Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 103: Tiến hành huấn luyện




Cuối cùng, Nam Cung Tiếu cũng không nói gì nữa, mà Thẩm Tu Lâm, sau khi suy nghĩ một lát mới nói “Ta sẽ nói với Đông Phương, thế nhưng sẽ không tham gia vào quyết định của hắn.”
Nam Cung Tiếu muốn nói lại thôi, sau đó rời khỏi phòng.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Tu Lâm tỉnh lại từ trong nhập định, ra khỏi phòng thì thấy Đông Phương Hiển. Lúc này, đối phương đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trong tay còn bưng một ly cà phê, thực sự là khó thấy được.
Thẩm Tu Lâm vội vàng đi tới “Đông Phương, ngươi xuất quan?”
Đông Phương Hiển xoay qua, gật đầu “Ừm.” rồi cười cười “Ngủ ở đâu?”
“Phòng khách.” Hai chữ này, bộ dáng Thẩm Tu Lâm nói ra có bao nhiêu oan ức cùng đáng thương thì có bấy nhiêu.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Tu luyện thế nào?”
“Ừm, vẫn chăm chỉ tu luyện. Hiện tại đẳng cấp dị năng của ta đã tới cấp sáu cao nhất.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, đây là chuyện tốt.”
Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Nhưng ta nghĩ tới ngươi đã đến cấp mười ba thì lại chẳng cười nổi.”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Sao ngươi biết ta đã đạt tới cấp mười ba?”
“Cái này còn phải nói sao? Đông Phương bế quan, đương nhiên là phải có tiến bộ rồi.”
Đông Phương Hiển khẽ cười một cái “Thực lực càng mạnh, không gian để phát triển càng thu nhỏ lại, bế quan mấy lần cũng không có tác dụng lắm.”
“Đó là với người khác thôi.” Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương nhà ta đương nhiên là không giống như vậy rồi.”
Đông Phương Hiển chỉ cười, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh đối phương “Mẹ và bà nội đâu?”
“Sáng sớm đã ra ngoài rồi, điểm tâm ở trong bếp, chúng ta tự hâm nóng rồi ăn.”
“Như vậy a, được rồi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy, Đông Phương, ngươi ở đây chờ một chút, ta đi hâm nóng.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Chúng ta cùng đi.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cười đồng ý.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi vào bếp.
Sau khi vào bếp, Thẩm Tu Lâm bắt đầu động thủ, Đông Phương Hiển ở một bên trợ giúp. Kỳ thực cũng chỉ là hâm nóng thức ăn mà thôi, rồi chuẩn bị bát đũa, mấy thứ này hai người họ vẫn còn làm được.
Nhưng bầu không khí cùng nhau làm việc nhà này thực tốt, ít nhất, Thẩm Tu Lâm cảm thấy cực kỳ yêu thích, không nhịn được nghĩ tới, cứ tìm cơ hội nào đó để nhiều lần cùng Đông Phương nhà hắn vào bếp, xác thực là quá tuyệt vời.
Lúc ăn điểm tâm, cảnh tượng hai người đương nhiên là vô cùng ấm áp, khi ăn được kha khá, Tiểu Tùng cùng Thuỷ Bạch Sắc đi tới.
Thuỷ Bạch Sắc nhìn thấy Thẩm Tu Lâm liền tỏ vẻ u oán, nhưng oán giận của nó còn chẳng lọt vào mắt Thẩm Tu Lâm được.
Tiểu Tùng không ăn thức ăn của con người, thỉnh thoảng chỉ ăn một chút, coi như là thưởng thức mùi vị, thứ nó thích nhất vẫn là năng lượng thể, cùng với, bí ngô.
Thực sự không biết vì lí do gì mà sóc con lại thích bí ngô tới vậy, không phải các con sóc bình thường khác đều thích hạt thông hay sao?
