Cô không ngờ rằng tốc độ nhận điện của Lưu Nguyên Hào lại nhanh đến vậy, cô chỉ vừa mới quay số mà thôi.
Đã nhận rồi, có khó cũng phải mở miệng.
"Có việc?"
Diêu Lan Hạ còn chưa lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Lưu Nguyên Hào đã truyền thẳng vào màng nhĩ, trong ống nghe còn có âm thanh lật giấy, anh còn đang làm việc.
Đọc truyện tại đây.
Diêu Lan Hạ hít sâu một hơi, mắt nhìn mũi chân của mình, một tay để không gảy góc áo blouse: "Báo cáo kiểm tra thai nhi của Mai Khánh Vân tôi đã xem qua, không có vấn đề gì."
Trong văn phòng của Cậu Hào, bàn tay thon dài đang cầm bút ký tên, vừa mới định đặt bút xuống, động tác liền dừng lại: "Đã biết."
Một câu đã biết làm cho Diêu Lan Hạ không biết sau đây sẽ nói gì, cô cắn môi, chẳng lẽ, cứ như vậy cúp máy? Hay là chờ anh cúp trước?
Diêu Lan Hạ không nói lời nào, Lưu Nguyên Hào cũng không nói, giống như người bên kia đã quên mất cuộc trò chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy, sau đó là thứ gì đụng vào nhau.
Trong sự im lặng, còn có cả tiếng thở đều đều của anh, từng chút từng chút, hô hấp liền với nhịp tim, cô thậm chí còn nghe ra tần suất nhịp tim của anh, không chút loạn nhịp, khỏe khoắn mạnh mẽ.
"Còn có việc?"
Nửa phút sau, giọng nói của anh lại vang lên phá vỡ sự im lặng, đột nhiên, trong đầu Diêu Lan Hạ lóe lên một tia nhanh trí: "Đúng rồi, hôm nay Lưu Nguyên Huyên đến bệnh viện, nói là làm kiểm tra sức khỏe, chuẩn bị xin vào trường học."
Lông mày Lưu Nguyên Hào đã nhướn lên thật cao, ngón tay đặt trên mặt bàn, cả người có chút lười biếng dựa vào ghế tổng giám đốc: "Tôi biết, còn có chuyện gì không?"
Đầu Diêu Lan Hạ cúi càng thấp, đáng chết, sự thông minh của cô đều đi nơi nào rồi?
"Không có."
Đôi mắt đen như mực của Cậu Hào hiện lên một tia sắc bén rõ ràng, chẳng lẽ cô gọi cho anh chỉ là vì nói chuyện của người khác?
Trong lòng cực kỳ không vui.
Vừa nghe cô nói không có, Cậu Hào không chậm trễ chút nào cúp điện thoại.
Quá đột ngột, đột nhiên cô không phản ứng kịp, trong trí nhớ, cô gọi điện thoại cho anh, trước giờ đều là anh cúp máy trước, không có ngoại lệ.
Nhận thức này khiến cho người gọi không thoải mái.
Mà Diêu Lan Hạ không biết, từ một giây cô cầm điện thoại lên, Lưu Nguyên Huyên đã đứng ở bậc cầu thang, cách một bồn cây cảnh, ánh mắt nhìn cô một tấc cũng không rời.
Hai tay Lưu Nguyên Huyên nhét vào túi quần jean rách, mắt thấy biểu cảm của Diêu Lan Hạ từ chờ mong biến thành khẩn trương, từ xoắn xuýt biến thành mất mất.
Mặc dù không biết người ở đầu dây bên kia là ai, nhưng có khả năng trong hai phút ngắn ngủi làm cho cảm xúc của Diêu Lan Hạ thay đổi phức tạp như vậy, chắc hẳn có quan hệ không tầm thường với cô.
Chẳng lẽ là anh trai?
Diêu Lan Hạ thở ra một hơi, bỏ điện thoại di động vào trong túi, mắt nhìn đến băng gạc trên đầu gối thì không khỏi nhíu mày, vết thương này còn liên lụy cô bao lâu nữa?
"Bác sĩ Diêu, người chị làm bằng sắt à? Buổi trưa không cần ăn cơm sao?"
