Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 118: Chúng ta ly hôn đi




Khuôn mặt Đông Phương Hiển lạnh như băng, sau khi Vương Chính nói xong câu kia, y thấy có vẻ như hai người bọn họ đang gặp phải tình huống nào đó không thể đối kháng được.
Sức mạnh của bọn họ quả thực đang dần biến mất, hơn nữa, bọn họ còn cảm nhận được một nguồn sức mạnh khác.
Chính nguồn sức mạnh kia đang hấp thu sức mạnh trong cơ thể bọn họ.
Lúc này, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn đều cảm thấy đau đầu.
Đông Phương Hiển nhíu mày, sau đó, y đi vào trong màn sương mù đen kịt kia.
Khi đi vào bên trong, Đông Phương Hiển mới nhận thấy tình huống khác thường ở đây.
Sương mù trong này sền sệt cô đọng lại như nước mực.
Sương mù đâm vào trên người đều tạo ra cảm giác đau nhói, mặc dù có vòng phòng hộ bên ngoài cũng vô dụng.
Đông Phương Hiển cũng nhìn thấy tình hình phía bên Ngô Khánh Liễm, đối phương đang giao đấu cùng một vật gì đó tròn tròn. Không sai, chính là một vật hình tròn. Nó do sương đen cô đọng lại, hình thành một khối cầu tròn xoe, trên khối cầu còn có một đôi mắt màu xám.
Cả khối cầu có màu đen đặc, càng biểu lộ rõ đôi mắt màu xám vô cùng quỷ dị kia.
Bởi vì khối cầu này do sương đen cô đọng lại, đôi mắt kia đương nhiên là thứ duy trì công kích.
Từ bên trong đôi mắt, từng làn sương mù màu đen giống như tơ thổi tới bên ngoài.
Những làn sương đen này sau khi bị thổi ra sẽ tụ tập lại quanh khối cầu.
Sau đó, khối cầu càng ngày càng lớn dần lên, công kích cũng mạnh hơn một ít.
Tử khí trên người Ngô Khánh Liễm rất dày, mà sương mù đen lại không thể thẩm thấu vào được những nơi có tử khí.
Đông Phương Hiển hiện giờ không có cách nào nhìn rõ sắc mặt của Ngô Khánh Liễm, thế nhưng lại có thể nhận thấy động tác của đối phương. Ngô Khánh Liễm đang chỉ dẫn tử khí trên người mình tấn công khối cầu kia.
Khi tử khí tấn công vào khối cầu, sương đen mơ hồ có chút co rút lại, tuy rằng không được rõ ràng, nhưng đúng là bắt đầu thu nhỏ.
Tiếc rằng phạm vi của sương đen lớn hơn rất nhiều so với tử khí, cho nên, dù có thu nhỏ cũng chẳng được bao nhiêu. Cuối cùng, tử khí cùng sương đen bắt đầu giằng co lẫn nhau.
Đông Phương Hiển vừa đi vào thì đã nhìn thấy tình cảnh hai bên giằng co như vậy.
Âm thầm hít một hơi, Đông Phương Hiển ngưng tụ tinh thần lực tại đầu ngón tay, vung tay chém ra, nhưng điều khiến y bất ngờ là tinh thần lực của y lại không thể chém đứt sương đen này.
Sắc mặt Đông Phương Hiển có chút khó coi, đây rõ ràng là bị công pháp áp chế.
Nói cách khác, năng lực của sương đen này cùng với năng lực của y là thuộc về hai loại hình tương khắc lẫn nhau, hơn nữa sương đen còn khắc y,cho nên tinh thần lực của y ở đây gần như không có hiệu quả.
Nếu như đẳng cấp của tinh thần lực của y không đủ cao thì hiện tại y sẽ càng bị động hơn nữa.
Nhíu mày, Đông Phương Hiển cẩn thận suy nghĩ đối sách.
