“Cha, thơm quá.” Thẩm Dật Hiên than thở.
Đông Phương Hiển nhìn con trai mình, nói “Đúng là rất thơm, là năng lượng thể đặc biệt, nhưng con không được phép ăn.
“Á.” Thẩm Dật Hiên kêu rên “Tại sao? Con cũng muốn mạnh lên.”
“Tốc độ trưởng thành của con quá nhanh, năng lực mạnh lên, nhưng trí não theo không kịp, có ích lợi gì đâu.” Đông Phương Hiển không hề khách khí chút nào, nói thẳng.
Thẩm Dật Hiên cảm thấy rất tủi thân “Cha, sao cha có thể nói như vậy!”
Thẩm Tu Lâm phì cười, nói “Xem con kìa, còn đòi tuyệt thực vì cha con cơ đấy, đáng đời chưa?”
Đông Phương Hiển im lặng lườm Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm lại haha cười lên.
Thẩm Hình cũng nói “Sức mạnh của em tăng lên quá nhanh, đây không phải là chuyện tốt.”
Thẩm Dật Hiên nghe vậy, càng buồn bực hơn. Nhìn được mà ăn không được, khó chịu lắm!
Thẩm Tu Lâm nói “Ở nơi này sao?”
Đông Phương Hiển nhìn xung quanh “Có lẽ là ở gần đây, mùi thơm rất nồng.”
Thẩm Tu Lâm thả Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc ra ngoài.
Trước đó, hai nhóc này bị Thiên Huyền Sắc đả kích một trận, tâm trạng hai ngày nay cũng vô cùng buồn bực.
“Đây là đâu thế, mùi ghê quá.”
“Đúng rồi, sao có mùi gì ghê vậy?”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Đông Phương nói rất thơm, sao hai nhóc lại nói mùi ghê?”
Thuỷ Bạch Sắc bĩu môi “Đối với quái vật kia thì đương nhiên là thơm…”
Thẩm Tu Lâm lạnh mặt, rồi tát một bàn tay qua.
Thuỷ Bạch Sắc bị vỗ một cái, lảo đảo rơi xuống.
Thiên Thanh Sắc vội vàng đỡ nó lên “Nói chuyện không biết dùng não! Cái gì cũng có thể nói lung tung được sao?”
Thuỷ Bạch Sắc ấm ức bĩu môi.
Thiên Thanh Sắc thở dài.
Thẩm Tu Lâm nói “Hai nhóc cảm thấy rất khó chịu?”
Thiên Thanh Sắc gật đầu “Năng lượng của Đông Phương Hiển đối với chúng tôi có hiệu quả khắc chế, cho nên khi anh ta cảm thấy đó là thứ có thể thăng cấp, thì chúng tôi lại thấy rất khó chịu.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thiên Thanh Sắc lại nói “Việc này chúng tôi cũng không có cách nào hỗ trợ được, chủ nhân, để chúng tôi quay lại ý thức hải đi.”
Thẩm Tu Lâm lại thu Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc vào trong ý thức hải.
Đông Phương Hiển nhìn về một hướng “Em đi xem thế nào, anh ở lại đây?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Anh đi với em.”
Đông Phương Hiển đồng ý, không nói thêm gì.
Thẩm Tu Lâm quay đầu lại “Mọi người đều chờ ở đây đi.”
Mấy người Ngô Tranh gật đầu.
Tiểu Hắc và Tiểu Hồng đứng trên vai Nghiêm Hạ Khê.
Tiểu Hắc nói “Chủ nhân, anh không đi à? Đồ vật ở đó cũng có lợi với chúng ta đấy.”
Nghiêm Hạ Khê ngạc nhiên, tròn mắt “Chúng ta cũng đi?”
“Ừm.” Tiểu Hắc nói “Ăn hôi một chút.”
“Không được.” Nghiêm Hạ Khê lắc đầu “Thẩm thiếu bảo chúng ta chờ ở đây.”
Tiểu Hắc chịu không nổi, gào lên “Anh nghe lời như thế làm gì! Hắn bảo anh chờ thì anh chờ hả!”
Nghiêm Hạ Khê coi là chuyện đương nhiên “Đúng vậy, khi chúng ta xuất phát, cả nhà từ ông nội tới anh trai đều dặn dò, muốn giữ mạng, nhất định phải nghe lời Thẩm thiếu. Thế nên, đương nhiên là chúng ta phải nghe theo rồi.”