Giọng nói của Lưu Nguyên Huyên xuyên qua sảnh lớn, có chút vô lại truyền tới, sau đó là dáng đi nghênh ngang của công tử bột, trong giây lát, người đã đứng trước mặt cô, thanh niên trẻ tuổi cao gầy, lúc cười lên thì như tỏa nắng.
"Sao cậu còn chưa đi?"
Đã mấy giờ rồi chứ?
Lưu Nguyên Huyên bĩu môi gãi trán: "Tôi cũng muốn đi sớm một chút, nhưng mà hiệu suất làm việc trong bệnh viện của chị quá thấp, làm trễ nải thời gian của cậu đây rồi. Nếu đã thiên thời, địa lợi, nhân hoàn như vậy, chi bằng chị dâu, cùng ăn cơm trưa đi!"
"Tôi đến căng tin nhân viên, cậu tự ra ngoài ăn cơm trưa đi."
"Đừng vậy mà chị dâu, cũng nhau ăm cơm không được sao? Tôi đâu có dọa chị, tôi mời chị, được chứ?" Anh ta cười đùa hí hửng, trên mặt vẫn chưa tan đi tính trẻ con.
Ngẫm lại cũng đúng, Lưu Nguyên Huyên mới hai mươi, đang là tuổi ăn tuổi chơi.
Diêu Lan Hạ không muốn để cho người khác thấy cô có dính dáng đến người nhà họ Lưu. Bây giờ rất nhiều người còn chưa biết rõ thân phận của Lưu Nguyên Huyên, cũng không biết quan hệ giữa cô và Lưu Nguyên Hào.
Nhưng lỡ như sau này thân phận của hai người bị phát hiện, cô và Lưu Nguyên Huyên lại thân thiết quá tất sẽ tạo lên dư luận bên ngoài, đối với cô, đối với Lưu Nguyên Hào đều không tốt.
Trong biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên hiện lên ba chữ bị cắm sừng.
Lưu Nguyên Hào có làm cô khó xử thế nào, cuối cùng cô cũng không muốn khiến danh tiếng của anh chịu bất cứ tổn thất nào.
Không quan tâm à? Trong lòng rõ ràng liều mạng muốn bảo vệ anh.
"Không cần, tôi đi căng tin ăn, chiều còn bận nhiều việc, cậu hai Lưu không có việc gì nên có nhiều thời gia, tôi còn phải làm việc, không rảnh."
"Chị dâu, chị lại không nể mặt mũi thế? Tim tôi đều bị tan nát rồi, sau này chị phải bù đắp cho tôi đấy."
Lưu Nguyên Huyên đang dây dưa lằng nhằng, một bóng dáng màu trắng bước ra khỏi cửa thang máy, dáng người cao to phối với chiếc áo blouse trắng cùng bổ sung cho nhau, tự dưng sinh ra mấy phần uy nghiêm làm cho người ta kính sợ.
Người đến là Đào Khánh Trần.
Bước ra khỏi thang máy, Đào Khánh Trần đã thấy một người trẻ tuổi ăn mặc có chút tùy tiện đang tranh luận, liền rảo bước đi đến trước mặt cô, nhìn cũng không nhìn Lưu Nguyên Huyên: "Xin lỗi, để Bác sĩ Diêu chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi."
Hả?
Lưu Nguyên Huyên và Diêu Lan Hạ cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng: "Tôi có hẹn trước với Bác sĩ Diêu rồi, anh muốn mời cô ấy ăn cơm thì lần sau đi."
Khác với Diêu Lan Hạ, trên cổ áo người đàn ông không có bảng tên, nhưng nhìn quần áo và khí chất thì vị bác sĩ này cũng không tầm thường.
Lưu Nguyên Huyên mặc kệ anh ta, lời vừa ra khỏi miệng đã không khách khí đụng chạm.
Đào Khánh Trần cười, anh ta từ từ liếc mắt về phía Diêu Lan Hạ: "Bác sĩ Diêu, việc liên quan tới bệnh nhân lần trước, xem ra chúng ta phải hẹn lúc khác nói chuyện rồi."
"Không cần, bây giờ nói luôn."
Nói xong, Diêu Lan Hạ trực tiếp đẩy bả vai Lưu Nguyên Huyên ra, sải bước đi về phía căng tin nhân viên.
Đào Khánh Trần gật đầu với Lưu Nguyên Huyên, dáng vẻ cực kỳ giống người lớn đang ứng phó với trẻ con.
