Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 241: Hồng trần luyện tâm




“Ồ? Sự lựa chọn của ngươi sẽ không thay đổi?” Đậu Ân bỗng nhiên nở nụ cười “Vậy ngươi có dám phong ấn hơn một nửa tinh thần lực của mình rồi thử một lần hay không?”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại.
Khởi Phong cười nhạo “Miệng nói ngọt như vậy cũng có ích lợi gì đâu, toàn là chót lưỡi đầu môi cả, làm còn chẳng dám làm.”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Không phải ta không dám làm, chỉ là, ta làm sao biết được khi ta phong ấn tinh thần lực của mình lại, các ngươi có giở trò mưu mô quỷ kế gì hay không? Ta không tin các ngươi.”
“Vậy sao.” Đậu Ân cười “Được, ngươi nói cũng có lý.”
Sau đó, Khởi Phong lạnh lùng nói “Ngươi không cần lo lắng như vậy, y ở lại đây quan sát, vừa vặn cũng nhìn biểu hiện của ngươi luôn. Ngươi không phải nói sẽ không bao giờ thay đổi sự lựa chọn của mình hay sao? Nói phét cũng phải biết chừng mực.”
Đông Phương Hiển nhíu mày, nói thẳng “Không cần để ý tới bọn họ.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, rồi nói “Ý của bọn họ không tệ. Thử một chút cũng không sao. Anh rất tin tưởng vào bản thân mình.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, càng nhíu chặt mày lại.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng vỗ vai Đông Phương Hiển “Anh muốn thử một chút, em tin anh đi.”
Đông Phương Hiển không nói lời nào.
Thẩm Tu Lâm hơi cười cười “Đông Phương, em cũng muốn biết, người mà em chọn có đúng hay không, không phải sao?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Đông Phương Hiển nói “Em luôn luôn tin vào sự lựa chọn của chính mình.”
Thẩm Tu Lâm khe khẽ thở dài, nhưng vẫn nói “Anh lại cảm thấy phương thức hồng trần luyện tâm này của bọn họ không tệ lắm. Anh thực sự cảm thấy hứng thú. Như vậy đi, Đông Phương, anh thử một lần, rồi tới em, có được không?”
Đông Phương Hiển có chút ngập ngừng.
“Anh muốn biết, ở trong lòng em, anh có vị trí quan trọng tới nhường nào.”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, sau một hồi, rốt cuộc chậm rãi gật đầu “Được.”
Một chữ “Được” này vừa nói xong, hai người nhìn nhau, không ai đành lòng dời đi tầm mắt.
Đậu Ân đột nhiên cảm thấy chính mình có chút hâm mộ, cũng bắt đầu mong chờ biểu hiện tiếp theo của Thẩm Tu Lâm, đồng thời lại nhìn về phía Khởi Phong.
Đậu Ân chỉ thấy Khởi Phong có chút sững sờ nhìn hai người Thẩm Tu Lâm, không biết đang suy nghĩ gì.
Đậu Ân tự dưng không muốn nhìn dáng vẻ hiện giờ của Khởi Phong.
Loại vẻ mặt vừa nhung nhớ, vừa nuối tiếc, lại vừa đau thương kia, Đậu Ân không muốn nhìn.
Vì vậy, Đậu Ân lại cười phá lên.
Khởi Phong bị tiếng cười của Đậu Ân thu hút, nhìn sang phía đối phương.
Đậu Ân nói “Khởi Phong, ngươi có cảm thấy bọn họ đang nói phét không?”
Khởi Phong lạnh lùng nói “Đương nhiên.”
Đậu Ân cười haha, đột nhiên nói “Vậy được, không bằng chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược?” Khởi Phong nghi ngờ.
“Ừm. Đánh cược.” Đậu Ân gật đầu “Ta cược bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi sự lựa chọn của mình, thế nào?”
Khởi Phong nói “Thắng thua ra sao?”
“Người thua đáp ứng người thắng một chuyện.”