Xem đi, mặc dù hạt thông hiện giờ cũng không phải thứ dễ tìm, thế nhưng sẽ không tới mức lưu lạc phải ăn bí ngô đi? Haha…
Điểm tâm hôm nay có củ cải muối, củ cải là lấy từ trong không gian, còn rất tươi, còn dùng một ít gia vị đặc biệt, mùi rất thơm, vị ăn cũng rất vừa miệng.
Sóc con nói với Thẩm Tu Lâm “Thẩm thiếu, ta cũng muốn ăn cái này.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, sau đó gắp hai miếng củ cải khá lớn để lên bàn. Sóc con một ngụm liền nuốt luôn miếng củ cải, hai giây đồng hồ sau, đối phương nói “Ăn ngon, còn nữa không?
Thẩm Tu Lâm lại gắp hai miếng.
Sóc con lại một lần ăn hết.
Sau đó, nó không nói nữa, chỉ tròn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm.
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm hơi co rút “Đây là điểm tâm đấy.”
Sóc con vẫn tròn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm lấy trong không gian ra một loại củ cải muối khác, không nghĩ tới sóc con chỉ liếc nhìn đầy ghét bỏ… rồi không có sau đó nữa.
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm lần thứ hai co lại “Ngươi…”
Sóc con tội nghiệp nói “Thẩm thiếu, ăn ngon, muốn ăn nữa.”
Thẩm Tu Lâm “…”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Đồ ăn ngon thì ăn nhiều như vậy. Ngươi thích ăn gì cũng được hay sao? Thôi thì muốn ăn cũng được, lấy năng lượng thể ra đổi.”
Sóc con co rúm lại, không dám nói tiếp nữa.
Thuỷ Bạch Sắc muốn lên tiếng, Đông Phương Hiển liếc mắt qua, nó lập tức “héo”.
Đồ quái vật này thực sự là càng ngày càng đáng sợ.
Thẩm Tu Lâm sờ cằm, không nhịn được nghĩ, hoá ra mình còn chưa đủ khiến người khác sợ hãi. Nhìn xem, mấy đứa nhỏ này dường như càng sợ Đông Phương hơn thì phải.
Được rồi, chúng nó cũng không phải người.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, chúng ta đi lấy năng lượng thể ở chỗ con rắn mà Thuỷ Bạch Sắc nói đi.”
Đông Phương Hiển không ý kiến, gật đầu “Được.”
Thẩm Tu Lâm cười “Nhưng còn phải chuẩn bị một chút… Lần này, ta dự định mang theo một ít người. Hiện giờ bản linh sinh vật cùng vật cộng sinh càng ngày càng nhiều, số lượng động vật bảo vệ năng lượng thể cũng tăng theo, chúng ta phải mau chóng huấn luyện thủ hạ trưởng thành mới được.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, trực tiếp gật đầu “Ừm.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm ra ngoài thu xếp.
Không lâu sau, Khâu Dương Dương, Lưu Tương Vân, Lô Thuỷ, Kình Thương, Long Thành Uyên, Tuyết Lang, cùng khoảng hai mươi dị năng giả cấp hai, mười dị năng giả cấp một cùng nhau tập trung.
Đội ngũ lớn như vậy, nhưng chỉ có Kình Thương cùng Lô Thuỷ là người bình thường.
Dù bọn họ là người bình thường, thế nhưng dị năng giả cấp một, cấp hai cũng không thể bắt họ lại được. Hơn nữa, cách dùng súng của bọn họ rất tốt, hiểu biết cũng nhiều hơn người bình thường.
Mặt khác, còn có một nguyên nhân, đó chính là, nếu như đi đế đô, hai người này nhất định phải có mặt trong đội ngũ. Thứ nhất, bọn họ biết rõ đế đố. Thứ hai, vì lời hứa với bọn họ trước đây.
Bọn họ đã từng hứa, nếu như đi đế đô, nhất định sẽ mang theo hai người này.
Nhưng, chỉ một quãng thời gian ngắn không thấy Kình Thương cùng Lô Thuỷ, hiện giờ, Thẩm Tu Lâm nhạy cảm phát hiện ra một vấn đề.
