Trò Đùa Tình Yêu

Chương 84: Lưu nguyên hào, anh mẹ nó đừng bị mắc lừa




“Cái gì? Cậu nói cô ấy biết rồi?”
Khu trung tâm CBD ở thủ đô, trong cao ốc văn phòng nào đó, văn phòng trên cùng.
Khang Thành Kiệt nhấc mông từ trên ghế lên, chân vẫn chưa khỏe lại bởi vì dùng sức quá mạnh trực tiếp gục xuống góc bàn, đau đến mức Khang Thành Kiệt nhe răng nhếch miệng.
“Shit! Cô ấy sao có thể biết được! Điều ấy không có khả năng!”
Gương mặt Khang Thành Kiệt vặn vẹo, anh ta vượt qua bàn làm việc, cánh tay không bị thương quét qua bắt lấy cổ họng của tiểu đệ Hắc Hổ: “Cậu lặp lại lần nữa! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Hắc Hổ chính là người tối hôm đó phụng mệnh hạ độc, anh ta tự hỏi lúc mình làm gọn gàng không có ai nhìn thấy, hơn nữa anh ta làm xong rời khỏi quán bar sau đó còn giết quản lý quả bar, anh ta cũng nghĩ không ra.
“Tin tức Diêu Lan Hạ trúng độc bị người biết rồi, đầu mối chỉ về rượu rồi, ngay vừa nãy quán bar thả tin tức ra, nói trước khi cô ta hôn mê nói tự mình biết là ai làm, nhưng bây giờ người vẫn chưa tỉnh, đợi cô ta tỉnh lại chân tướng sẽ rõ ràng…Cậu chủ, tối hôm qua anh xuất hiện tại quán bar bị con tiện nhận này nhìn thấy…Với sự thông minh của cô ta, nhất định sẽ chỉ về anh.
Bàn tay nắm lấy cổ họng anh ta của Khang Thành Kiệt đột nhiên vô lực buông ra, đúng vậy, Diêu Lan Hạ thông minh như vậy nhất định sẽ nghĩ đến anh ta đầu tiên…
Nhưng mà, cậu chủ, cho dù cô ta thật sự cảm thấy là anh, nhưng trong tay cô ta không có chứng cứ, cảnh sát cũng không thể làm gì anh được?” Hắc Hổ cẩn cẩn thận thận hỏi.
“Cậu biết cái gì! Với tính cách của Lưu Nguyên Hào, thà rằng giết lầm một nghìn còn hơn bỏ qua một…Huống chi…” Anh ta nhìn mình tàn tật, ngày đó anh ta cũng chỉ là đùa giỡn không thành, Lưu Nguyên Hào thiếu chút nữa lấy mạng anh ta, nếu như anh biết, anh ta hẳn phải chết.
“Con tiện nhân Diêu Lan Hạ này nếu nói với Lưu Nguyên Hào cô ta nhìn thấy tôi, nhất định sẽ diệt tôi… Không, anh ta sẽ không đơn giản chỉ giết tôi, anh ta sẽ…”
Con ngươi Khang Thành Kiệt từ từ mở to, Lưu Nguyên Hào sẽ tra tấn anh ta như thế nào, anh ta không dám nghĩ!
Lưu Nguyên Hào chính là tên biến thái không chấp nhận được một hạt cát!
Không…không được!
“Này, vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Giọng nói Hắc Hổ run rẩy.
Khang Thành Kiệt nắm tay lại, con ngươi hung ác nham hiểm co lại: “Độc dược lần trước không độc chết cô ta, lần này, ông đây nhất định phải diệt cô ta! Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thừa dịp trước khi Diêu Lan Hạ tỉnh, giải quyết cô ta!”
Hắc Hổ sững sờ: “Cậu chủ, cô ta đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm, chỉ sợ không dễ giải quyết?”
Khang Thành Kiệt lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Vậy thì làm cho cô ta đi ra, cô ta không chết, chết là chúng ta, Hắc Hổ, nghe…”
Kiệt Kiệt thật sự nói một lúc, trên mặt Hắc Hổ đầu tiên là biến thành màu đen, sau đó trở thành màu trắng, cuối cùng nở nụ cười u ám.
“Cậu chủ không hổ là cậu chủ, biện pháp này được! Lần này, con tiện nhân này chết chắc rồi!”
