Trò Đùa Tình Yêu

Chương 63: Hoa hồng có gai, cũng đáng yêu




Ngặt nỗi áp lực cực lớn của cậu Hào, bác sĩ Triệu chỉ có thể chọn thỏa hiệp.
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, cô biết, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, hoặc là sớm hoặc là muộn.
Bác sĩ Triệu có chút tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Tay phải của mợ chủ cả, đã từng bị thương nghiêm trọng, bị thương đến gân mạch, chỉ e là không thể phục hồi nguyên trạng nữa, hơn nữa, tôi còn sờ thấy kinh mạch của lòng bàn tay phải của mợ chủ, vết thương này, chí ít phải có 5 năm rồi.”
Năm năm?
Lưu Nguyên Hào rũ mắt xuống nhìn Diêu Lan Hạ, đúng lúc cô đang nhắm mắt không biết là đang cố gắng che giấu hoặc là chạy trốn khỏi cái gì, nhưng khi anh nhìn cô, cô lại nhanh chóng trở thành Diêu Lan Hạ mà anh biết.
Đọc truyện tại đây.
Một thân đầy gai.
“Bác sĩ Triệu quả nhiên là chuyên gia, cái này cũng bị ông nhìn ra rồi, năm năm trước tôi đích thực đã xảy ra chút sự cố, bị thương ở bàn tay phải, cho nên sau đó tôi không thể cầm dao phẫu thuật nữa, chỉ có thể từ ngoại khoa chuyển sang nội khoa, nhưng bây giờ tay tôi đã không sao rồi, chỉ cần không cầm dao phẫu thuật trong thời gian dài là được.”
Cô nói toạc móng heo ra, lánh nặng tìm nhẹ, qua loa cho qua chuyện này.
Bác sĩ Triệu không tiện hỏi sâu, gật đầu nói: “Mợ chủ nghỉ ngơi cho tốt, cậu cả, tôi về trước đây.”
Sau khi bác sĩ Triệu rời đi, Lưu Nguyên Hào đánh giá Diêu Lan Hạ, đánh giá tay của cô: “Trên người cô còn bao nhiêu bí mật mà tôi không biết nữa?”
Diêu Lan Hạ hờ hững mà nhún nhún vai: “Nếu đã là bí mật thì đương nhiên không thể để người ngoài biết được rồi, cậu Hào dám nói là mình không có bí mật không?”
Cậu Hào bắt lấy tay phải của cô, cẩn thận mà xem xét, nhưng bề mặt không nhìn ra chút vết tích nào cả, vết thương năm năm trước vẫn bị phát giác ra, là vết thương như thế nào chứ?
“Bí mật của tôi cô không cần biết, nhưng ở trước mặt tôi, không được giấu bất kỳ chuyện gì.”
Lại là sự bá đạo của cậu Hào, nhưng cô miễn dịch rồi.
“Được rồi cậu Hào, anh có thể nhốt con người tôi, cả đời này nhốt tôi ở bên trong căn biệt thự hào hoa này, nhưng anh không nhốt được trái tim của tôi, tôi đã nói với anh, muốn trái tim của tôi thì chỉ có thể dùng trái tim để đổi, muốn bí mật của tôi sao? Vậy thì lấy bí mật của anh ra để đổi.”
Khóe mày cô nhẹ nhướng lên cười, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi mệt rồi, ngủ đây.”
Cậu Hào nhìn chăm chăm vào người phụ nữ nhỏ bé trên giường, trên người người phụ nữ này đích thực là có rất nhiều bí mật, hơn nữa đang cố gắng giấu diếm anh cái gì đó.
Rốt cuộc là cái gì? Cô không nói, không sao, anh sẽ điều tra rõ ràng.
Ngày hôm sau, Diêu Lan Hạ tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn, có chút không quen mà điều chỉnh một cái, gần đây luân phiên đổi các loại giường khác nhau, chế độ não của cô suýt nữa đã mất linh hoạt rồi.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi.”
Diêu Lan Hạ bị gọi như vậy, lập tức tỉnh táo lại một nửa, quay đầu nhìn về phía cửa, ở giữa là một phụ nữ trung niên mặc trang phục người làm của nhà họ Lưu, vô cùng cung kính mà nở nụ cười.
Người làm này, Diêu Lan Hạ có quen, ở nhà họ Lưu có gặp qua hai lần, hình như là một trong những dì đầu bếp của nhà tổ họ Lưu.