Nếu như năng lượng của sương đen có thể khắc chế y, như vậy, đổi một loại khác là được.
Cách dùng tinh thần lực cũng rất đa dạng. Khi y còn ở vị diện kia, y đã từng dùng phương pháp này để chuyển bại thành thắng trong chiến đấu, vậy nên ở đây cũng có thể làm như vậy.
Ý chí chiến đấu cùng với không chịu khuất phục bắt đầu mãnh liệt dần lên trong mắt y. Một lát sau, Đông Phương Hiển vẫn tiếp tục dùng tinh thần lực, nhưng lần này, khi tinh thần lực của y quy tụ lại trên đầu ngón tay đã biến thành ngọn lửa.
Ngọn lửa này có màu trắng, không giống như lửa bình thường.
Khi ngọn lửa màu trắng vừa xuất hiện, sắc mặt Đông Phương Hiển dần dần tái nhợt đi.
Mặc dù sắc mặt của y lúc này không tốt, nhưng thần thái trong mắt lại vẫn sáng ngời.
Đông Phương Hiển hơi cắn môi, sau đó thả ngọn lửa trên tay mình ra ngoài.
Ngọn lửa này thoạt nhìn qua chỉ có một chút xíu, giống như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào. Nhưng cũng chính ngọn lửa này, còn chưa kịp tới gần mà đã khiến cho làn sương đen kia hoảng sợ, thét lên chói tai giống như động vật biến dị.
Tiếng thét chói tai này tác dụng thẳng lên màng nhĩ.
Cũng chính lúc này, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn bên ngoài vốn đã không thể kiên trì nổi vì sức mạnh trôi dần đi, thế nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, nguồn năng lượng đang hấp thu sức mạnh của bọn họ lại đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn tròn mắt nhìn, bởi vì đám sương đen bọn họ không có cách nào giải quyết nổi lại bắt đầu cháy hừng hực.
Không sai. Nó thực sự đang cháy.
Tiếng thét chói tai vừa rồi khiến cho cả hai người đều cảm thấy đầu như có kim châm vào.
Nhưng dù đau như vậy thì bọn họ vẫn cảm thấy rất thoải mái, bởi vì những năng lượng của bọn họ bị hấp thu khi nãy lại từng chút một quay trở lại trong cơ thể.
Sức mạnh dần dần khôi phục khiến cho bọn họ cảm thấy thoải mái hơn, hoàn toàn quên mất đầu mình đang đau đến thế nào.
Sắc mặt Đông Phương Hiễn vẫn còn tái nhợt, thế nhưng ánh sáng trong mắt lại rực rỡ như cũ. Y nhìn thấy ngọn lửa trắng do mình tạo ra xâm nhập vào bên trong làn sương đen, rồi nhìn thấy làn sương đen kia bị đốt cháy hừng hực.
Công sức của y bỏ ra quả nhiên là đáng giá.
Tuy rằng tiêu tốn không ít tinh thần lực, nhưng đây là phương pháp hữu hiệu nhất.
Sương đen muốn chạy trốn, lại không thể thoát khỏi biển lửa.
Khi ngọn lừa màu trắng kia bắt đầu đốt cháy thì đã quyết định kết cục của nó… hoàn toàn biến thành tro bụi.
Cuối cùng, làn sương mù đen kia lại bị giết giống như động vật biến dị, để lại một hạt châu màu hồng nhạt.
Hạt châu này óng ánh lung linh, màu sắc cũng rất xinh đẹp.
Màu hồng nhạt, nếu dựa theo tinh hạch của tang thi để phân cấp, thì chính là màu của cấp sáu.
Thế nhưng thực lực của màn sương này rõ ràng là đã vượt qua cấp sáu,
Nếu chỉ là cấp sáu, sao có thể khiến cho y phải tiêu tốn nhiều tinh thần lực như vậy.
Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, âm thầm khôi phục bản thân, rồi nhạt hạt châu màu hồng kia lên.