Khóe môi Khang Thành Kiệt nhếch lên, hung ác nham hiểm giảo hoạt hừ lạnh một tiếng: “Có thế! Lưu Nguyên Hào hủy đi cánh tay của tôi, đánh gãy xương mũi tôi, còn hại tôi thành người què, chuyện này, tôi cũng phải tính toán rõ ràng với anh ta!”
“Vậy…Cậu chủ định làm gì?”
Bàn tay Khang Thành Kiệt biến thành lưỡi dao sắc bén, làm động tác cắt cổ: “Anh ta, cùng nhau giải quyết!”
Phòng bệnh, độc trên người Diêu Lan Hạ đã được thanh lọc, nhưng cơ thể quá yếu ớt, tạm thời được yêu cầu tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát.
Bình thường bận rộn quen rồi, khi rảnh rỗi thì hốt hoảng, cô đang lượn lờ trong phòng bệnh VIP to như vậy, điện thoại vang lên.
“Bác, bác sĩ Diêu…cứu…cứu cứu tôi…”
Đầu bên kia, giọng nói suy yếu giống như người sắp chết!
Thần kinh não của Diêu Lan Hạ lập tức căng cứng: “Cô làm sao vậy? Đừng căng thẳng, nói.”
“Bệnh…bệnh tim của tôi…” Giọng nói của người bệnh càng ngày càng yếu, gần như một giây sau sẽ tắt thở.
“Cô đang ở đâu? Nói cho tôi biết vị trí của cô? Nhanh!”
Diêu Lan Hạ một tay nghe, một tay đi giày, đưa tay lấy áo khoác khoác lên.
“Tôi ở…đường Tây Hà…Cầu cô…”
Đầu kia, không còn âm thanh nữa.
“Alo?! Alo!!”
Diêu Lan Hạ chạy ra cửa phòng bệnh, bị một người vệ sĩ ngăn lại: “Cô không thể đi ra ngoài.”
“Buông ra! Bệnh nhân của tôi gặp nguy hiểm, tôi cần không biết anh là ai phái đến, bây giờ, buông tay cho tôi!”
Đường Tây Hà cách bệnh viện không xa, chắc là người bệnh trước kia của cô đến tái khám xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không cũng sẽ không biết số điện thoại của cô.
Diêu Lan Hạ chạy đến đường Tây Hà, nhưng xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của người bệnh.
Trong lúc tìm kiếm, một chiếc xe màu đen có rèm che mở cửa ghế lái phụ ra, bên trong thò ra một cái đầu: “Bác sĩ….Diêu….”
“Cô thế nào rồi? Đừng căng thẳng, tôi lái xe đưa chúng ta đến bệnh viện.”
Diêu Lan Hạ vừa nhìn thấy người bệnh toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại người bệnh, lên xe quỳ trên mặt ghế phụ lái bắt đầu kiểm tra nhịp tim và mạch đập của người bệnh.
“Bốp” cửa xe đóng lại!
Người đàn ông trên ghế tài xế đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bác sĩ Diêu, xem ra trí thông mình của cô cũng chỉ có vậy.”
“Anh là ai! Mở cửa!”
“Bùm!”
Đầu bị vật nặng đánh vào, trước mặt Diêu Lan Hạ đột nhiên tối sầm mất đi ý thức….
“Anh nói cái gì? Người không thấy đâu! Chết tiệt! Anh chờ chịu chết đi!”
Quý Đông Minh nhận được điện thoại của vệ sĩ từ bệnh viện gọi đên, Thiên Linh Cái thiếu chút nữa bị nhấc lên, bọn họ muốn câu cá mắc câu, cá không đến, lại mang mồi câu đi!
Cậu Hào nhất định sẽ băm bọn họ ra!
“Lập tức phong tỏa tất cả con đường, điều tra tất cả Camera! Nhanh!”
Lưu Nguyên Hào đang ngồi trong phòng làm việc nghe thấy tin tức này, ném mạnh bút ngòi vàng trong tay xuống đất, Cậu Hào tức giận đi qua một vòng: “Phế vật! Điều tra tất cả Camera, điều tra toàn bộ những người có thể…Điều tra nhật ký trò chuyện của cô ấy!”
“Loảng xoảng!” Cậu Hào một tay cầm điện thoại đập lên trên bàn gỗ Nam: “Mẹ nó!”
Động thủ động đến ngay dưới mí mắt của anh!