Trước đó, hai người này rõ ràng là đồng đội, là quan hệ cấp dưới cấp trên, thế nhưng hiện giờ…
Hình như không giống trước nha.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Các ngươi…”
Kình Thương có chút ngượng, cười cười “Chúng ta đang yêu.”
“Haha, đây là chuyện tốt a.” Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nghĩ tới mình còn có một cặp nhẫn thừa ra.
Ấn tượng của hắn đối với hai người này đều khá tốt, đặc biệt là Lô Thuỷ. Tuy rằng nàng không phải là dị năng giả, thế nhưng không hề mềm yếu chút nào, lại không kiêu ngạo, thực lực cũng mạnh.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm lấy cặp nhẫn từ trong không gian ra.
“Cũng không có quà gì đáng giá, vậy tặng cho hai người thứ này.”
Kình Thương vừa nhìn đã thích cặp nhẫn này, nhưng nhẫn người khác đưa… Có gì đó quái quái.
Chắc đây cũng là nhẫn Thẩm Tu Lâm muốn tặng cho người phụ nữ của mình?
Nhưng hiện giờ là mạt thế, mấy thứ chi tiết này cũng không cần để tâm quá, vì vậy, Kình Thương vẫn nhận cặp nhẫn này.
“Cảm ơn Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm cười, không nói gì.
Cách đó không xa, Đông Phương Hiển tự nhiên là có thể nhìn thấy động tĩnh bên này, khi Thẩm Tu Lâm cầm nhẫn ra, ánh mắt của y hơi nheo lại, nhưng rất nhanh lại nhìn đi chỗ khác.
Một lúc sau, Thẩm Tu Lâm đi tới bên Đông Phương Hiển “Đông Phương, chúng ta lên đường thôi. Nhưng trước khi lên đường, chúng ta qua công xưởng một chuyến, bên kia tăng ca gấp rút chế tạo hai mươi khẩu súng lục. Chúng ta có thể thử uy lực của súng lục kia một chút.”
Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi tới chỗ Lưu Tương Vân, lần hành động bên ngoài lần này đội trưởng chính là Lưu Tương Vân.
“Đi thôi.”
Lưu Tương Vân lập tức gật đầu, tuyên bố xuất phát…
Hơn ba mươi người, tổng cộng lái năm chiếc xe, đây là không bao gồm xe của Thẩm Tu Lâm. Nói cách khác, tổng cộng có sáu chiếc xe.
Bên phía Thẩm Tu Lâm vẫn giữ nguyên đội hình trước kia, Tuyết Lang, Long Thành Uyên, Tiểu Tùng, Thuỷ Bạch Sắc, à, thêm một Nam Cung Tiếu nữa.
Nhưng ngày hôm nay không biết Nam Cung Tiếu xảy ra chuyện gì, im lặng rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm nghĩ, chắc có quan hệ với việc thiếu niên này nói muốn đi đế đô.
Nam Cung Tiếu này sẽ không vô duyên vô cớ mà đòi đi đế đô, đương nhiên là phải có nguyên do.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì thì hiện giờ còn chưa tra được, thế nhưng, Thẩm Tu Lâm cũng đã dặn người đi điều tra.
Có lẽ sau lần này trở về sẽ có kết quả…
Đối với Nam Cung Tiếu, ý nghĩ ban đầu của Thẩm Tu Lâm rất đơn giản. Người này chỉ là thiếu niên, hơn nữa còn cùng Đông Phương nhà hắn là đồng hương, nếu không có uy hiếp gì, cứ thả đi là được.
Nhưng trên người đối phương có một trong Thập Quang, điều này lại thuộc về vấn đề khác.
Hắn đã sớm nói, nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, giúp Đông Phương nhà hắn thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang. Hiện tại, nếu như trong tay Nam Cung Tiếu có một trong Thập Quang, chính mình dù làm thế nào cũng phải cầm tới tay. Chuyện này còn chưa có nói với Đông Phương Hiển, hắn đang nghĩ, nên nói thế nào…
Từ nơi này đến vị trí con rắn kia, nếu là trước mạt thế cũng cần ba giờ đồng hồ lái xe.