Ngô Khánh Liễm im lặng, dùng một kiểu tư thế bảo hộ đứng bên cạnh Đông Phương Hiển. Lúc này, tử khí trên người Ngô Khánh Liễm đã tăng lên rất nhiều. Từ bên ngoài xem xét thì đẳng cấp của người này đã lên tới cấp bảy, chỉ yếu hơn một chút so với Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn.
Nếu tính khả năng chiến đấu chân chính… vậy thì không cần phải nói nữa rồi.
Khi Ngô Khánh Liễm cấp bốn đã có thể đánh bại Vương Chính, không cần phải nói tới hiện tại, dù chỉ nhìn qua bên ngoài thì đối phương cũng đã tăng đến cấp bảy,.
Ở bên ngoài, Đông Phương Hiển cũng không dùng quá nhiều thời gian để khôi phục.
Hơn mười phút sau, y dừng lại, nhìn về phía Ngô Khánh Liễm “Ngươi hiện tại cảm giác thế nào?”
Ngô Khánh Liễm nói “Ngoại trừ việc đã không phải là người, không cảm thấy đói, mọi thứ khác đều tốt.”
Đông Phương Hiển quan sát đối phương “Không thấy đói?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
Ngô Khánh Liễm im lặng một chút rồi nói “Tinh hạch hoặc năng lượng thể cao cấp.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, lấy hạt châu màu hồng ra “Có muốn ăn nó không?”
Ngô Khánh Liễm nhìn hạt châu, lại lắc đầu “Không muốn.”
Đông Phương Hiển nheo mắt lại “Không muốn?”
Chính y cũng cảm thấy hạt châu này rất có lực hấp dẫn, hiện tại cũng đang muốn ăn nó, sao Ngô Khánh Liễm lại không có cảm giác?
“Không muốn.” Ngô Khánh Liễm bình tĩnh nói.
Đông Phương Hiển nhấp môi, cảm thấy vấn đề trên người Ngô Khánh Liễm có khả năng còn muốn phức tạp hơn nhiều so với những gì y đã nghĩ.
Nhưng mà tạm thời còn không biết nguyên nhân, trước mắt chỉ có thể duy trì như vậy.
Đông Phương Hiển đi về phía Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn.
Hai người bọn họ đã khôi phục như trước, khi Đông Phương Hiển đi tới, hai người đều nhìn lại.
“Hai người không sao chứ?” Đông Phương Hiển hỏi.
Hai người đồng thời lắc đầu.
“Hiện tại đã tốt rồi.” Vương Chính nói.
Đông Phương Hiển im lặng, nói “Vẫn có cảm giác liên hệ được với Ngô Khánh Liễm như cũ sao?”
Vương Chính gật đầu “Ừm. Hơn nữa loại cảm giác đó ngày càng rõ ràng hơn.”
Mà Vương Chính biết được nguyên nhân vì sao lại vậy, đó là bởi vì Ngô Khánh Liễm đã mạnh hơn.
Một khi đẳng cấp tăng lên, cảm giác bị quản chế cũng rõ ràng hơn nhiều.
Đông Phương Hiển nhìn Ngô Khánh Liễm, sau đó nói “Các ngươi ở lại bên ngoài đi vậy. Nếu như phải duy trì khoảng cách gần nhau, thì tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Các ngươi ở quanh nơi này thôi, không nên tới quá gần công xưởng, đặc biệt là người bình thường, đừng doạ bọn họ.”
Ngô Khánh Liễm lập tức nói “Vâng.”
Vương Chính cười khổ “Được rồi, chúng ta lúc trước cũng ở tại đây.”
Đông Phương Hiển không nói thêm nữa, y quay trở về công xưởng quốc phòng.
Lâm Phùng Kim nhìn thấy Đông Phương Hiển trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Ông biết tầm quan trọng của Đông Phương Hiển ở Thẩm gia, nếu như Đông Phương tiên sinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở nơi này, phỏng chừng mình sống cũng không nổi mất.
