Trổ Hoa

Chương 4:




Kiều Khả gặp lại Thiên Vũ lần nữa, là ở trước cửa thang máy ký túc xá. Anh từ Quảng Châu đến Thượng Hải, là người phụ trách của chi nhánh công ty.
Ngày đó trời đổ mưa phùn, Kiều Khả không mang theo dù, nước mưa thấm ướt tóc và váy. Cô mặc một chiếc váy bông trắng, đứng ở đó giống như một đóa hoa tái nhợt, yếu ớt.
Thiên Vũ đứng chờ trước thang máy, từ xa xa đã nhìn thấy cô, anh đi tới nói với cô: “Chào, Kiều Khả, lâu rồi không gặp.”
Sau khi hết giờ làm, bọn họ đi đến một quán bar ở khu phía tây. Chủ quán bar là một người Hàn Quốc, tự mình làm người phục vụ, thích lau ly, tách và ca kịch Italia. Trong phòng ăn trồng rất nhiều cây xanh, một giọng ca từ nơi nào đó phát ra nghe rõ ràng, thê lương như nước chảy, âm thanh nhẹ nhàng, lay động.
Hình Gia rất thích gian phòng này trong quán bar, lúc rãnh rỗi thường hay đưa Kiều Khả tới đây. Kiều Khả muốn một ly đá chanh, còn bản thân mình thì uống một ly whisky không thêm đá.
“Mấy năm rồi không gặp, em không thay đổi chút nào.” Thiên Vũ mượn ánh đèn mờ ảo trong quầy bar nhìn Kiều Khả.
“Sao có thể không thay đổi? Tâm đã già rồi.” Kiều Khả mỉm cười. Vết tích của thời gian, có người khắc vào trên mặt, có người khắc vào trong lòng. Tâm tư theo thời gian cũng thay đổi, con người, già đi như vậy đó.
Thiên Vũ mặc một bộ âu phục, giày da sáng bóng. Anh đã không còn là chàng thanh niên thong thả, hời hợt mặc áo sơ mi nữa, khuôn mặt vì thon gầy lại lộ vẻ anh tuấn, sắc bén. Khi cười, dưới ánh đèn của quầy bar, cực kì giống với một loài thú nào đó, dịu dàng mà tàn bạo.
“Không có tin tức của em suốt một thời gian, em vẫn khỏe chứ?” Anh hỏi.
“Cũng được, bây giờ đang thuê chung nhà trọ với người khác, tiền lương và tiền sinh hoạt căn bản đủ dùng, nhưng mà không có tiền để dành gì cả.” Kiều Khả cười nhạt.
“Em lại chọn cuộc sống sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan ca của nhân viên bình thường*, anh rất ngạc nhiên.”
*朝九晚五: “triêu cửu vãn ngũ” là từ chỉ thời gian làm việc của cán bộ công nhân viên từ 9 giờ sáng tới năm giờ chiều
“Vậy nếu không? Anh cho rằng em sẽ làm gì? Làm một nhà văn sáng tác để mỗi từ phản ánh tinh thần, đổi lấy vật chất à. Dựa vào tiền nhuận bút cao thấp, sống tự do, ngang bướng, không chịu trói buộc hả?”
“Không phải là không thể, em có tài năng, điều này rất hiếm thấy.”
“Chuyện này không phải chưa từng thử, nhưng những khó khăn của hiện thực thường làm cho người ta nản chí. Đúng như năm đó anh từng nói, trong lòng mỗi chúng ta đều có mơ ước, nhưng thường làm những chuyện không liên quan dến chúng.”
Thiên Vũ nhìn cô không lên tiếng, một lúc lâu sau, anh nói: “Kiều Khả, em cũng không hạnh phúc, hiện thực xã hội đã thay đổi em rồi sao?”
Kiều Khả thản nhiên nhìn ly rượu: “Đúng là cuộc sống đã đem em hành hạ đến nửa chết nửa sống.”