Lưu Nguyên Huyên rất khó chịu! Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi chỗ rẽ vẫn nhìn chằm chằm không cam lòng.
"Cảm ơn anh vừa rồi giúp tôi giải vây." Diêu Lan Hạ dừng bước nói lời cảm ơn, sau đó thì không nói gì thêm.
Bóng dáng cao lớn của Đào Khánh Trần đứng trước mặt cô, có hơi chặn ánh mắt: "Dùng hai lần cảm ơn, cũng không thể đổi một lần ăn cơm trưa?"
Diêu Lan Hạ không quá quen người khác nói đùa với mình, lại còn là người không thân thiết lắm, và đặc biệt là đàn ông: "Tôi còn có việc, phải đi trước."
Đào Khánh Trần đột nhiên ở miệng: "Cô cảm thấy tôi ăn mặc thành thế này là chuẩn bị đi ăn cơm à? Bác sĩ Diêu, cô đang sợ cái gì?"
Sợ? Cô sợ sao?
"Ánh mắt của cô và cử động nhỏ vừa rồi của cô đã nói cho tôi biết, cô rất sợ hãi khi ở một mình với tôi, hoặc là nói, cô còn bài xích cả người trẻ tuổi lúc nãy. Bác sĩ Diêu, trong tiềm thức của cô đang đề phòng cái gì."
"Tôi không có."
Giống như bị người ta nhìn ra một chút bí mật giấu ở nơi hẻo lánh, Diêu Lan Hạ chỉ muốn nhanh chóng phủ nhận, nhưng đôi mắt thâm sâu kia đang treo trên người mình, làm thế nào cũng không tránh khỏi.
"Bác sĩ Diêu, đừng có tranh luận với bác sĩ tâm lý, cô tranh luận và phủ nhận cũng chỉ tăng cường tính ổn định của sự thật thôi." Giọng nói của anh ta từ đầu đến cuối dịu dàng như nước, cực kỳ giống bác sĩ tâm lý đang nói chuyện với bệnh nhân.
Diêu Lan Hạ lạnh giọng: "Anh không cần cố dùng cái gọi là kiến thức chuyên môn của mình đến xét đoán tôi. Bác sĩ Đào, vừa rồi anh giúp tôi, nhưng mà không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào việc của tôi."
Đào Khánh Trần nhịn không được cười lên, khi anh ta cười lên, giữa cằm có một đường chẻ nhàn nhạt, đó là một loại tiêu chí cho sự gợi cảm và sức hút của đàn ông, thế nhưng mà...
Người đàn ông trước mắt này dường như không thể nào liên hệ với sự gợi cảm, anh ta thực sự... quá sạch sẽ.
"Ha ha, năng lực tranh luận của Bác sĩ Diêu quả nhiên quá ghê gớm. Được rồi, tôi còn có bệnh nhân, Bác sĩ Diêu cũng đi nhanh đi, chú ý đầu gối, nếu như cô lại vận động mạnh nữa thì sợ là tháng sau phải đi khoa chỉnh hình đấy."
Nhìn bóng dáng xa dần của Đào Khánh Trần, trong một lúc, Diêu Lan Hạ cảm thấy mình giống như là người trong suốt, con mắt Đào Khánh Trần như mang theo tia X quang, đã chụp CT hoàn toàn tâm tư ý niệm của cô.
Thế nhưng mà, Đào Khánh Trần biết được tất cả lại vẫn có thể dùng lời nói đơn giản, ôn hòa như vậy, vậy mà cô không ác cảm nổi.
Lên lầu đổi áo blouse trắng thành quần áo thường, Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ vừa hay cũng có mặt, hai người không ngừng phàn nàn: "Bác sĩ Diêu, vừa rồi cô xuống dưới nên không biết tình hình bên trên, bệnh nhân giường số ba mươi đúng là làm người ta tức chết! Hung hăng càn quấy!"
"Đúng là phiền, thôi không nhắc tới nữa, đói chết mất, nhanh đến căng tin bổ sung năng lượng đi."
Căng tin nhân viên vào buổi trưa gần như kín chỗ, ngày nào đến lúc này cũng có người phàn nàn, đều nói bác sĩ ít người bệnh đông không đủ phân, đây đúng là nói oan quá! Rõ ràng nhìn số lượng bác sĩ trông dọa người hơn có được không?