Hơn nữa, coi như là không xảy ra chuyện ở nơi này, từ góc độ cá nhân, Lâm Phùng Kim cũng hi vọng Đông Phương tiên sinh sống thật tốt. Ông vẫn luôn rất cảm kích Đông Phương tiên sinh, con trai của ông có được không gian cũng là vì đối phương.
Mặt khác, Đông Phương Hiển càng mạnh, sống càng tốt, chỉ cần tâm ý của đối phương vẫn còn ở tại Thẩm gia, đối với mọi người đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt…
Cho nên, bất kể là từ góc độ nào, Lâm Phùng Kim nhìn thấy Đông Phương Hiển trở về đều thở ra một hơi.
Sau đó, Đông Phương Hiển thu hồi trận pháp, để mọi người tự sắp xếp công việc như cũ.
Lâm Phùng Kim ổn định mọi việc xong thì vội vàng đi tới bên cạnh Đông Phương Hiển.
“Đông Phương tiên sinh, ngài không bị thương chứ?”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, lắc đầu “Không có, nhưng ta cần tìm một phòng để khôi phục một chút, đừng để người khác tới quấy rầy ta.”
“Được.” Lâm Phùng Kim lập tức gật đầu, sau đó dẫn Đông Phương Hiển đi tới lầu hai.
Trên lầu hai, Lâm Phùng Kim chuẩn bị một phòng trong dãy nhà cuối cùng cho Đông Phương Hiển. Nơi này vốn là để dành riêng cho Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.
Đại bản doanh của Thẩm gia muốn đặt ở nơi này, phòng ở đương nhiên là cần chuẩn bị. Trước đã chọn sẵn khu vực này, chỉ vì thời gian không kịp, gian phòng vẫn chưa được sắp xếp kĩ càng mà thôi.
Đông Phương Hiển đi vào, sau đó ngồi thẳng trên mặt đất, tuy rằng đã dặn Lâm Phùng Kim không để cho người khác tới quấy rầy, nhưng để phòng ngừa, Đông Phương Hiển vẫn bày trận pháp.
Sau khi bố trí trận pháp xong, Đông Phương Hiển ngồi xuống, lấy hạt châu màu hồng từ trong không gian ra. Ngoại trừ hạt châu, Đông Phương Hiển còn lấy thêm một chút ngọc thạch.
Y hấp thụ linh khí trong ngọc thạch trước, sau đó tu luyện một vòng, rồi mới bắt đầu sử dụng hạt châu.
Trong không gian kín mít như lúc này, sức hấp dẫn của hạt châu đối với y càng nhiều hơn một chút.
Đông Phương Hiển không chút do dự, dùng công pháp tinh thần lực thôn phệ hạt châu này…
Không biết trải qua bao lâu, Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy được chính mình lúc này bắt đầu mơ hồ, dần dần, y cũng không phân biệt được mình đang ở nơi nào…
Bỗng nhiên, một ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt, Đông Phương Hiển theo bản năng túm lấy nó.
Sau đó, y chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, Đông Phương Hiển phát hiện mình đã ở trong phòng tại biệt thự Thẩm gia.
Đông Phương Hiển sững sờ, y quay về rồi?
Không phải chính mình đang ở tại công xưởng quốc phòng sao? Sao lại về đây? Ai đưa y trở về?
Lúc này, Thẩm Tu Lâm từ bên ngoài đi vào.
“Thẩm Tu Lâm?” Đông Phương Hiển ngây người “Anh về rồi?”
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, thế nhưng trên mặt lại không tỏ ra vui vẻ, ngược lại, ánh mắt đối phương có chút u ám.
Đông Phương Hiển ngạc nhiên, không hiểu tại sao đối phương lại có sắc mặt như vậy.
