Hào một chút, anh muốn thế nào?"
Anh lên giường với hết người mẫu này đến ngôi sao kia, anh tiêu tiền như nước mua biệt thự xe sang cho Mai Khánh Vân, nhưng anh đã từng nghĩ cô sẽ như thế nào chưa?
Cậu Hào? Bây giờ cô lại có thể học những kẻ nịnh nọt kia gọi anh là Cậu Hào.
Thái độ lạnh lùng, hờ hững của Diêu Lan Hạ đã hoàn toàn chọc giận Lưu Nguyên Hào rồi, anh hận không thể moi tim Diêu Lan Hạ ra nhìn xem, rốt cuộc có còn là màu đỏ hay không.
"Tôi muốn thế nào ư? Tôi sẽ để cô thấy rõ."
Lưu Nguyên Hào thô bạo cưỡng ép, gần như bạo ngược cắn bờ môi Diêu Lan Hạ.
"Ư.."
Bờ môi Diêu Lan Hạ bị đau, buồn bực kêu một tiếng, người đàn ông trên người càng trở nên tàn nhẫn, Lưu Nguyên Hào hai chân chống đỡ chân dài mảnh khảnh đang giãy dụa của cô, một tay ép chặt hai tay cô ra phía sau, một tay xé roạt một cái xé áo khoác trắng của cô thành hai nửa...
Diêu Lan Hạ ra sức giãy dụa, bất đắc dĩ miệng không thể nói, tay không thể động, chân không thể đá, rõ ràng đã bị trói thành bánh chưng, nhưng một lát sau, quần áo bên trong áo khoác của Diêu Lan Hạ cũng không cánh mà bay, chỉ còn quần áo lót, không tiếng động...
Ánh mắt Lưu Nguyên Hào dừng lại, ba năm, không nghĩ tới dáng người cô lại có thể ngày càng hoàn mỹ như thế, xương quai xanh mảnh khảnh, da thịt nõn nà như sứ trắng thổi một cái là vỡ, ánh mắt anh dời xuống, hai bầu ngực tròn đứng thẳng tạo thành rãnh sâu hoắm khiến mạch máu anh căng phồng.
Anh dứt khoát buông môi cô ra, đôi môi ngang ngược chiếm lĩnh khu vực nhô cao.
"A... Lưu Nguyên Hào!" Đau nhói một trận, Diêu Lan Hạ nghiêm giọng quát, đây là bệnh viện, là phòng bệnh, Lưu Nguyên Hào anh là tên khốn.
Hai chữ Lưu Nguyên Hào như tiếng sấm rền đánh trúng vào trái tim Cậu Hào, ba năm qua đi, cuối cùng anh đã nghe được tên mình từ trong miệng cô.
Phương pháp hữu hiệu như thế, như vậy, anh còn kiêng dè cái gì chứ?
Một tay anh cởi áo cô ra, Lưu Nguyên Hào áp sát vào cơ thể xinh đẹp của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt phẫn nộ của cô: "Gọi đi! Gọi lớn vào!"
Biến thái!
Cô có thể gọi sao? Bên ngoài lúc nào cũng có y tá đi qua, tuy nói nơi này là phòng VIP cao cấp, nhưng cô biết rõ cách âm của bệnh viện hơn ai hết.
Kêu càng lớn tiếng, thanh danh càng xong đời.
Diêu Lan Hạ thức thời, ngậm miệng lại.
"Tại sao không gọi nữa? Tiếp tục gọi, tiếp tục mắng đi, cô không muốn để bọn họ biết cô là ai sao? Mợ chủ Lưu!"
Mợ chủ Lưu, mợ cái bà nhà anh.
Diêu Lan Hạ nghiến răng: "Lưu Nguyên Hào, anh muốn làm gì?"
Ngón tay dài của Lưu Nguyên Hào siết chặt cằm cô, búi tóc cô tung ra, tóc dài xõa ra gối, hai má trắng nõn dưới bóng đêm trở nên hết sức quyến rũ.
"Làm gì? Cô vẫn không rõ?"
Lưu Nguyên Hào nắm lấy eo cô, trút bỏ quần áo bệnh nhân lấn người lên...