Triệu Nhật Miên cầm hộp cơm bỏ trứng sốt cà chua, nhiều chuyện nói: "Hai người không cảm thấy kỳ quái sau? Rõ ràng Phó chủ nhiệm đã đến nhậm chức, nhưng mà chưa từng chính thức lộ diện, lần trước tiệc chào mừng cũng thiếu người này, làm cái gì mà thần bí thế chứ?"
Quý Tư Vũ nói: "Lần trước vừa hay có bệnh nhân muốn làm phẫu thuật, nhân lực không đủ, anh ta đi mổ chính mà, cũng không phải cố ý vắng mặt, điều làm cho tôi cảm thấy kỳ quái nhất là một bác sĩ khoa ngoại như anh ta, sau lại chạy tới khoa nội làm Phó chủ nhiệm chứ? Quá kỳ lạ mà!"
Diêu Lan Hạ chỉ lo ăn cơm của mình, nghĩ đến chuyện của mình, tuyệt đối không quan tâm đến cái vị Phó chủ nhiệm cố làm ra vẻ bí ẩn kia.
Thích làm ai thì làm.
"Tin tức lớn đây! Viện phó Niếp của chúng ta tạm thời được điều đi chi nhánh làm viện trưởng rồi! Đậu xanh rau má, tin này mặc dù nghe giống như được thăng chức, nhưng chi nhánh và viện chính có thể so sánh sao? Rõ ràng là bị xuống chức mà?"
Bác sĩ A ở bàn bên nhiều chuyện một câu, bác sĩ B khoa trương phụ họa: "Không phải chứ! Chẳng có dấu hiệu gì cả, đột ngột quá!"
"Chắc chắn trăm phần trăm luôn, trước khi Viện phó Niếp là Chủ nhiệm của khoa giải phẫu thần kinh, sau là Phó viện trưởng, vẫn luôn rất kinh nghiệp, có điều hình như bởi vì cơ thể không tốt, cần tạm thời cách chức một năm để trị liệu, cũng không biết bị bệnh gì?"
Viện phó Niếp bị bệnh? Còn bị xuống chức?
Nghĩ đến biểu mẫu đánh giá mà ông ta đưa cho giáo sư của mình, trái tim của Diêu Lan Hạ cũng bị nhéo một cái.
"Vậy, Phó viện trưởng mới là ai?"
"Ai biết đâu, dù sao từ trước tới giờ Phó viện trưởng của bệnh viện chúng là đều là sẽ được tuyển từ mấy khoa lớn như khoa nội, khoa ngoại với khoa tim mạch, chắc không tới lượt nha khoa của chúng ta đâu."
Bàn luận vẫn còn tiếp tục, Triệu Nhật Miên dùng khuỷa tay đụng Diêu Lan Hạ: "Bác sĩ Diêu, bệnh viện chúng ta phải thay máu rồi, Phó chủ nhiệm của chúng ta còn chưa tới, Phó viện trưởng ngược lại đổ trước, cô nói xem, chúng ta có cơ hội hay không?"
"Đừng có đoán mò, cô mới có mấy năm công ta? Muốn làm Phó viện trưởng à, cứ hói đầu trước rồi tính sau."
"Dừng! Không chừng Phó viện trưởng mới tới thật sự không hói đầu đâu!"
"Nữ à?"
"Đi đi đi!"
Cơm nước xong xuôi, Diêu Lan Hạ đi tới phòng nghỉ, hai giờ mới bắt đầu khám bệnh, có thể đọc trước, bàn chức vụ à, luận văn là một cửa ải gian nan, nghĩ đến là đau đầu.
Đặt ly cà phê lên mặt bàn, vừa hay trên đó có một quyển sách mà gần đây cô đang đọc, mới lật ra, một mảnh giấy từ bên trong bay ra ngoài.
Không biết giấy ghi chú của ai kẹp bên trong, nét chữ thanh tú, theo hàng theo lối, giọng văn tiêu sái lưu loát, từng chữ chỉ ra biện pháp xử lý khẩn cấp thế nào khi tim chảy máu dẫn đến màng tim bị ngăn chặn, chỉ rải rác mấy lời nhưng có thể xưng là kinh điển.
"Bác sĩ Diêu, cầm sách của tôi, mà không đánh tiếng chút nào sao?"