Tháng sáu, bầu trời phương nam ẩm ướt và oi bức. Ánh nắng mặt trời ban trưa tận tình đem hết năng lượng của nó phát huy, bên cạnh là con chó Đại hoàng đang nằm ườn dưới bóng râm, cái lưỡi dài thè ra ngoài nửa sống nửa chết.
Kiều Khả, mười sáu tuổi, mặc váy bông trắng, một mình đứng ở đầu ngõ, dưới tán cây hòe già, nhìn những đám mây trắng uốn lượn trên bầu trời đến mất hồn. Mồ hôi thấm ướt khuôn mặt của cô gái trẻ, từng túm tóc thật dài dính bết trên mặt.
Kiều Khả nâng cánh tay mảnh mai hơi xương xương lên lau đi mồ hôi trên trán, cô bé nhìn về phía con hẻm nhỏ sâu hun hút, tịch mịch. Nơi đó là nhà của cô và Hình Gia.
Bọn họ là hàng xóm, Hình Gia sinh trước cô hai năm, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
“Lang kỵ trúc mã lai
Nhiễu sàng lộng thanh mai
Đồng cư Trường Can lý
Lưỡng tiểu vô hiềm sai.”
Dùng mấy câu trong bài “Trường Can hành” của Lý Bạch để hình dung về bọn họ là thích hợp nhất.
(* Dịch thơ – Trần Trọng San
Chàng cưỡi ngựa tre đến
Quanh giường tung trái mai
Trường Can cùng chung xóm
Cả hai đều thơ ngây)
Hai tuổi, cô và anh từng cùng tắm chung trong một chậu tắm.
Ba tuổi, cô và anh từng ngủ chung trên một chiếc giường.
Bốn tuổi, cô và anh cùng ăn chung một chén cơm.
Năm tuổi. cô và anh cùng học chung một nhà trẻ.
Đến khi Kiều Khả bảy tuổi, cô và Hình Gia cùng đi học chung một trường.
“Không phải là cùng xem một tấm hình thôi sao? Sao phải để ý như vậy?”
Kiều Khả nhỏ giọng nói thầm, nhưng lại nghĩ lại, nếu để cho cha mẹ của Hình Gia biết thời gian gần đây anh lại học đòi yêu sớm, còn lớn gan dẫn bạn nữ về nhà. Không lột da anh ta mới là lạ.
Nghĩ như vậy, Kiều Khả lại cẩn thận đứng lên, giống như chú chó cảnh sát nhìn chằm chằm vào những người đi đường đang qua lại, chỉ sợ bỏ sót mất.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên con đường sáng loáng, giống như từng giọt thủy ngân trút xuống từ nền trời, lớp nhựa đường bị ánh mặt trời nướng đến hòa tan thành một bãi chất lỏng màu đen sềnh sệch như màu than. Xen lẫn với mùi mồ hôi ôi nồng và mùi cháy khó chịu trong không khí.
Kiều Khả trừng trừng hai mắt, trông dữ tợn, vì nhìn lâu, mắt vừa đau lại vừa xót, nước mắt gần như muốn chảy tràn ra ngoài.
Cô đột nhiên không hiểu mình vất vả như vậy rốt cuộc là vì điều gì? Chịu đủ mọi khổ sở hà tất chỉ vì một thanh chocolate của con người đang ghét đó?
Ánh mặt trời lóe sáng làm cô có hơi hoảng hốt, đôi mắt dần dần mở không ra, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó từ đáy lòng từng chút từng chút lan rộng, giống như từng gợn sóng ngầm sôi sục dưới lòng đất, chậm rãi cuộn trào, dâng lên.
Tâm trạng của cô đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Nè, nhóc, mệt em rồi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, làm Kiều Khả sợ tới mức giật mình. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Hình Gia, đứng bên cạnh anh ta là cô bạn gái xinh đẹp động lòng người, Ôn Nhã.