“Dì Trần, sao mẹ lại ở đây?”
“Cậu cả bảo tôi về chăm sóc mợ, Linh và Xuân cũng tới rồi, mợ có cần gì thì cứ dặn bọn tôi làm.”
Diêu Lan Hạ nhíu mày, bày trận lớn như vậy? Căn biệt thự bình thường thanh lãnh như nhà hoang, lúc này lại có thêm ba người, náo nhiệt đến có chút không quen cho lắm.
“Tôi không sao, không cần các người hầu hạ, đi xem thử cậu cả có cần gì không đi.”
Mẹ Trần vẫn đứng đó không nhúc nhích gì: “Cậu cả đã căn dặn rồi, đến hỏi mợ trước. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mợ chủ muốn ăn ở phòng ngủ, hay là xuống lầu ăn?”
Ờm... Lưu Nguyên Hào thật sự làm tới rồi.
“Tôi xuống đó ăn, má giúp tôi nặn kem đánh răng là được.”
Một tay nặn kem đánh răng thì có chút không được tiện, hơn nữa lúc cô thay quần áo cũng không quen có người đứng ở bên cạnh cho lắm, má Trần vội vàng gật đầu: “Dạ được thưa mợ chủ.”
Kỳ quá, thái độ của người làm đối với cô lại tốt như vậy? Thật là ly kỳ!
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, xuống lầu, bữa sáng thịnh soạn được bày trên bàn ăn, hoàn toàn không giống với mấy món ăn sáng thanh đạm đơn giản do đích thân cô làm, người làm nhà họ Lưu chuẩn bị bữa sáng trước giờ đều ở mức Mãn Hán Toàn Tịch, hai người ăn mà cũng phải bày hết cái bàn.
Lưu Nguyên Hào đang ngồi bên cạnh bàn ăn đọc báo tài chính, dư quang nhìn thấy bóng ảnh của cô, lạnh lùng làm một câu: “Thật là làm giá, tất cả mọi người đợi mỗi một mình cô.”
Tất cả mọi người nào? Không phải chỉ có mình anh ăn cơm thôi sao.
Diêu Lan Hạ ngồi xuống, mặc kệ lời mỉa mai của anh: “Lần sau cậu Hào cứ tự ăn, không cần đợi tôi, làm lỡ thời gian của cậu Hào, tôi không gánh vác nổi đâu.”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày, đặt báo sang một bên, miệng vẫn lợi hại như vậy!
“Nhìn thấy chưa? Đây mới là bữa sáng.”
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Nhìn thấy rồi, thị lực của tôi không có tệ như vậy, nhiều đĩa như vậy, sao có thể không nhìn thấy cho được?”
Người làm chuẩn bị đĩa ăn, dao nĩa muỗng cho hai người, sau đó lùi sang một bên.
Lưu Nguyên Hào bắt đầu từ tốn chậm rãi mà ăn sáng: “Không biết tự biết mình, nghĩ nghĩ tới bữa sáng mà cô chuẩn bị đi, không có chút tự cảm thấy xấu hổ nào sao?”
Diêu Lan Hạ biết anh có ý này, nhưng cô chả sao cả, cầm đũa lên gắp đồ ăn, uống canh: “Đương nhiên rồi, nếu không thì tôi đã đi làm đầu bếp rồi, hà tất gì phải làm bác sĩ.”
Người phụ nữ này...khi đấu võ mồm, vậy mà lại khiến anh cảm thấy có chút đáng yêu.
Đáng yêu? Hoa hồng có gai đáng yêu cũng là thuốc độc.
Hai người vừa ăn vừa công kích nhau, Diêu Lan Hạ liếc nhìn tờ báo bên tay anh, đột nhiên dời chủ đề: “Cho tôi xem báo của anh với.”
Cậu Hào ngước mắt nhìn cô: “Mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, cô không hiểu đâu.”
Diêu Lan Hạ nghiến răng: “Tôi đọc hiểu được, là anh không muốn cho tôi đọc hiểu đúng không?”
Cậu Hào khẽ hừ một tiếng: “Nếu cô đã muốn đọc, đọc xong đừng có mà hối hận.”
Có gì để hối hận chứ?
Cậu Hào đưa báo cho Diêu Lan Hạ cách một cái bàn ăn lớn, động tác tự nhiên trôi chảy đó, giống như là cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng vậy, đột nhiên, hai người đều có chút ngẩn ngơ.