Mặt Tiểu Hắc tất cả đều hoá đen.
À, được rồi, mặt Tiểu Hắc vốn cũng đã đen sẵn rồi.
Ngô Tranh thì lại nở nụ cười.
Nghiêm Hạ Khê không để ý tới Tiểu Hắc. Anh ta nhìn thấy Ngô Tranh cười, vô cùng kinh ngạc, vội vã chạy qua.
“Ngô Tranh.”
Ngô Tranh lập tức rút nụ cười lại, lạnh nhạt liếc nhìn người đối diện.
Nghiêm Hạ Khê kéo vạt áo Ngô Tranh, còn kéo hết bên này tới bên kia. Mặt Ngô Tranh nghiêm lại, hất tay của anh ta ra “Làm gì thế!”
Mặc dù vì có Tiểu Hắc, cấp bậc của Nghiêm Hạ Khê lại tăng lên, dị năng cũng theo đó mà mạnh hơn, nhưng chút tiến triển đó ở trong mắt của Ngô Tranh lại không đáng là cái gì.
Hơn nữa, kể cả cấp bậc của Nghiêm Hạ Khê ngang bằng với Ngô Tranh, thì Ngô Tranh cũng không coi người kia vào đâu, bởi vì kinh nghiệm chiến đấu cách xa quá nhiều.
Lúc trước, khi Nghiêm Hạ Khê còn ở Đế đô thì cũng là người cuồng khiêu chiến, luôn đại diện thi đấu cho Nghiêm gia, nhưng anh ta làm sao có thể có được những trải nghiệm rút ra từ chiến đấu như mấy người Ngô Tranh vốn tới từ vị diện khác được… Thế nên, không cách nào để so sánh hai người bọn họ.
Với lại, Nghiêm Hạ Khê còn không quen sử dụng tinh thần lực nữa.
Kết quả, khoảng cách giữa anh ta với Ngô Tranh là càng ngày càng xa.
Ngô Tranh vẫn dùng câu nói cũ: Ấn một đầu ngón tay là đủ đè bẹp dí đối phương rồi.
“Haha.” Nghiêm Hạ Khê cười ngây ngô, đang muốn nói gì đó thì đã bị Ngô Tranh đẩy ra. Ngô Tranh nhìn về một hướng, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Thẩm Dật Hiên cũng kêu lên “Không thấy baba và cha nữa rồi.”
Đúng vậy, trước đó, bọn họ còn có thể nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đang tìm vật gì đó, thế nhưng, lúc này nhìn sang, đã không nhìn thấy bóng dáng của cả hai người nữa.
Ngô Tranh lẩm bẩm “Có vẻ là trận pháp?”
Thẩm Hình bỗng nhiên gật đầu “Đúng thật là trận pháp.”
Ngô Tranh ngẩng đầu nhìn đối phương, vẻ mặt của Thẩm Hình vẫn thản nhiên như cũ.
Ngô Tranh nheo mắt lại.
Thẩm Hình nói “Là trận pháp. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bị nhốt rồi.”
Ngô Tranh bình tĩnh nhìn đối phương “Anh sớm đã nhìn ra?”
Thẩm Hình lắc đầu “Không có.”
Ngô Tranh nhíu mày.
“Chỉ khi trận pháp bị chạm vào thì mới có thể nhìn thấy vết tích từ bên ngoài. Trình độ trận pháp của tôi không bằng Đông Phương Hiển.”
Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên níu chặt lấy cánh tay của Thẩm Hình.
Thẩm Hình cúi đầu, nhìn đối phương “Em yên tâm đi, mặc dù là trận pháp, thế nhưng baba và cha em hẳn sẽ không có việc gì đâu, nói không chừng lại là kỳ ngộ.”
Thẩm Dật Hiên lắc đầu, bình tĩnh nhìn Thẩm Hình “Thẩm Hình, anh nhớ lại rồi sao?”
Đây cũng là vấn đề mà Ngô Tranh muốn hỏi. Ngô Tranh cũng có biết một chút chuyện của Thẩm Hình, trước đó Thẩm Tu Lâm từng nói qua một lần, cũng dặn Ngô Tranh, nếu như Thẩm Hình khôi phục ký ức, muốn gây bất lợi cho bọn họ, nhất định phải chú ý một chút.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không có ở đây, cho nên, Ngô Tranh đã bắt đầu đề phòng.
Thẩm Hình nhìn khuôn mặt Thẩm Dật Hiên, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng chỉ chậm rãi lắc đầu “Chưa khôi phục hoàn toàn.”
