Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 129: Chuẩn bị rời đi




Sau năm ngày, vẫn không tìm được tung tích của đứa nhỏ, giống như đã mất tích vậy, một chút thông tin đều không có.
Trải qua mấy ngày, thương thế của Đông Phương Hiển cũng hoàn toàn khôi phục.
Hơn nữa, trong mấy ngày này, căn cứ cũng thay đổi rất nhiều.
Nhiều người nhiều sức, lời này hoàn toàn đúng đắn.
Dưới sự đoàn kết của mọi người, bên phía công xưởng đã xây dựng xong một pháo đài quân sự, vô cùng kiên cố.
Mà bên phía Thẩm gia căn cứ, quãng đường nối liền với Chu gia căn cứ khi trước cũng đã được tu bổ.
Trong khu an toàn, chỉ cần không phải là số lượng lớn tang thi vây thành, quá nửa đều sẽ rất an toàn.
Hoặc là nói, chỉ cần không xuất hiện tang thi đẳng cấp cao hay động vật biến dị, thì trong khi an toàn này sẽ không xảy ra sự cố gì.
Quanh khu an toàn đều được xây dựng tường vây vững chắc.
Bởi vì lúc này đã gần tới mùa đông, khí hậu bắt đầu lạnh hơn rất nhiều, cho nên trong tiến trình xây dựng tường vây, ngoại trừ dùng xi măng ở phần lõi, các hệ dị năng giả đều chung sức hợp tác chế tạo.
Thổ hệ dị năng giả dùng tường đất bao vây lõi xi măng lại, đồng thời cũng nâng chiều cao của tường vây lên, hiện giờ đã cao tới ba mét.
Băng hệ dị năng giả tiếp tục dùng một tầng dày băng bao phủ thêm.
Sau đó là mộc hệ dị năng giả thúc đẩy thực vật có nhiệt độ thấp che kín mặt băng.
Phía ngoài cùng là một tầng đất nữa.
Cứ như vậy, từng tầng từng tầng bảo vệ, phòng tuyến còn có thể yếu hay sao?
Hơn nữa, bên ngoài còn có một tầng lớn lưới điện, trong điều kiện khẩn cấp đều do tinh hạch cung cấp năng lượng.
Ban ngày có thể sử dụng năng lượng mặt trời để chạy máy phát điện.
Nếu gặp ngày mưa có thể dùng dầu để phát điện.
Còn như như vào buổi tối, gặp phải tang thi công thành, sẽ dùng tới tinh hạch.
Từng phương án xây dựng đều được hoàn thành. Hiện giờ, khu an toàn đã vô cùng kiên cố.
Phía đông bắc của khu an toàn có một nơi dành riêng để trồng trọt.
Chỗ này dùng để gieo trồng lương thực, do rất nhiều mộc hệ dị năng giả chăm sóc.
Người già và trẻ nhỏ không có năng lực chiến đấu cũng ở nơi này phụ giúp trồng trọt.
Thanh niên ở bên ngoài đánh tang thi, săn giết động vật biến dị.
Phần đông phụ nữ đều làm việc trong khu hậu cần.
Trị an trong khu an toàn rất tốt, dưới chính sách quản lý chặt chẽ của Thẩm gia, lưu manh cũng không có nổi mấy người.
Trong số những dị năng giả của Thẩm gia, nếu như có người dám ỷ vào chức quyền làm liều, ức hiếp người bình thường, không nghe theo mệnh lệnh, cũng sẽ chịu trừng phạt.
Sau khi trừng phạt còn không chịu thay đổi, lập tức bị ném ra ngoài.
Phàm là bị đuổi ra khỏi căn cứ, nếu muốn tìm cách trốn vào, căn bản sẽ là chuyện không tưởng.
Cho nên, mỗi người đều bắt đầu rút lại tâm tư.
Hơn nữa, trên thực tế, số lượng người thực sự có tâm tư rất ít, hiện giờ đều là mạt thế rồi, có thể sinh sống an toàn, đa số đều vô cùng hài lòng.
Tối hôm đó, tại biệt thự Thẩm gia.
Thẩm Tu Lâm ngừng tu luyện, đứng lên. Cùng lúc đó, Đông Phương Hiển phía đối diện cũng mở mắt ra.
“Khôi phục rồi?” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói.
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương.”
“Sao?” Đông Phương Hiển nhướn mày.
Thẩm Tu Lâm hôn một cái lên mặt đối phương “Chúng ta lên đường thôi.”
Đông Phương Hiển lại im lặng.