Hơn 10 phút sau--
“Cậu Hào, tra được rồi, lần cuối cùng phát hiện mợ chủ là ở cửa ngõ Tây Hà, mợ chủ lên một chiếc Lexus màu đen, bảng số xe bị che!”
“Nhật ký cuộc gọi thì sao?”
“Cuộc điện thoại cuối cùng là một cuộc điện thoại trên mạng gọi đến, không có cách nào điều tra, Cậu Hào, đây là một vụ bắt cóc đã sớm có dự mưu.”
Đôi mắt Cậu Hào sắc bén lạnh như sương giá, sớm có dự mưu? Xem ra là cùng một người hạ độc, thấy cô không chết, muốn lần nữa làm bị thương.
Rốt cuộc là cô đã đắc tội với ai?
Shit!
Diêu Lan Hạ đầu bị vật nặng đập vào, đầu đau muốn nứt ra, cô cố gắng chống lại mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng hoang trống trải, trên cửa sổ có một lớp mạng nhện, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, đâm thẳng vào mắt, cô không khỏi híp mắt lại.
“Ơ, người đẹp tỉnh rồi.”
Là ai?!
Diêu Lan Hạ muốn xoay người, lúc này mới phát hiện cô bị trói vào một cái cây, hai tay bị trói lại, nửa người trên cũng bị trói, dùng sức giãy dụa, cỗ tay truyền đến một loại đau nhức khi ma xát.
“Đừng uổng phí sức lực nữa, cô trốn không thoát đi.”
Người đàn ông cầm một con dao sắc bén đeo khăn trùm đầu, nhìn không ra mặt mũi, anh ta từng bước đến gần Diêu Lan Hạ, con dao nhẹ nhàng vuốt lên trên mặt cô, kim loại lạnh buốt lướt qua làn da, như rắn độc bò qua, phía sau lưng lành lạnh, toàn thân nổi da gà rào rào lên.
“Anh là ai, dẫn tôi đến đây làm gì?”
Ánh mắt Diêu Lan Hạ nhìn như không nhìn đến con dao, sự tỉnh táo của cô, không thể bị dọa sợ.
“Đương nhiên có là người cần gặp rồi, bằng không làm phải mà phải phí công tốn sức mời cô như vậy?”
Giọng điệu âm độc tàn nhẫn, tuyệt không phải là người lương thiện!
Con người nhạy cảm của Diêu Lan Hạ hơi híp lại: “Tên khốn khiếp nào muốn gặp bà đây? Để anh ta lăn ra đây!”
“Tính tình rất lớn, không hổ là người phụ nữ của Lưu Nguyên Hào, đi theo Lưu Nguyên Hào, tính tình cũng học lớn như vậy.” Người đàn ông u ám cười ha ha, con dao có một lúc lướt qua mặt, đến mức tùy thời có thể để lại một vệt máu.
“Cười ông cụ nhà anh! Bảo lão đại của anh ra gặp tôi, sao thế? Có gan mang bà đây đến lại không có can đảm để bà đây thấy gương mặt thật sao.”
Diêu Lan Hạ tận lực tỏ vẻ không sợ, không hoảng, bọn cướp trong phim đã thấy nhiều, càng sợ hãi cầu xin rơi nước mắt, đối phương càng liều lĩnh lớn mật dùng sức vơ vét tài sản.
Cô tự hỏi mình không có tài sản gì mà người ta có thể vơ vét được.
Nhưng mà, nếu là Lưu Nguyên Hào trên xe…
“Gấp gáp cái gì, một vị khách khác còn chưa đến, lão đại của chúng tôi sao có thể xuất hiện được?”
Nói xong, người đàn ông mở điện thoại của Diêu Lan Hạ lên: “Có muốn trước khi chết gặp người chồng tốt của cô một lần không? Lưu Nguyên Hào đó, chính là một con cá sấu tài chính lớn, cô nói xem, nhân vật truyền kỳ trong giới bất động sản nếu chết ở đây…”
“Phi! Ngay cả mấy người mà còn muốn bắt cóc anh ấy? Đầu toàn phân sao.”
“Vậy chúng ta đánh cược một lần đi, cược xem, Lưu Nguyên Hào có thể vì cô mà đến đây tìm cái chết không, thế nào?” Người đàn ông tung điện thoại lên xuống, mật mã điện thoại đã bị phá ra, anh ta ấn vào dãy số Lưu Nguyên Hào, quơ quơ trước mặt cô.
“Anh ấy sẽ không đến! Giữa chúng tôi căn bản…”
Dãy số gọi đi!