Thẩm Dật Hiên vội vã cuống cuồng nhìn Thẩm Hình “Thẩm Hình, anh đừng nhớ lại nữa, có được không? Em yêu anh như vậy, anh đừng nhớ lại mà, đừng bỏ em.”
Nói xong, Thẩm Dật Hiên ôm chặt lấy Thẩm Hình.
Thẩm Hình hơi nhíu mày, một lát sau, bất đắc dĩ thở dài “Điều này, chính anh cũng không thể lựa chọn.”
Đúng là ngay cả đến bản thân Thẩm Hình cũng không thể lựa chọn được. Anh ta kỳ thực chưa từng tự mình chủ động nhớ lại, thế nhưng, thời gian trôi qua, thương thế trong cơ thể dần dần khôi phục, ký ức đã từng đánh mất cũng theo đó mà quay trở về…
Hơn nữa, dường như, Thẩm Hình cảm thấy, chính mình có lẽ đã quên mất một người nào đó rất quan trọng.
Mỗi khi nhìn Thẩm Dật Hiên, trong đầu của Thẩm Hình không tự chủ loé qua dáng dấp của một thiếu niên khác.
Thiếu niên kia, thoạt nhìn hẳn là lớn hơn Thẩm Dật Hiên một chút, thế nhưng, khuôn mặt cũng không rõ ràng.
Thẩm Hình mơ hồ biết được, thiếu niên kia, có lẽ trước đây có liên quan tới mình…
Chỉ là, hiện tại, chính mình lại đã ở bên một người thiếu niên khác… Bạn đang �
“Thẩm Hình, anh đừng nghĩ nữa, đừng nhớ nữa, được không?” Thẩm Dật Hiên vẫn ôm chặt lấy eo Thẩm Hình.
Cuối cùng, Thẩm Hình chỉ bất đắc dĩ thở dài “Anh biết rồi…”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Lúc này, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng biết mình đã khởi động trận pháp, hiện giờ hẳn là bị nhốt trong trận…
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Đây là trận pháp. Em có thể nhìn ra đây là dạng trận pháp gì không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không nhìn ra được.”
Thẩm Tu Lâm thở dài “Nhất định có thể mà. Chẳng lẽ chúng ta bị nhốt rồi?”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi mới chậm rãi nói “Tạm thời không chú ý tới nó, tìm đồ vật quan trọng hơn.”
“Em không cảm thấy đây là cạm bẫy sao?” Thẩm Tu Lâm nhanh chóng kéo tay Đông Phương Hiển lại, sợ đối phương va phải bẫy.
Đông Phương Hiển cười nhạt “Cạm bẫy thì có làm sao đâu? Đã có người lấy đồ tốt như thế này để bố trí trận pháp, bày cạm bẫy chờ sẵn. Thế cứ để thứ đồ tốt này có đi mà không có về là được rồi.”
Được rồi, Thẩm Tu Lâm nghĩ, Đông Phương nhà hắn càng ngày càng nóng tính hơn…
Tốt thôi! Tốt thôi!
Thẩm Tu Lâm đi cùng với Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển mau chóng tìm thấy thứ đồ vật thu hút sự chú ý của y ở ngay tại trong trận pháp.
Chỉ là, vật kia bị chôn ở dưới đất…
Đông Phương Hiển đi tới vị trí kia, cúi xuống làm gì đó.
Sau đó, tinh thần lực của y xuyên xuống dưới đất, rồi kéo một chiếc hộp lên.
Quanh thân của cái hộp thế mà lại che kín tử khí.
Thẩm Tu Lâm cười lạnh, nhằm thẳng chiếc hộp rồi đánh xuống không ít lôi quang,
Lôi quang bao trùm lên trên tử khí, tách tử khí ra khỏi chiếc hộp kia. Đông Phương Hiển chớp lấy cơ hội mở hộp ra.
Bên trong là một khối năng lượng thể lớn xấp xỉ một bàn tay. Thuộc tính của nó, là thôn phệ!
Trong mắt Đông Phương Hiển loé qua một tia sáng, rồi thu năng lượng thể đó vào trong không gian của mình.
Cùng lúc đó, trận pháp cũng xảy ra thay đổi…
Từ bên trong trận pháp, từng luồng ánh sáng trắng liên tục phát ra…
Thứ ánh sáng trắng này, vô cùng chói mắt!