Ôn Nhã, Ôn Nhã, người cũng như tên. Rất dịu dàng, là một cô gái lịch sự thanh tao, tóc thật dài mềm mại xõa xuống trên vai, đen nhánh óng ánh. Đôi môi nhỏ nhắn, non mềm tươi tắn, giống như thạch trái cây vừa được làm lạnh.
Một cô gái như vậy, đứng chung một chỗ cùng với Hình Gia đẹp trai tựa như ánh mặt trời, nhìn như thế nào cũng thấy là một đôi kim đồng ngọc nữ, đứng bên cạnh nhau cùng làm nổi bật cho nhau.
Kiều Khả cúi đầu, nhìn lại ngón chân lộ ra ngoài đôi giày sandal của mình. Mỗi lần nhìn thấy Ôn Nhã, cô luôn luôn tự động mất đi khả năng ngôn ngữ của mình.
“Được rồi, biết em vất vả rồi, để anh mua cho em hai thanh Dove, cộng thêm một ly kem dâu em thích, thế nào? Đủ thành ý rồi chứ.” Hình Gia cười hì hì sờ sờ cằm Kiều Khả, đây là hành động quen thuộc của anh ta.
“Cũng được.” Kiều Khả nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Vậy em về nhà trước, anh đưa Ôn Nhã trở về, sau đó đến nhà tìm em.” Hình Gia phóng lên chiếc xe bị tróc một ít sơn của mình, Ôn Nhã ngồi lên phía sau xe, dáng vẻ trông rất thùy mị, đôi tay trắng nõn, nhỏ bé nhẹ nhàng đặt ở hai bên hông của Hình Gia.
Kiều Khả hít mũi, vị trí đó trước đây là của riêng cô. Cô đi xe đạp không được giỏi, mỗi ngày Hình Gia đều chở cô đi học, dù mưa hay gió cũng như nhau. Lúc mặt trời đốt nóng hừng hực, cơ thể nhỏ bé của cô núp dưới cái bóng cao lớn của Hình Gia. Lúc trời mưa thì cô vì anh mà bung dù, một cây dù nhỏ không dủ cho hai người che, Hình Gia nói với cô, nhóc con, kệ anh, em che cho mình được rồi.
Năm tháng như nước chảy, những gì tươi đẹp rực rỡ lại giống như một đóa hoa, cứ như vậy trôi theo dòng sông của thời gian, nhẹ nhàng lướt qua và không bao giờ trở lại.
“Nè, nhóc con, mau trở về đi, bên ngoài trời nóng, coi chừng bị cảm nắng đó.” Hình Gia quay đầu nhìn cô, căn dặn tỉ mỉ.
“Ừm, em biết rồi.” Kiều Khả gượng cười, xoay người đi về nhà.
“Anh tốt Kiều Khả ghê.” Là giọng nói của Ôn Nhã.
“Đương nhiên, bọn anh cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy cũng giống như em gái của anh vậy.” Giọng nói của Hình Gia càng ngày càng xa.
Kiều Khả đột nhiên cảm thấy hai mắt nhoi nhói, mũi cũng ê buốt. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bỏng rát, thì ra là ánh mặt trời quá chói mắt, sẽ làm cho người ta rơi nước mắt.
Nhà trệt không có nhà vệ sinh riêng, cô đến phòng bếp rửa mặt, sau đó trở lại căn phòng nhỏ của mình định ngủ một giấc. Trở lại phòng cô lại không buồn ngủ, suy nghĩ một chút, cô lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong túi, mở ngăn tủ đầu giường. Sau đó cẩn thận cầm lấy một cuốn album ảnh.
Đó là một cuốn album cũ, bìa đã ố vàng, vừa nhìn đã biết là nó đã cách nay rất nhiều năm.
Kiều Khả thận trọng mở nó ra, từng trang từng trang một, xem một cách chăm chú. Trong đó đều là ảnh chụp của cô và Hình Gia.
Những ngày chim oanh bay lượn, cỏ mọc cao cao, những ngày hoa đào dần nở, những ngày gió thổi đến lá ngô đồng chuyển vàng, những ngày hoa mai kiêu ngạo nở trong sương lạnh.