Khi họ rời khỏi quán bar, mưa còn chưa tạnh. Lúc chờ xe, từng giọt mưa mát lạnh rơi trên khuôn mặt Kiều Khả, là một cảm giác lạnh như băng.
Kiều Khả ngẩng đầu lên, nhìn mưa phùn bay xuống từ bầu trời đêm xanh sẫm, cõi lòng như rơi vào một nơi hoang vu, cằn cỗi, gió lạnh khiến cho cô phải rét run.
Thiên Vũ khoác áo khoác lên vai Kiều Khả, cô ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt Thiên Vũ yên tĩnh như mặt nước, cô thấy được trong đó là sự dịu dàng và đau đớn.
“Kiều Khả, em luôn khiến cho người khác phải yêu thương.”
Kiều Khả cười, nước mắt lại trào ra. “Thiên Vũ, ôm em đi.”
Dưới cơn mưa lất phất trong đêm, Thiên Vũ ôm chặt lấy Kiều Khả, anh ấn đầu cô chôn chặt vào trong lồng ngực mình, bàn tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại, suôn mượt như tơ của cô.
“Kiều Khả, đi với anh nhé. Anh đến là vì em. Anh đã hỏi rất nhiều người, hao tốn rất nhiều tâm tư mới có thể gặp lại em, anh không bao giờ muốn mất em nữa.”
Kiều Khả nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng mà năm đó anh đã rời bỏ em.”
“Kiều Khả, năm đó là anh từ bỏ ước mơ của mình, anh không từ bỏ em.”
Kiều Khả nhìn anh không hiểu vì sao.
“Sáng tác, dạy học, sống một cuộc đời không trang đoạt đã từng là giấc mộng của anh. Nhưng nếu anh chỉ có thể làm những thứ đó, thì không thể nào cho em một cuộc sống tốt đẹp. Cho nên anh đã từ bỏ, lựa chọn cuộc sống như bây giờ. Kiều Khả, anh chỉ muốn em vui vẻ. Nhưng em lại gạt anh tránh xa khỏi thế giới của em, khoảng thời gian đó, anh thật sự rất khổ sở. Trước khi gặp em, trong lòng anh vẫn thấp thỏm không yên, nếu như em yêu người khác thì làm thế nào? Nếu như em đã kết hôn thì làm sao bây giờ? Anh đã phải trải qua cảm giác đau khổ đó.”
Thiên Vũ nắm thật chặt những ngón tay của Kiều Khả, chan chứa nước mắt. “Có lẽ là may mắn, em vẫn chỉ có một mình, nhưng mà em không được vui vẻ. Kiều Khả, em có biết, trước cửa thang máy, anh nhìn thấy em cô đơn, thiếu sức sống như vậy, biết anh đau nhiều lắm không?”
“Tại sao? Em bình thường như vậy, tại sao anh muốn tốt với em?” Kiều Khả nhẹ xoa xoa gương mặt cô, đáy lòng có chút xót xa, đau đớn.
“Anh không biết, chỉ biết nếu như không tốt với em, ở đây sẽ rất đau.” Thiên Vũ chỉ vào nơi có trái tim mình.
“Kiều Khả, đi theo anh, chúng ta sẽ đi sang Úc. Công ty vẫn muốn anh qua đó chịu trách nhiệm nghiệp vụ, cô của anh cũng ở đó, cô ấy có một trang trại rất đẹp. Em có thể tiếp tục viết văn, không khí bên đó rất tốt, em nhất định sẽ thích.”
Anh lại ôm chặt lấy Kiều khả, cơ thể khẽ run: “Đừng rời khỏi anh, em là tất cả giấc mơ cả đời này của anh…”
Kiều Khả nhìn ánh đèn lờ mờ trong mưa, khẽ nói: “Thiên Vũ, hãy để em suy nghĩ một chút.”
Kiều Khả từ phòng tổng giám đốc trở ra, quay lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc. Các đồng nghiệp biết cô muốn sang Úc đều đi tới chúc mừng, thái độ phức tạp, kì lạ.