Diêu Lan Hạ dời tầm mắt đi khỏi bàn tay thon dài của anh, cúi đầu đọc báo để che đi sự lúng túng lộ ra trong một chốc lúc nãy.
Đôi con ngươi đen như mực của cậu Hào nhìn như là đang chuyên chú nhìn đồ ăn, nhưng sự thực là vẫn luôn quan sát phản ứng của Diêu Lan Hạ, không biết cô đọc được tin tức đó rồi, sẽ có phản ứng gì.
Quả nhiên, cô đọc về thị trường chứng khoán rất là khó khăn, nhưng lật báo qua một mặt, ánh mắt của Diêu Lan Hạ đột nhiên ngừng lại!
Diêu Thị?
Cẩn thận đọc kỹ từng dòng một, đôi mắt Diêu Lan Hạ càng lúc trừng càng to, Diêu Thị lại xảy ra scandal rồi.
Con nhỏ ngu ngốc Diêu Yến Anh đó vậy mà lại kêu bộ phận tài vụ làm sổ sách giả, bị người của Văn phòng Kiểm toán phát hiện ra, không những phải bù đủ các khoản thuế mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự, trước thời điểm công bố, Diêu Yến Anh và Phương Linh Ngọc đã bị tra xét, nếu như nghiêm trọng, rất có thể phải ngồi tù.
Đậu xanh! Hai mẹ con này một ngày không gây chuyện thì sẽ chết sao!
Diêu Lan Hạ siết chặt tờ báo, khuôn mặt nhỏ nhắn được bao phủ bởi một lớp băng sương lạnh lẽo, công ty làm giả sổ sách, không những đương sự phải chịu trách nhiệm mà danh dự của công ty cũng bị tổn hại nặng nề, phản ứng mắc xích vô cùng đáng sợ.
Diêu Lan Hạ lén nhìn Lưu Nguyên Hào, anh đang ăn cơm, không có phản ứng gì, chuyện này anh đã sớm biết, lúc gọi điện thoại đã biết rồi.
Đặt tờ báo xuống, Diêu Lan Hạ cũng không vòng vo nữa: “Diêu Thị xảy ra chuyện này, anh có gì muốn nói?”
Diêu Lan Hạ có chút bất an mà đợi anh, Lưu Nguyên Hào là chuyên gia về mặt quản lý và tài vụ này,nếu là anh thì về cơ bản sẽ giải quyết nhanh gọn dứt khoác, ngón tay cô siết lại thành nắm đấm, lo lắng bất an mà nhìn anh.
Cậu Hào uống từng muỗng canh, nhàn nhạt thong dong như chả liên quan đến mình: “Xét về số tiền liên quan đến sổ sách giả của Diêu Thị, em gái và mẹ kế của cô sẽ được hưởng phúc ba tháng tù, Diêu Thị sẽ không có bất kỳ thay đổi nào về tài chính trong thời gian kiểm tra, tức là Diêu Thị sẽ ngừng kinh doanh.”
Nghiêm trọng như vậy ư!
“Có cách gì không? Có thể... giúp được Diêu Thị đó.”
Diêu Lan Hạ nhìn Lưu Nguyên Hào với anh mắt nóng như lửa, hận không thể trực tiếp xuyên qua bàn anh túm lấy cánh tay anh, dùng sức lắc qua lắc lại.
Cậu Hào đặt chén sứ xuống, dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Tình huống này liên quan đến sai sót về nguyên tắc, người bình thường không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận các biện pháp trừng phạt pháp lý.”
“Vậy còn anh? Anh có không?!” Đáy lòng Diêu Lan Hạ sốt sắng, nửa thân trên sáp tới trước, cô rất quan tâm đến Diêu Thị!
Lưu Nguyên Hào chuẩn bị rời khỏi bàn ăn: “Tôi là người bình thường sao? Nhưng mà... tôi đã nói rồi, Diêu Thị xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi đều sẽ không nhúng tay.”
Diêu Lan Hạ đứng dậy theo anh, vòng qua bàn ăn đến trước mặt anh, dùng cơ thể mình chặn đường đi của anh: “Lưu Nguyên Hào, lần này anh phải giúp đỡ Diêu Thị, chỉ có anh có thể.”
Diêu Lan Hạ túm lấy tay áo của anh, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào mắt anh: “Lưu Nguyên Hào, nếu anh đã có cách thì xin hãy giúp Diêu Thị!”