“Thẩm Tu Lâm? Anh sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhìn Đông Phương Hiển. Sắc mặt lạnh tới như vậy, Đông Phương Hiển chưa từng nhìn thấy đối phương biểu lộ ra bao giờ. Lúc này thấy được, y chỉ cảm thấy trong lòng mình nhói đau từng chút từng chút một.
“Thẩm Tu Lâm? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Tu Lâm vừa nghe thấy vậy, trong mắt điên cuồng hiện ra hận ý.
“Xảy ra chuyện gì? Em còn dám hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Đông Phương Hiển, tôi hỏi em đấy.” Dáng vẻ Thẩm Tu Lâm lúc này dường như hận đến mức muốn ăn thịt người khác vậy “Tôi hỏi em, em có dự định muốn rời khỏi tôi phải không?”
Đông Phương Hiển lập tức ngây người.
Điên cuồng trong mắt Thẩm Tu Lâm càng dày đặc hơn “Quả đúng là vậy. Em thật sự muốn rời khỏi tôi. Đông Phương Hiển. Em có còn là người hay không. Vì sao em lại có thể đối xử với tôi như vậy! Thẩm Tu Lâm này yêu em tới tận xương, vì em, mạng của mình tôi cũng không cần. Em thì sao, từ đầu tới cuối luôn có ý định muốn rời khỏi tôi. Em biết rõ thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang là có thể rời đi, nhưng chỉ có một mình em đi được. Em lại vẫn im lặng để tôi đi làm, tất cả mọi chuyện đều không nói cho tôi. Đông Phương Hiển, sao em ích kỷ tới như vậy!”
Đông Phương Hiển ngơ ngác nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh, anh biết rồi?”
“Haha, phải, tôi biết hết rồi. Em còn muốn lừa tôi tới khi nào? Hả? Đông Phương Hiển, em dự định sẽ lừa tôi tới tận ngày em rời khỏi sao? Em quá đáng lắm rồi. Trên thế giới này sao lại có người tàn nhẫn được như em kia chứ. Em muốn Ngũ Sắc Thập Quang đúng không? Được, tôi cho em, tất cả đều cho em hết.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm ném toàn bộ Ngũ Sắc Thập Quang về phía Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển theo bản năng ôm lấy, nhìn những điểm sáng trong lòng bàn tay của mình.
Những thứ này, chính là Ngũ Sắc Thập Quang, là năng lượng thể bọn họ thật vất vả mới có thể thu thập đủ.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhìn Đông Phương Hiển, trong mắt đã không còn hận, chỉ còn lại lạnh băng hờ hững.
“Những thứ này, đưa tất cả cho em. Nếu trong mắt em, Thẩm Tu Lâm này không sánh bằng chúng, nếu như tình cảm của tôi chỉ đáng giá rẻ mạt như vậy, không giữ được em, vậy thì chúng ta chấm dứt tại đây đi. Từ nay về sau, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta ly hôn đi.”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm tháo nhẫn trên tay mình ra, ném đi. Nhẫn rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Trong khoảnh khắc này, sắc mặt Đông Phương Hiển tái nhợt đi.
Mà Thẩm Tu Lâm, hắn rời đi, không quay đầu lại nữa…
“Không, đừng đi, đừng đi mà. Tôi… Em không phải cố ý… Em…”
Đông Phương Hiển mệt mỏi ngã xuống đất, Thẩm Tu Lâm đã đi từ lâu.
Ngơ ngơ ngác ngác, Đông Phương Hiển cầm theo Ngũ Sắc Thập Quang, bị đuổi khỏi Thẩm gia căn cứ. Y vốn có thể rời khỏi, nhưng cuối cùng lại không đi.
Y trốn vào một góc tối.
Sau đó, có một ngày, y nhìn thấy Thẩm Tu Lâm dẫn một người thanh niên quay trở lại.