Kiều Khả cười nhạt, ở chỗ này, coi như cô là một người thất bại, trước sau đều không thể khiến bản thân hòa hợp với thế giới hiện thực coi trong vật chất này được.
Thiên Vũ ở dưới đại sảnh chờ Kiều Khả, thấy cô ôm thùng giấy từ trong thang máy bước ra, lập tức đón lấy.
“Không nhiều đồ lắm.” Thiên Vũ nhìn thoáng qua, trong hộp giấy chỉ có một chút văn phòng phẩm, và một chậu xương rồng xanh tốt.
Kiều Khả mỉm cười: “Em không thuộc về nơi này.”
“Anh biết.” Thiên Vũ một tay nhận lấy thùng giấy, một cái tay khác choàng lên vai Kiều Khả.
Kiều Khả nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thiên Vũ, người đàn ông này biết cô, không phải hiểu, không phải minh bạch, chỉ là biết, điều này đủ rồi.
Khi đi tới cửa xoay, đúng lúc Hình Gia từ bên ngoài trở về. Anh nhìn Kiều Khả một cái, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì. Hai phía cửa xoay, bọn họ gặp thoáng qua. Không nói một câu, cứ như vậy, xoay người, rời đi, như người xa lạ.
Buổi tối, sau khi Kiều Khả nghe điện thoại của Thiên Vũ, tự rót cho mình một ly nước đá, vén một góc rèm cửa nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Trời lại mưa, những giọt mưa trong suốt ào ào từ không trung rơi xuống, giống như nước mắt từ thiên đường. Năm nay mùa mưa Thượng Hải hình như rất dài.
Cô nhìn lại thành phố đã sống hơn một năm, đường phố xa lạ, con người xa lạ, không khí xa lạ, ngôn ngữ xa lạ. Mọi thứ ở đây đều xa lạ khiến cho người ta sợ hãi.
Kiều Khả nhớ lại trên ban công căn hộ của Hình Gia cô trải qua vô số đêm yên tĩnh, ánh trăng như nước, không gian vắng lặng, một người đàn ông khác cô đơn. Trong khi cô im lặng chờ đợi, làm cho trái tim chậm rãi trở nên cứng rắn mà yếu đuối.
Kiều Khả trắng đêm không ngủ, cho đến lúc rạng sáng, mới dần dần thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Khả mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên nghe. Có lẽ là đường truyền không tốt, không gian yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh sàn sạt.
“Hình Gia, là anh phải không?” Sau khi yên lặng thật lâu, Kiều Khả nghe giọng mình cất lên bình tĩnh.
Không có trả lời, qua thật lâu, Kiều Khả nghe được một tiếng rên nhẹ, sau đó cúp máy.
Kiều Khả cầm ống nghe, cho đến khi xác định nó không vang lên nữa, cô mới đặt lại chỗ cũ. Cô nhìn trần nhà đen như mực, nghĩ mình rốt cuộc có phải đang mơ hay không?
Trên máy bay, Thiên Vũ vẫn nắm tay Kiều Khả, một khắc cũng không buông, mồ hôi trong lòng bàn tay dinh dính.
Thiên Vũ cười như một đứa bé, “Kiều Khả, cuối cùng anh đã có thể đưa em đi.”
Kiều Khả khẽ cười với anh, tựa đầu lên bả vai dày rộng của anh. Đúng vậy, anh sẽ đưa cô đi, theo đuổi hạnh phúc, và rằng hạnh phúc không phải là ảo tưởng. Cô nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay vô danh của bàn tay trái, mặt trên có đính một viên kim cương tinh xảo mà khéo léo.
Lúc Thiên Vũ đeo nhẫn vào tay cô đã nói: “Anh muốn đem viên kim cương lớn nhất, đẹp nhất trên thế giới khảm lên chiếc nhẫn, nhưng anh biết rõ em nhất định không thích. Chiếc nhẫn này là được đặc biệt làm theo yêu cầu, cũng như em nó thật xinh đẹp, xuất chúng.”