Kiều Khả và Hình Gia đã cùng nhau trải qua quãng thời gian ấu thơ ngây ngô lãng mạn, tuổi thiếu niên rực rỡ, tất cả đều biến thành những mảnh vỡ của thời gian, trở thành một câu chuyện cũ, phủ lên một lớp bụi vàng được lưu giữ trong cuốn album nho nhỏ giữa trời đất này.
Họ cùng nhau leo cây, Kiều Khả leo lên cây rồi lại không xuống được, bị dọa đến phát khóc. Họ cùng nhau cắt tóc, Hình Gia muốn cắt thành một cái đầu trọc nhẵn bóng, thợ cắt tóc là một người mới, nên khiến cho cái đầu của Hình Gia dán đầy băng keo cá nhân. Trường học tổ chức đi dã ngoại, Hình Gia đem con cóc bỏ vào trong ba lô của Kiều Khả.
Kiều Khả thở dài, cô chỉ nhớ lại một chút, nhưng ký ức lại giống như những con mãnh thú lại tựa như lũ lụt (* ví như những tai họa ghê gớm) cuộn trào mãnh liệt, không thể chống đỡ.
“Anh tốt với Kiều Khả ghê.”
“Đương nhiên, bọn anh cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy cũng giống như em gái của anh vậy.”
Chỉ là em gái thôi sao?
Kiều Khả cảm thấy khó chịu vì những lời này, nhưng cô cũng không thể nói tại sao mình lại như vậy. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều cãi nhau ầm ĩ như thế, chưa từng phát hiện có gì không ổn.
Hình Gia từ nhỏ đã được các bạn nữ hâm mộ, bình thường cô không thể tránh khỏi việc thay anh nhận thư tình của các nữ sinh gửi cho. Hình Gia luôn giữ mình trong sạch, là chàng trai luôn đối xử hào phóng, rộng lượng với mọi người. Luôn tự mình đem những bức thư tình còn nguyên trả tận tay các nữ sinh, mỉm cười nói xin lỗi. Sau đó, dùng giọng nói dự dằn, rống lên tức giận với cô, cảnh cáo cô về sau không cho cô được nhận những thứ như thế này nữa.
Khi đó anh hung dữ như vậy, cô cũng không giận, bây giờ thì tại vì sao?
Mũi cô lại chua xót, dần dần mắt mở không ra, cứ như vậy, cô ôm quyển album, nước mắt vòng quanh hàng mi, Kiều Khả thiếp đi.
Cộc cộc cộc, một tràng tiếng gõ cửa đánh thức Kiều Khả đang say ngủ. Cô mở mắt ra nhìn, thì ra là Hình Gia đang gõ vào cửa kính.
Cô mở cánh cửa sổ nhỏ, Hình Gia đeo một cái túi xách khom lưng nhảy vào.
“Nhóc con, chocolate và kem của em. Anh còn mua cho em cá mực sợi, còn có bắp rang...” Hình Gia từ trong túi lôi ra một loạt các món ăn ngon, ngã đầu nằm xuống trên giường Kiều Khả.
Kiều Khả nhìn những thứ đồ ăn vặt ngon lành được bày ra kia, đột nhiên không có cảm giác ngon miệng. Mệt mỏi nói: “Em không muốn ăn, anh đem đi đi.”
“Sao vậy? Sắc mặt em xấu quá, trúng nắng à, bị cảm rồi sao?” Hình Gia thoáng cái thay đổi sắc mặt, đem bàn tay to lớn của mình áp lên trán Kiều Khả.
“Không có, em không sao.” Kiều Khả không được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác.
Hình Gia nghi ngờ nhìn cô, hôm nay Kiều Khả trông rất lạ.
“Nhóc con, có phải là có ai bắt nạt em phải không? Nói với anh nào, để xem anh dạy dỗ hắn.” Hình Gia hung hăng xăn tay áo.