Hắn nắm tay người kia, nói với mấy người Thẩm Hoa Phong “Ba, mẹ, ông nội, bà nội, đây là người yêu của con, Lãnh Truyện Phong. Trước kia chúng con có chút hiểu lầm, hiện giờ con đã hiểu được, người con yêu thực sự, chỉ có Truyện Phong.”
Người con yêu thực sự, chỉ có Truyện Phong.
Người con yêu thực sự, chỉ có Truyện Phong…
Đông Phương Hiển trốn ở một bên chứng kiến, thời khắc này, trái tim y như bị đao cắt thành từng mảnh…
“Tu Lâm, Tu Lâm… Thẩm Tu Lâm, người anh yêu là tôi, là tôi, là Đông Phương Hiển mới đúng. Tại sao, tại sao, lại biến thành như vậy?”
“Truyện Phong, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” Thẩm Tu Lâm dịu dàng nói với Lãnh Truyện Phong.
Lãnh Truyện Phong ngại ngùng “Ừm, Tu Lâm, em biết mà, em tin anh.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm ôm Lãnh Truyện Phong vào lòng “Truyện Phong, anh yêu em, bất kể là đời trước hay kiếp này, anh sẽ yêu em, đời đời kiếp kiếp.”
“Tu Lâm…” Lãnh Truyện Phong cảm động rơi nước mắt “Tu Lâm, em yêu anh, có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất cuộc đời em.”
Hai mắt Đông Phương Hiển lạnh như băng, y cắn môi mình đến mức bật máu, rồi bỗng nhiên Đông Phương Hiển dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước hai người kia.
“Ngươi không phải Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm dù có yêu bất cứ người nào, cũng sẽ không bao giờ yêu Lãnh Truyện Phong đã từng giết anh ấy.”
Dứt lời, Đông Phương Hiển đánh về phía đầu của Thẩm Tu Lâm.
Ngay lập tức, toàn bộ hình ảnh trước mắt tan biến…
Đông Phương Hiển phun ra một ngụm máu, thế nhưng trong cơ thể đã không còn cảm giác khó chịu bế tắc nữa.
Ngụm máu này, là màu đen.
Vẫn còn đang ở tại gian phòng trong công xưởng quốc phòng, chình mình khi nãy… lại xuất hiện tâm ma.
Nếu như không thể khắc chế tâm ma, nếu như không thể phát hiện điểm khác lạ trong mộng ma, nếu như không giết tâm ma… Như vậy hiện tại y vẫn có thể còn đắm chìm trong mộng ma, bị tâm ma khống chế.
Nếu như bị tâm ma khống chế, tu vi đời này sẽ không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, nhờ hạt châu màu hồng kia, tất cả thương thế của y đã khỏi hẳn, hơn nữa, y đã tăng tới cấp mười bốn.
Cấp mười bốn… Trong mắt Đông Phương Hiển loé ra một tia sáng sắc bén…
Càng ngày càng gần so với thực lực cao nhất của y khi xưa.
Chỉ là, cũng không biết vì sao, Đông Phương Hiển lại chẳng vui vẻ được bao nhiêu.
Không nhịn nổi, y lại nghĩ tới mộng cảnh khi nãy.
Đông Phương Hiển không biết, tâm ma lại dùng phương thức như vậy để bóc trần tâm ý của chính mình dành cho Thẩm Tu Lâm.
Y trước giờ không biết, chính lại lại sợ ánh mắt lạnh lùng cùng oán hận của Thẩm Tu Lâm tới vậy.
Nhẫn vỡ nát trơ trọi trên nền đất…
Chúng ta ly hôn đi…
Mãi cho tới bây giờ, trong đầu Đông Phương Hiển vẫn vang vọng câu nói này, cho nên, đến cuối cùng khi y giết người kia, vẻ mặt thống khổ của đối phương vẫn còn hiện lên rõ ràng.