Dư quang của Lưu Nguyên Hào nhìn sang ngón tay của cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Đây chính là thái độ cầu xin người khác của cô đó hả? Diêu Lan Hạ”
Chết tiệt! Bây giờ cô quả nhiên là đang cầu xin anh, mẹ nó cảm giác này thật không tốt!
Diêu Lan Hạ buông áo của anh ra, mỉm cười: “Xem ra anh không định giúp rồi, được, anh không giúp thì tôi tự nghĩ cách.”
Mi tâm Lưu Nguyên Hào hoàn toàn nhíu chặt, sự phẫn nộ mỏng manh giữa đôi mày anh trở nên mạnh mẽ hơn, người phụ nữ ngốc, chịu thua một lần, cầu xin một lần, thành tâm thành ý cầu xin anh một lần thì sẽ chết ư?
Rõ ràng là cần anh ra tay cứu giúp, mà lại bày ra bộ dạng cao ngạo, đáng đời!
“Diêu Thị đã kinh động tới các sở công nghiệp thương mại và tư pháp thủ đô. Diêu Lan Hạ, với tư cách là một bác sĩ nhỏ nhoi cùng với các mối quan hệ của cô, cô không thể giải quyết được chuyện này, người giúp được Diêu Thị vượt qua ải khó khăn này, ở Thủ đô này chỉ có tôi.”
Cậu Hào nói xong thì lướt qua vai cô sải bước lớn đi tới phòng khách, người làm đưa áo khoác bằng hai tay, Lưu Nguyên Hào nhanh gọn mặc áo vest thủ công màu đen lên, quay người nhìn sang Diêu Lan Hạ: “Tôi cho cô thời gian một buổi sáng để suy nghĩ, nghĩ xem cô có cái gì để đem ra bàn với tôi.”
Thanh âm vừa dứt, Cậu Hào khí chất phong độ mà đi ra khỏi cửa biệt thự.
Diêu Lan Hạ tức đến nhấp nhô lồng ngực, Lưu Nguyên Hào, anh thật sự coi mình là bá chủ một phương ở thủ đô đúng không! Cô không tin là cô không tìm ra được cách!
Mà lúc này, điện thoại của Diêu Lan Hạ chợt reo lên.
Trong dự đoán, là Diêu Yến Anh.
Cô khẽ hừ một tiếng, gây chuyện không giải quyết được mới đến tìm cô!
“Nói đi, lại sao nữa?” Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế sofa phòng khách, cô có thể tưởng tượng được bộ dạng Diêu Yến Anh hận không thể bóp chết cô, nhưng lại không thể không cầu xin cô giúp đỡ.”
“Diêu Thị... xảy ra chút chuyện, chị cũng là một phần của nhà họ Diêu, những lúc thế này, chị phải làm chút gì đó.”
Ha ha!
“Diêu Yến Anh, tự mình gây họa, tìm tôi để giúp đỡ, còn dùng ngữ khí như vậy, gan cô thật không nhỏ!”
Lúc này Diêu Yến Anh và Phương Linh Ngọc đang ngồi trong phòng nghỉ của sở cảnh sát, đợi có người tới cứu viện, Phương Linh Ngọc lắc lắc đầu với con gái, thị ý cô ta hãy nịnh hót Diêu Lan Hạ trước đã.
“Chị, coi chị nói kìa, nói thế nào thì chúng ta cũng là con cháu nhà họ Diêu, bây giờ nhà họ Diêu gặp khó khăn, mỗi người đều nên ra chút sức, càng huống hồ điều này đối với Lưu Nguyên Hào...anh rể mà nói, cũng chả phải chuyện gì lớn, chỉ cần chị tìm anh ấy giúp đỡ thì nhất định sẽ được thôi.”
Phương Linh Ngọc sốt sắng, giật lấy điện thoại: “Lan Hạ, nếu như Diêu Thị chấp nhận kiểm tra theo thủ tục chính quy thì trong vòng nửa tháng sẽ không thể hoạt động bình thường, phần lớn khách hàng của Diêu Thị sẽ mất sạch, cái chờ đợi Diêu Thị chính là phá sản, tâm huyết của ba mẹ cô sẽ toàn bộ đổ sông đổ bể! Cô mau quyết định đi, hôm nay trước 12 giờ nếu như không có bên thứ ba nhúng tay thì Diêu Thị toang rồi!”
“Diêu Lan Hạ, nếu như cô thật sự là người nhà họ Diêu, trong lòng vẫn còn quan tâm đến tâm huyết của ba cô thì lập tức đi tìm Lưu Nguyên Hào đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.