Kiều Khả nhìn thấy trên tay anh có một vết sẹo đã hơi mờ, đó là lúc cô mười bốn tuổi, anh vì bảo vệ cô mà đã đánh nhau với mấy tên cô đồ ở trường học gần đó.
Đó là vào một mùa đông, một dao đó chém rất sâu, dòng máu đỏ tươi, nóng hổi từ trong da thịt anh theo miệng vết thương chảy ra. Hình Gia vẫn không chịu thua, đứng ở phía trước che chở cho cô, không chút sợ hãi. Giống như một ngọn núi, vững vàng và uy nghi.
Trái tim lại vì thế mà đau đớn.
Kiều Khả không lên tiếng, nằm trở lại giường quay lưng về phía anh. Cô không dám nói lời nào, chỉ sợ vừa mở miệng, anh sẽ nghe thấy trong giọng nói của cô phảng phất một nỗi bi thương.
Hình Gia gãi gãi đầu, đem túi đồ ăn vặt trên giường đặt lại trên chiếc bàn học bằng gỗ gụ của Kiều Khả. Anh biết khi Kiều Khả làm bài tập hay đọc tiểu thuyết đều phải ăn quà vặt.
“Nhóc con, không có việc gì anh đi đây.”
“Hình Gia, anh thi vào đại học nào?” Kiều Khả đột nhiên hỏi, Hình Gia đang học cấp ba, mấy ngày nữa sẽ phải thi tốt nghiệp trung học.
Hình Gia ngồi trở lại giường, áp sát lại gần Kiều Khả cười ha ha: “Anh còn tưởng là chuyện gì. Thì ra là vì chuyện này hả, em chắc chắn là không nỡ rời xa anh phải không? Nhóc con, anh muốn đến Bắc Kinh, sau này em cũng đến đó đi.”
“Tại sao em lại muốn tới đó chứ?” Kiều Khả tức giận nhìn anh.
“Nói nhảm! Em không đi thì anh làm sao mà chăm sóc cho em được hả?” Giọng nói của Hình Gia ngay lập tức đề cao đến quãng tám, nhìn cô không tin được.
Kiều Khả nhìn khuy áo ngủ của mình, buồn buồn nói: “Không phải anh còn phải chăm sóc Ôn Nhã nữa sao? Hai người thi cùng một trường nhỉ.” Nghe được câu này, Hình Gia thở dài thật sâu, nghiêng người, dựa vào chiếc giường nhỏ của Kiều Khả.
“Anh vì chuyện này mà cảm thấy phiền đây này, Ôn Nhã không thích đi Bắc Kinh, cô ấy lo sẽ mắc bệnh vì hít phải khói bụi ô nhiễm nơi đó.”
“Cô ấy thích nơi nào?” Kiều Khả giương mắt lên nhìn anh, cô phát hiện cằm của Hình Gia lún phún râu, màu hơi xanh xanh.
“Cô ấy thích Thượng Hải, muốn đến đó học luật. Nhưng anh thích Bắc Kinh, nhóc con, em biết không, từ nhỏ anh đã có một loại tình cảm gắn bó với Bắc Kinh.
Kiều Khả gật đầu, từ năm nhất tiểu học Hình Gia đã quyết tâm thi đậu vào đại học Thanh Hoa, có thể bước vào cổng trường đại học Thanh Hoa chính là ước mơ cả đời của anh.
“Vậy anh cố gắng khuyên cô ấy xem, nếu cô ấy thật sự thích anh, thì cô ấy sẽ nhượng bộ thôi.”
Hình Gia cười cười, đưa tay sờ sờ cằm Kiều Khả.
“Nhóc con, em không hiểu. Bản thân mỗi người đều có một điều gì đó để quan tâm và một giấc mơ, có một vài thứ không có cách nào nhượng bộ được. Giống như em không thích ăn chao, ngay cả anh dụ dỗ, lừa gạt để cho em ăn, không phải sau đó em đã ói hết ra đó sao.”