Đông Phương Hiển không nhịn được nghĩ tới, nếu vẫn còn tiếp tục phát triển như bây giờ, những gì tâm ma cho mình thấy, có phải cũng sẽ thành sự thật…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đông Phương Hiển đã có chút trắng bệch.
Lần đầu tiên, mặc dù hoàn toàn không phải do bị thương, chỉ là nghĩ tới mình sẽ bị người kia chán ghét, sẽ bị oán hận, sẽ bị đối phương đối xử lạnh lùng, mà sắc mặt dần dần tái nhợt…
Hít một hơi thật sâu, tạm thời không nghĩ tới những tâm tư này, Đông Phương Hiển đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Phùng Kim tự mình canh giữ trước cửa phòng Đông Phương Hiển, nhìn thấy đối phương giữa đêm khuya lại đi ra, rất ngạc nhiên “Đông Phương tiên sinh.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ta về biệt thự bên kia.”
Lâm Phùng Kim theo bản năng nói “Hiện giờ muộn quá rồi. Không bằng ngài mai Đông Phương tiên sinh…”
Đông Phương Hiển hoàn toàn không để ý tới ông, lời Lâm Phùng Kim còn chưa dứt, Đông Phương Hiển đã biến mất rồi.
Lâm Phùng Kim đành phải bất đắc dĩ cười khổ. Được rồi, Đông Phương tiên sinh chỉ tới thông báo một câu thôi, không phải hỏi ý kiến ông.
Thở dài, Lâm Phùng Kim đành phải rời khỏi… Ông còn phải đi sắp xếp công việc khác, ngày mai vẫn rất bận…
Đông Phương Hiển ra khỏi công xưởng, đi tới bên ngoài.
Sau khi giải quyết động vật biến dị lúc nãy, bên ngoài đã không còn gió lạnh quái dị nữa.
Chỉ là, buổi tối vẫn có chút lạnh.
Hơn nữa, bên ngoài không có người đứng canh phòng, tang thi cũng nhiều hơn.
Nhưng tang thi xuất hiện ở nơi này chỉ là tang thi phổ thông, cấp bậc rất thấp nên Đông Phương Hiển cũng không thèm giải quyết chúng nó.
Vì vậy, y tiếp tục đi về phía trước…
Y không sử dụng dị năng, chỉ dùng hai chân từ từ đi tới.
Y cũng không dùng dị năng để chống lạnh.
Dù rằng gió bên ngoài cũng không lạnh đến mức y phải để ý…
Thẩm Tu Lâm.
Trong đầu Đông Phương Hiển chỉ có ba chữ này.
Sau đó, y kinh ngạc phát hiện… Đi tới địa phương này, vì sự xuất hiện cửa người kia, chính mình và hắn đã có thật nhiều thay đổi, tới mức long trời lở đất…
Mình của trước kia tâm tính lạnh lùng, mình của trước kia có thực nhiều thứ đều không để ý tới.
Đặc biệt là thứ gọi là tình cảm.
Thế nhưng hiện tại, y lại sợ.
Sau khi gặp được tình cảm thực sự lại hiểu được thế nào là sợ…
Thẩm Tu Lâm, nếu có một ngày đối phương biết được mình đã có mục đích như thế nào khi ở lại bên cạnh hắn, nếu như đối phương biết mình sẽ rời đi…
Như vậy, hắn, sẽ hận mình sao?
Chữ “Hận” này quá mức nặng nề. Nghĩ tới đây, tim của Đông Phương Hiển lập tức đau nhói…
Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm, lẩm bẩm gọi cái tên này, Đông Phương Hiển phát hiện mình giống như cũng mất đi sức lực để bước tiếp.
Trong lòng có nơi nào giống như bắt đầu chết lặng.
Thế nhưng, y vẫn kiên trì đi tiếp như trước, y biết mình mục đích của mình là ở nơi nào.
Thẩm gia căn cứ, biệt thự của Thẩm gia.
Y biết, chỗ đó, hiện tại… y đã xem là nhà của mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.