Thẩm Tu Lâm nói “Con của chúng ta có lẽ đã không còn ở nơi này… Còn nhớ trước kia Nam Cung Tiếu đã nói qua không? Hắn nói muốn đi đế đô. Anh không biết vì sao sau này người kia lại nói chúng ta hại chết Nam Cung Tiếu. Thế nhưng nếu Nam Cung Tiếu muốn đi đế đô, khả năng là phải có lý do nào đó, e rằng đến cả người đàn ông kia cũng sẽ có nguyên nhân gì khác… Nếu như người kia mang theo con đi tới đế đô, chúng ta cũng phải đi tìm con về.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
“Hiện giờ, chúng ta đã thu thập được Nhất Sắc Nhị Quang trong Ngũ Sắc Thập Quang. Số còn lại đều ở nơi khác, chúng ta nên đi tìm. Còn bản vẽ vũ khí bên công xưởng, chúng ta cũng phải mang đi.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, lần thứ hai gật đầu, nói “Vậy thì đi thôi.”
Thẩm Tu Lâm vuốt ve gò má đối phương “Chúng ta sẽ tìm được con, cũng sẽ thu thập đầy đủ Ngũ Sắc Thập Quang.”
Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi loé lên, chậm rãi “Ừ” một tiếng.
Ngày thứ hai, trong lúc ăn sáng, Thẩm Tu Lâm nói về việc phải lên đường.
Thẩm Tiền Du trầm ngâm, nói “Cũng phải. Những bản vẽ đó có rất nhiều tác dụng đối với toàn nhân loại, chúng ta không thể giấu làm của riêng.”
“Vâng.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Nhưng lợi ích nên có thì con cũng phải có được.”
“Đây là đương nhiên.” Thẩm Tiền Du cười “Ông tin rằng con có thể làm tốt, con tự nhìn mà làm thôi.”
“Vâng, ông nội.”
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên lại là người lưu luyến nhất.
“Lại muốn đi, các con còn không nghỉ ngơi được mấy ngày.” Dương Phân nói.
Hứa Du Nhiên cũng nói “Đúng vậy, Tu Lâm, thương thế của Đông Phương đã trị khỏi chưa?”
Đông Phương Hiển nói “Đã tốt rồi.”
Dương Phân đột nhiên nói “Đông Phương, dù con còn chưa kết hôn, thế nhưng cũng không phải xa lạ, chỉ kém một cái nghi thức nữa mà thôi, con có thể gọi chúng ta là bà nội cùng mẹ không?”
Đông Phương Hiển ngẩn ra, Thẩm Tu Lâm cũng hơi xúc động, sau đó cười cười nhìn Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển lập tức cảm thấy mất tự nhiên.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Chúng ta đều có con trai rồi.”
Mặt Đông Phương Hiển có chút hồng, lúng túng.
Dương Phân nhẹ nhàng nói “Đông Phương…”
Thẩm Hoa Phong đứng ra hoà giải, nói “Đứa nhỏ da mặt mỏng, mọi người đừng ép.”
Tuy nói là nói như vậy, thế nhưng Thẩm Hoa Phong vẫn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Đông Phương Hiển.
Trời mới biết khi ông nghe được vợ mình nói, Đông Phương Hiển dùng công nghệ cao, “sinh” cho Thẩm gia một đứa nhỏ, lúc đó ông đã phải khiếp sợ tới mức nào.
Chỉ tiếc là, đứa nhỏ chỉ cần vài tháng nữa sẽ sinh ra, lại bị người khác bắt đi…
Mỗi lần nghĩ tới đây, Thẩm Hoa Phong cũng vô cùng đau lòng.
Bọn họ đã quyết định, chỉ cần người còn tại trong thành phố này, dù có đào ba thước đất lên, cũng phải tìm được đứa nhỏ về.
Chỉ là, có lẽ đứa nhỏ đã không ở tại thành phố này nữa.
Thẩm Hoa Phong nghĩ, con trai ra ngoài, khẳng định cũng là muốn đi tìm cháu nội.
Đông Phương Hiển thấy trưởng bối trong nhà đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn y, rốt cuộc ngập ngừng, gọi lên.
“Cha, mẹ, ông nội, bà nội.”
“Ôi, ôi…” Người lớn trong Thẩm gia vô cùng phấn khởi.
Trong mắt Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đều có nước mắt.
Thẩm Tu Lâm cười, ý cười trong mắt cũng rất đậm.
Mọi người đều biết tốt quá sẽ hoá dở, sau khi Đông Phương Hiển gọi bọn họ như vậy, mọi người cũng vui vẻ bỏ qua đề tài này, hỏi thăm hai người dự định mang theo bao nhiêu người đi.
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Hơn trăm.”
“Làm sao đủ?” Hứa Du Nhiên lập tức lo lắng “Chỉ có ngần ấy người?”
“Mẹ.” Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ cười “Con mang theo nhiều người như vậy cũng chỉ là muốn bọn họ có thể vận chuyển vật tư mang về. Nếu không thì cũng không cần những người này. Vũ lực của bọn con thế nào mẹ cũng biết, nếu là gặp phải khó khăn mà bọn con cũng không giải quyết được, mang nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.”
Hứa Du Nhiên ngẫm lại, lời của con trai cũng rất có lý, không nói gì nữa, chỉ gật đầu “Được rồi, vậy con quyết định đi.”