Lưu Nguyên Hào đang điều tra thấy là dãy số của Diêu Lan Hạ, thần kinh mạnh mẽ nhảy lên: “Cô đang ở đâu?!”
“Anh Lưu, dường như anh rất gấp thì phải?”
Không phải cô!
“Dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ làm anh chết không chỗ chôn!” Gân xanh trên trán Cậu Hào nhảy lên, bàn tay cầm điện thoại nóng lên.
Diêu Lan Hạ liều mạng lắc đầu, cô muốn phát ra âm thanh nhắc nhở anh không cần phải bị mắc lừa, nhưng miệng bị băng dính đóng kín, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô.
Không được mắc bẫy! Lưu Nguyên Hào! Anh thông minh như vậy, không thể mắc bẫy!
Lưu Nguyên Hào nghe thấy tiếng ô ô, gần như có thể kết luận, Diêu Lan Hạ ở trên tay bọn họ.
“Cậu Hào, anh muốn giết tôi…cũng không sao, có phu nhân đây ra đi cùng tôi, thật không tịch mịch.”
Lưu Nguyên Hào khoát tay ngăn lại động tác đang xem camera của mọi người, trong phòng yên tĩnh.
“Nói, muốn lấy được cái gì từ chỗ của tôi?”
Tỉnh táo, nghiêm túc, lạnh lùng.
Sự lạnh lùng của anh, bao trùm cả căn phòng, xuyên qua cả sóng điện tử.
“Cậu Hào không thiếu tiền, các anh em gần đây có chút đau đầu, Cậu Hào có chịu trợ giúp một chút hay không đây?”
Diêu Lan Hạ nghe anh ta muốn tiền, trong lòng lập tức hiểu được đây căn bản chỉ là ngụy trạng, bọn họ cần chính là mạng của Lưu Nguyên Hào! Tiền chỉ là ngụy trang để lừa anh đến!
Lưu Nguyên Hào anh mẹ nó đừng có bị lừa!
Cậu Hào không chút thay đổi, có chút mồ hôi chậm rãi chảy ra: “Bao nhiêu?”
“Một nghìn năm trăm tỷ, với Cậu Hào mà nói, không khó chứ?”
Một nghìn năm trăm tỷ, Cậu Hào đương nhiên không xem vào đâu: “Được, một nghìn năm trăm tỉ, nói cho tôi biết thời gian địa điểm.”
“Ha ha ha! Cậu Hào, anh nghĩ rằng chúng tôi là đứa bé ba tuổi sao? Nói cho anh biết thời gian địa điểm…Vậy không phải là…”
“Ít nói nhảm, muốn lấy tiền, thì cứ nói ra.”
Cậu Hào tức giận, gầm lên một tiếng với điện thoại!
“Bốp!” Một tiếng nặng nề đột nhiên truyền vào ống nghe, là tiếng chân đạp lên trên người!
Theo sau đó là một tiếng rên bị đè nén phát ra.
Mi tâm Lưu Nguyên Hào hơi nhíu lại một chút, nắm tay lại!
“Lưu đại thiếu, không muốn người phụ nữ của mình phải chịu tôi, vẫn nên khách khí một chút? Bây giờ cô ta là thịt béo chết trên tay tôi, trước khi nhìn thấy tiền, tôi muốn cắt thế nào, thì cắt như thế.”
“Đợi một chút! Tôi đưa tiền cho anh thế nào?”
Bên kia cười lạnh: “Một nghìn năm trăm tỷ, anh tự mình mang đến, còn nữa, nếu như anh dám mang theo đồng bọn, tôi sẽ hủy mặt cô ta, nếu như anh báo cảnh sát…Vậy thì ngại quá, tôi chỉ có thể giết cô ta trước trải đường cho tôi thôi.”
“Một nghìn năm trăm tỷ tiền mặt? Chỉ sợ là cả một xe tải.”
Đối phương hơi dừng lại: “Đổi thành tài khoản nội địa, tôi tin rằng Cậu Hào có cách.”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày thật sâu: “Được.”
“Rất tốt, vậy tôi đây đợi Cậu Hào đại giá đến rồi.”
Trước khi điện thoại bị cúp, Lưu Nguyên Hào ép hỏi: “Tiền tôi có thể đưa, nhưng trước khi đưa tiền, tôi phải xác nhận sự an toàn của cô ấy, đưa điện thoại cho cô ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.