Đừng nói tới hiện giờ là mạt thế, Thẩm Tu Lâm nghĩ cần ít nhất nửa ngày.
Đương nhiên, đó chỉ là tính toán đến thời gian đi thẳng một đường thôi, trên thực tế, Thẩm Tu Lâm còn muốn huấn luyện thủ hạ nữa.
Đi được khoảng hai giờ đồng hồ thì gặp một bầy tang thi khác lớn, ước chừng khoảng hơn trăm, trong đó thì số lượng tang thi cấp hai cũng có tầm mười con.
Bầy tang thi này, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn giao cho đoàn người luyện tập.
Hắn đã sớm nghĩ tới, thủ hạ dưới tay mình, thực lực hiện tại cũng khá khả quan.
Thế nhưng căn cứ lại thiếu hụt đoàn đội có thực lực mạnh.
Nếu như có thể bồi dưỡng một đội người có năng lực cường đại, đội người này ở mạt thế sẽ phát huy được tác dụng rất lớn.
Vì vậy, khi đội người bắt đầu đối phó với bầy tang thi, Nam Cung Tiếu cũng bị Thẩm Tu Lâm đuổi ra, chạy tới chiếc xe đầu tiên, đi giúp đỡ mấy người Lưu Tương Vân.
Đông Phương Hiển liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, nhàn nhạt nói “Chút ít tang thi này không cần kêu hắn đi giúp đỡ chứ?”
Thẩm Tu Lâm nhún vai, mỉm cười nói “Đây không phải là tìm chút chuyện cho hắn làm sao? Hắn cả ngày chỉ nhàn rỗi thôi.”
“Không phải là bởi vì ngươi cố ý đuổi hắn ra hay sao?”
“Khụ khụ…” Thẩm Tu Lâm ho khan một tiếng “Điều này… Được rồi, chỉ có Đông Phương thông minh thôi.”
Đông Phương Hiển bật cười một tiếng.
“Nói đi, làm sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm hơi trầm tư, nói “Tối hôm qua hắn tới tìm ta, muốn cùng ta hợp tác.”
“Hả?” Đông Phương Hiển nheo mắt lại “Hợp tác gì?”
“Trong tay của hắn có một trong Thập Quang. Hắn lấy ra, muốn chúng ta dẫn hắn đi một chuyến đế đố. Sau khi đến đế đô, hắn sẽ đưa một trong Thập Quang cho chúng ta.”
“Ồ?” Đông Phương Hiển nghe vậy, đôi mắt trở nên thâm trầm hơn “Hắn nói như vậy? Ngươi thấy một trong Thập Quang đó chưa?”
“Ừm, thấy qua rồi. Cảm giác cũng đúng. Nhưng lúc ấy Thuỷ Bạch Sắc không có ở đó, ta không thể hoàn toàn xác định được.”
“Hắn nếu dám làm giao dịch, như vậy hẳn là nghiêm túc. Nhưng trên người hắn có một trong Thập Quang, điều này thưc sự là làm ta có chút bất ngờ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng gật đầu “Đúng vậy, ta cũng rất ngạc nhiên.”
“Hắn đi đế đô làm gì, không nói ra sao?” Đông Phương Hiển hỏi.
“Ừm, không nói gì. Ta cũng không ép hỏi, nghĩ cứ thương lượng với ngươi trước đã.”
Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Vậy ngươi nghĩ như thế nào?”
“Haha, chúng ta nhất định muốn thu thập được Thập Quang. Đế đô thôi mà, chúng ta quyết định sớm muộn cũng sẽ phải đi. Vậy cũng không đối nghịch với kế hoạch của chúng ta. Thế nhưng lý do vì sao hắn muốn đến đế đô thì phải làm rõ.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Đúng là phải biết rõ.”
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nói chuyện cũng không tránh người khác, sau khi hai người nói xong, Long Thành Uyên lên tiếng “Ta cũng xuống giúp đỡ.”