Kiều Khả nhăn mũi, nghĩ thầm tình yêu cũng không phải là món chao, nếu như cô yêu một người, cô sẽ sẵn lòng đi theo người đó tới chân trời góc biển.
“Em hỏi làm anh buồn bực thêm, nhóc con, để cho anh ôm một cái, vỗ về tâm hồn nhỏ đang bị thương của anh một chút.” Người của Hình Gia trượt qua, duỗi tay ôm lấy cơ thể gầy gò của cô vào trong lòng ngực.
“Này, chúng ta không còn nhỏ nữa, nam nữ khác biệt anh có hiểu không vậy?” Kiều Khả giãy dụa đứng lên.
“Thôi đi, cái này thì có là cái gì? Chúng ta còn từng tắm chung nữa đấy.” Hình Gia chẳng hề để ý nói.
Kiều Khả mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Làm sao mà giống nhau được, lúc đó mình vẫn còn nhỏ.”
“Có gì không giống, ngoan ngoãn nằm đó. Anh sẽ đi ngay, sẽ không còn được ôm em nữa rồi.”
Nói đến đây, Kiều Khả vừa muốn ngồi dậy lại thấy đau lòng, nghe lời dựa đầu trước ngực Hình Gia.
Cô nghe được tiếng tim đập quen thuộc mà xa lạ của anh, mạnh mẽ, đầy sức sống như vậy. Mồ hôi xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, đây không phải người thiếu niên thanh tú, vẫn còn trẻ con trong trí nhớ của cô.
“Hình Gia, anh bắt đầu hút thuốc?” Cô hỏi.
“Thỉnh thoảng, lúc tâm trạng không vui. Em bị sặc?”
“Không có, hút thuốc không tốt cho cơ thể, em không thích anh hút thuốc.”
Hình Gia nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc rất trịnh trọng nói: “Em không thích, sau này anh sẽ không hút nữa.”
Ánh hoàng hôn từ lớp kính thủy tinh len vào, chiếu lên hai người đang tựa sát vào nhau giống như hai chú cá thiếu nước.
Rất nhanh, hoàng hôn buông xuống khoảng sân, khung cảnh dần mơ hồ, một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa của cây anh đào trong sân rơi lả tả như mưa.
Giữa trời và đất, hương hoa thơm lan tỏa trong không trung. Họ bình thản chìm vào giấc ngủ.
Kết qua thi tốt nghiệp trung học của Hình Gia khiến mọi người vô cùng mừng rỡ, đứng đầu phân môn khoa học tự nhiên toàn thành phố, dĩ nhiên đã hoàn toàn giành được giấy thông hành vào Thanh Hoa.
Cha mẹ anh đã dành cho anh một bữa tiệc chúc mừng ở Minh Nguyệt Lâu, một nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố. Hình Gia đi theo phía sau cha mẹ, đi đến từng bàn từng bàn mời rượu người lớn và bạn bè.
Không khí bữa tiệc rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều khen Hình Gia xuất sắc, khen cha mẹ anh thật biết cách dạy con. Anh chỉ toàn cười cười, nhưng mà Kiều Khả nhìn thấy trong mắt của anh không có niềm vui, chỉ ánh lên một cảm giác buồn thương.
Ôn Nhã thi ở Thượng Hải, tình yêu của bọn họ còn chưa thật sự bắt đầu, đã lại kết thúc.
Ngày Hình Gia đi, bầu trời đổ mưa lất phất. Kiều Khả đi tiễn anh, trước khi lên xe Hình Gia nói với cô:
“Kiều Khả, anh chờ em ở Bắc Kinh.”
Anh không gọi cô là nhóc con, mà gọi cô là Kiều Khả.
Nước mưa thấm ướt chiếc váy bông trắng và mái tóc dài của Kiều Khả, khi xe lửa lăn bánh, mái tóc của cô giống như lá cờ phất phới trong gió, váy trắng tung bay như hoa nở, tinh khiết mà ngọt ngào.
Hình Gia vươn đầu ra ngoài cửa sổ, khắc ghi cảnh tượng này trong đầu.