Thẩm Tiền Du nói “Các con trên đường nhất định phải cẩn thận, đi xem các căn cứ khác cũng tốt, nếu như có thể có biện pháp khôi phục liên lạc thì tốt hơn.”
“Liên lạc bằng di động là không có cách nào.” Thẩm Tu Lâm nói “Từ trường đã thay đổi, nhưng máy phát thanh, thu thanh vẫn có thể sử dụng, cũng có thể giải quyết vấn đề này.”
Mắt Thẩm Tiền Du sáng ngời “Không sai, chúng ta bây giờ không biết tình huống bên ngoài thế nào, phương thức truyền tin chỉ có thể dựa vào cử người đi lan truyền, thật không tiện lợi. Nếu có phát thanh là tốt nhất.
Đây là quay lại thời kỳ trước giải phóng.
Nhưng nếu có thể dùng phương pháp này vẫn coi như là tốt, chỉ e rằng đến phương pháp này cũng không dùng được, như vậy thảm rồi.
Thẩm Tu Lâm nói “Con sẽ cố gắng, ở đế đô có lẽ sẽ có nhiều nhân tài về phương diện này, hoặc cũng có thể ở đó đã dùng tới phát thanh, chỉ là không sử dụng được trong phạm vi lớn mà thôi. Nhưng chỉ cần có kỹ thuật như vậy, rồi cũng sẽ nghiên cứu ra cách cải tiến dần dần, thời điểm đó lại nói cũng được.”
“Vậy cũng tốt.” Thẩm Tiền Du gật đầu “Các con quyết định là được.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du ra ngoài làm việc.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách bàn luận.
“Đông Phương, lần này đi, em thấy nên sắp xếp hai cha con kia thế nào?”
Đông Phương Hiển nghe vậy, nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Anh nói xem, phải làm thế nào?”
Thẩm Tu Lâm vô tội nói “Anh cũng không biết, thế nên mới hỏi em.”
Đông Phương Hiển nhấp môi “Đứa nhỏ kia không biết rồi sẽ phát triển được tới mức độ nào, hơn nữa, nếu như cha con bọn họ có ác ý gì đó với căn cứ, dùng thực lực của bọn họ, không là chuyện tốt.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Tuy rằng anh cũng không nhìn ra hai cha con đó có ác ý gì không, thế nhưng vẫn nên có tâm phòng bị người khác. Hơn nữa, nếu như đứa nhỏ kia quả thực sẽ phát triển tới mức như em đã nói, không ai quản lý cũng không được. Như vậy, chúng ta mang theo?”
Đông Phương Hiển khẽ gật đầu “Ừm, đây là phương án thích hợp nhất. Với năng lực của bọn họ, dọc đường cũng có thể giúp đỡ được.”
“Này cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Năng lực của đứa nhỏ kia, quả thực có thể giúp đỡ nhiều việc, mà cha của thằng bé còn lợi hại hơn.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Vì vậy, việc đi hay ở của hai cha con cứ như vậy được quyết định.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi ra ngoài, tuyên bố chuyện này với mọi người.
Cần phải thông báo với những người muốn mang theo về chuyến đi lần này.
Nếu muốn rời đi, có chút việc vẫn phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi Thẩm Tu Lâm rời đi, Đông Phương Hiển đi lên lầu, tiếp tục tu luyện.
Thương thế của y đã khôi phục, nhưng đẳng cấp lại có chút giảm xuống, những thứ này đều cần đến năng lượng bổ sung.
Thẩm Tu Lâm hiện tới đều đuổi tới rồi.
Nếu là y không cố gắng, sợ là thật sẽ bị vượt qua.
Nhưng mà, qua chuyện này cũng có thể nhìn ra, Thẩm Tu Lâm là người có kỳ ngộ, chết một lần còn có thể trọng sinh, hiện giờ đẳng cấp lại tăng lên nhanh như vậy, cũng không xuất hiện tình huống nào bất ổn.
Mặc dù đúng là dùng phương pháp rất nguy hiểm, thế nhưng hiện tại, kết quả xem như là tốt, có thể nói đây không phải là kỳ ngộ hay sao?
Ở bên người như vậy, nếu như chính mình còn không nỗ lực, e rằng rất nhanh sẽ bị vượt qua… Y không muốn bị người vượt qua, đương nhiên là phải nỗ lực.
Nghĩ vậy, Đông Phương Hiển tiếp tục tu luyện.
Thẩm Tu Lâm hiện giờ cũng không biết Đông Phương nhà hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn đi tìm Lưu Tương Vân thông báo mọi chuyện, sau đó lại đi tìm hai cha con kia.
Ấn tượng của Thẩm Tu Lâm về đứa nhỏ kia thực ra rất tốt, nhưng hắn cũng nhận ra, Đông Phương nhà hắn dường như có chút không thích cùng bài xích, cho nên hắn cũng không dám biểu hiện ra rằng mình thích đứa nhỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.