Thẩm Tu Lâm nhìn, lắc đầu “Không cần, chút tang thi đó mà không giải quyết được, vậy cũng không cần bọn họ làm gì nữa. Khi tang thi vây căn cứ, rất có thể mười người đều phải đối mặt với một trăm tang thi.”
Long Thành Uyên nghe vậy, suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, chỉ gật đầu “Ừm, được rồi.”
Chiến đấu kéo dài tầm mười phút, sau đó bầy tang thi này đều được giải quyết.
Chuyến đi lần này cũng mang theo một trị liệu hệ dị năng giả, người chết không có một ai, có ba dị năng giả cấp một và một dị năng giả cấp hai bị thương,, những người khác chỉ hơi mệt một chút.
Trị liệu hệ dị năng giả kia chữa thương cho mọi người.
Năng lực hồi phục của dị năng giả khá mạnh, cho nên chữa thương cũng không cần quá mất sức.
Tinh hạch kiếm được, trước hết sẽ ưu tiên cho trị liệu hệ dị năng giả dùng trước… Vấn đề này không ai có ý kiến gì.
Xe tiếp tục lên đường.
Chút tang thi gặp phải trên đường nếu không phải bỏ qua thì chính là ở trên xe công kích mà thôi.
Mấy người Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không ra tay.
Đông Phương Hiển càng là trực tiếp ngồi ở ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần.
Như vậy, xe đi được ba tiếng, bọn họ cũng tới được một điểm gần mục tiêu.
Đến nơi này, động vật biến dị cùng tang thi biến dị rõ ràng tăng nhiều hơn, cũng không thiếu tang thi cấp ba xuất hiện.
Khi hai con tang thi cẩu biến dị cấp ba xuất hiện, đoàn người cũng gặp phải một chút tai nạn.
Nhưng dù là như vậy, Thẩm Tu Lâm vẫn không ra tay, chỉ khi ai gặp phải nguy cơ trí mạng mới hơi cản lại một chút.
Cuối cùng, tiêu tốn khoảng một giờ đồng hồ, bọn họ mới giải quyết được hai con tang thi cẩu biến dị cấp ba kia.
Lần này, có ba người trọng thương, hai dị năng giả cấp hai, một dị năng giả cấp một.
Chữa thương xong, ba người này đều yêu cầu tiếp tục tham gia hành động.
Thẩm Tu Lâm nói “Sẽ có lúc dùng tới các ngươi, hiện giờ nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này, cũng đã qua giờ cơm khá lâu, mọi người bận rộn một lúc lâu nên đều đói bụng.
Tất cả mọi người xuống xe, một nửa người phụ trách cảnh giác, mội nửa còn lại làm đồ ăn.
Vốn là dã ngoại như vậy, mọi người chỉ có thể uống chút nước khoảng, ăn vài cái bánh bao đã là tốt lắm rồi, hoặc có thể mang theo bánh mì hay lương khô gì đó.
Nguồn:
Nhưng Thẩm Tu Lâm đối với vấn đề đồ ăn cũng không bạc đãi thuộc hạ.
Hắn lấy ra vài bình nước nóng to, phân phát cho mỗi người ba gói mì ăn liền.
Dù trước mạt thế thì nhiều người chỉ coi mì ăn liền là thức ăn rác, hiện giờ mùi vị của mỳ đương nhiên vẫn ngon hơn lương khô chứ.
Hơn nữa được ăn thức ăn nóng hổi cũng thoải mái hơn.
Những người kia nhìn thấy mì ăn liền thì cả đám đều sáng rực mắt lên, giống y đúc đôi mắt của Tuyết Lang.
Bữa cơm trưa này, tất cả mọi người đều yêu thích mì ăn liền rồi đó.
Được rồi, số người Thẩm Tu Lâm mang ra ngoài lần này tất cả đều là lực lượng dòng chính của Thẩm gia.
“Vợ ta cũng thích thứ này, không bằng để dành một ít mang về cho cô ấy.”