Người đàn ông này hiểu cô như vậy, thương cô, yêu cô. Khi Kiều Khả nghĩ tới đây, cảm thấy dường như có nắng vàng xuyên qua lồng ngực, chiếu vào trái tim cứng ngắc, lạnh như băng, cảm giác này, giống như cô được sống lại.
Kiều Khả nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên từng mảnh vỡ hồi ức từ đáy lòng thoáng qua. Con ngõ nhỏ chật hẹp ở quê hương xa xôi kia, cây hoa anh đào cao lớn trong sân, ánh mặt trời màu vàng kim trải đầy căn phòng nhỏ, một thiếu niên nhẹ nhàng ôm cô, mùi thuốc lá và mùi cỏ tươi nhàn nhạt, trong đại sảnh sáng choang chợt lóe lên sườn mặt của Hình Gia, đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.
Thiếu niên anh tuấn phi phàm đó, cô vẫn còn nhớ ánh mắt của anh, ngón tay của anh, ánh nắng tràn trên mái tóc, nụ cười tươi sáng rạng rỡ, nhưng trái tim cô đã không còn đau đớn.
Cô nghĩ, cuối cùng cô đã có thể quên anh.
Kiều Khả không biết là, trên đường Hình Gia đuổi tới sân bay, bởi vì xe chạy quá nhanh, đụng phải một chiếc xe tải chở hàng, máu theo cửa xe chảy xuống, lan đầy trên đất.
Một vài tháng sau đó, Hình Gia đang nằm trong bệnh viện thì nhận được bưu thiếp gửi từ Úc. Trên mặt trước in một đóa hoa mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Một đóa hoa nho nhỏ màu trắng nhạt, không kiều diễm, không lộng lẫy, đã có vết thương. Anh hỏi rất nhiều người mới biết được đây gọi là hoa đồ mi, bông hoa nở cuối mùa hè. Khi hoa đồ mi tàn, mùa hè sẽ trôi qua.
Phía sau của bưu thiếp,chỉ viết một câu: Khai đáo đồ mi thị tẫn đầu*, bảo trọng…
*Đồ mi đã nở rộ: ý chỉ tình cảm đã hết hay tuổi thanh xuân của người con gái đã qua đi.
Một ngày đó, ánh mặt trời giống như một đóa hoa, mãnh liệt nở rộ. Hình Gia nằm ở trên giường, cầm tấm bưu thiếp trong tay, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra.
Anh còn chưa chính thức nói lời tạm biệt với cô, một lần đó lạnh lùng xoay người là suốt đời ly biệt.
Thế giới của anh dần dần trở nên mông lung, trong mờ mịt, anh thấy được khuôn mặt của Kiều Khả. Cô lẳng lặng nhìn anh mỉm cười, là nụ cười anh vẫn thích, sạch sẽ giống như biển sâu.
Anh nghĩ, anh là tình yêu của cô, quá khứ, hiện tại, tương lai...
Chỉ là tình yêu chưa từng bắt đầu, cũng đã đến kết thúc.
Ngoài cửa sổ gió ngừng thổi, mây nhạt trôi, lá cây ngô đồng bắt đầu ngả vàng.
Còn anh mỉm cười, rơi lệ, buông tay......
Có lúc, cuộc đời của con người, cứ như vậy trôi qua.
(Hoa Đồ Mi, nó lại một lần nữa xuất hiện trong văn của tôi. Đây là một loài hoa rất đặc biệt, mang theo một vẻ đẹp nhiều bi kịch. Đồ mi rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào? Đến nay chưa từng thấy qua. Chỉ là trong lòng lặng nghĩ, có lẽ không phải là vẻ đẹp đáng kinh ngạc, nhưng nhất định rất hùng tráng. Đó là vẻ lộng lẫy sau cùng của sinh mệnh. Trong cuộc đời của chúng ta, tình yêu của đồ mi lúc nào thì nở rộ? Ai là đồ mi của bạn? Bạn là đồ mi của ai? Cũng không biết được.)
Kết Thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.