“Thôi, thôi, đây là tâm ý của Thẩm thiếu. Lần sau lại mang về. Chúng ta ra ngoài thu thập vật tư cũng có thể tìm được.”
“Điều này cũng đúng.”
“Hơn nữa chúng ta còn phải làm chuyện nguy hiểm, haha, trước khi chết cũng phải ăn được thứ gì ngon chứ, cũng không thiệt đâu.”
“Ha, Cường Tử, yêu cầu của ngươi đúng là thấp ha.”
“Đương nhiên, giờ là thời thế nào rồi, yêu cầu còn cao được tới đâu.”
“Kìa, nhìn kia, Thẩm thiếu, đó là cái gì?”
“Oa, là thịt hộp sao?” Cả đám người đứng bật dậy.
Mì ăn liền ăn kèm với chút thịt hộp, bữa trưa này, mọi người ăn tới mức suýt chút nữa cũng ăn luôn lưỡi của mình. Phân lượng ba gói mì ăn liền cũng đủ cho một người, bọn hắn ăn hết cả nước canh cũng không chừa lại.
Mấy thùng mì hết sạch, nhưng nhìn những người này ăn, Thẩm Tu Lâm còn rất vui. Giống như… cảm thấy tự hào.
Xem đi, đây là cấp dưới của hắn a.
Đông Phương Hiển cũng ăn mỳ, giống hệt như mọi người. Đương nhiên, Thẩm Tu Lâm cũng vậy.
Trong không gian của bọn họ không phải là không có đồ tốt hơn, nhưng hai người không muốn tạo ra sự khác biệt, hơn nữa, bị nhìn thấy ăn cơm nước nóng hổi thì có thể sẽ lộ ra đặc thù của không gian, không phải chuyện tốt gì.
Người khác cũng có không gian, thế nhưng chỉ là không gian để chứa đồ, không có công năng bảo quản…
Dù hai người bọn họ có thể kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng nên để ý xem kiêu căng như thế nào.
Có những lúc phô trương thanh thế là hoàn toàn không cần biết, phải biết rằng, thực lực của một người không thể đối đầu với cả nhân loại được.
Nhưng mà khi loại vũ khí kia chế tạo xong, Thẩm gia căn cứ càng ngày càng lớn mạnh hơn, như vậy, bọn họ cũng có thể phô trương hơn một chút…
Đương nhiên, kế hoạch kiểu này, vẫn cần thời gian.
Ăn xong bữa trưa bị muộn này, Thẩm Tu Lâm gọi Lưu Tương Vân tới.
“Chỗ ta có một ít súng lục, ngươi phân phối đi, đạn không nhiều, mỗi người chỉ có thể phân đến hai mươi viên. Súng lục cũng không đủ cho tất cả mọi người, ngươi tự nhìn mà làm. Nhưng ta nói cho ngươi biết, súng lục này có thể đối phó tang thi cấp hai trở lên, chỉ cần ngươi biết tấn công vào điểm yếu của chúng.”
Lưu Tương Vân không phải ngốc, lập tức ý thức được đây là vật như thế nào. Phải biết, súng lục bình thường hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng làm xước da tang thi cấp hai mà thôi, cấp ba, cấp bốn thì càng không nói đến được.
Nhưng mấy câu Thẩm Tu Lâm nói…
Lưu Tương Vân hít vào ngụm khí lạnh, sau đó trịnh trọng nhận lấy chỗ súng.
“Thẩm thiếu, ta hiểu được.”
Mặc dù nói, đẳng cấp dị năng của bản thân đi tới đâu cũng có thể sống tốt được một khoảng thời gian, nhưng hiện giờ là mạt thế, ai cũng không có tự tin có thể sống tới cuối cùng.
Nhưng là, ở Thẩm gia, ngoại trừ việc Thẩm gia đối đãi với bản thân thế nào, chính mình cũng có lòng tin với Thẩm gia…
Tin rằng, bọn họ có thể dẫn dắt mọi người vượt qua mạt thế khốn khổ này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.