Khởi Phong suy nghĩ, đồng ý “Được.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đương nhiên cũng nghe được đối thoại của hai người, cũng chẳng để ý gì việc hai người kia lấy biểu hiện của hắn và Đông Phương Hiển thành tiền đặt cược để chơi đùa.
Sau đó, Đậu Ân nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong, phải phong ấn tinh thần lực thế nào?”
“Một vài thủ ấn thôi. Các ngươi có thể phong ấn chính mình, cũng có thể dùng để phong ấn những người khác. Tuy nhiên, bởi vì ngươi đang ở trong trận pháp của chúng ta, cho nên mới có thể kéo dài tác dụng của thủ ấn này. Còn nếu như ở bên ngoài, không có trận pháp giúp đỡ, loại thủ ấn này chỉ có thể kéo dài vài phút mà thôi.”
“Ý của ngươi là, loại thủ ấn này chỉ có tác dụng nhất với người bị nhốt trong trận pháp thôi, có đúng không?”
“Không sai.” Đậu Ân gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, chợt hỏi “Nói như vậy, thì thời gian ở trong trận pháp cũng khác biệt rất nhiều so với bên ngoài?”
“Không, không, ngươi hiểu lầm rồi.” Đậu Ân lắc đầu “Đó chỉ là ảo giác thôi.”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Chỉ là ảo giác?”
“Ta bảo đảm, chỉ là ảo giác, còn thân thể không có vấn đề gì.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu.
Sau đó, Đậu Ân dạy thủ ấn cho Thẩm Tu Lâm.
Khởi Phong lại nói “Đến lượt ta.”
Đậu Ân không có ý kiến.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm bị phong ấn hơn một nửa, hiện tại khoảng chừng cũng chỉ là dị năng giả cấp ba, cấp bốn bình thường mà thôi.
Lập tức biến thành như vậy, Thẩm Tu Lâm thực sự có chút không quen, nhưng khi hắn quay đầu nhìn Đông Phương Hiển, lại cười cười “Hồng trần luyện tâm, haha, anh nghĩ, cũng sẽ có chỗ tốt.”
Đông Phương Hiển làm sao lại không biết chuyện này cũng có chỗ tốt, chỉ là… biết thì biết, y vẫn lo lắng cho người yêu lại là một chuyện khác.
Hơn nữa, cũng không biết tại sao, trong lòng Đông Phương Hiển vẫn mơ hồ có một chút sợ hãi.
Lo sợ… Thẩm Tu Lâm, sẽ không chọn y.
Tuy rằng, Thẩm Tu Lâm từng nói qua rất nhiều lần, phải tin tưởng hắn.
Lý trí của y cũng nói cho y biết, cần phải tin tưởng Thẩm Tu Lâm. Nhưng lý trí và tình cảm, nhiều khi không thể đặt cùng một chỗ.
Về mặt tình cảm, dù Đông Phương Hiển không muốn thừa nhận, thế nhưng y thực sự cũng có chút sợ…
Thẩm Tu Lâm bị Khởi Phong nhốt vào trong trận pháp.
Khi trận pháp vừa bắt đầu, Đậu Ân giật mình nói “Luyện tâm trận đỉnh cấp, ngươi ăn gian rồi!”
Hoá ra, trận pháp này là thứ thuộc về vị diện cao cấp, gồm có sơ cấp, trung cấp, cao cấp…
Không đúng, phải chia làm bốn tầng mới đúng. Nhưng tầng thứ tư kia, dù là ở vị diện cao cấp cũng rất ít người dùng tới.
Cho nên, Đậu Ân cho là, Khởi Phòng nhiều lắm cũng chỉ ném người vào luyện tâm trận cao cấp mà thôi.
Ngay cả luyện tâm trận cao cấp, ở trong toàn bộ các vị diện cao cấp, người có thể thành công, cũng chỉ khoảng hơn trăm người mà thôi.
Dù sao, trên thế giới này, dục vọng thực sự có quá nhiều.
Liệu có bao nhiêu người thực sự có thể kiên trì bản tâm của mình.
Phải biết, dục vọng của con người cũng chia làm rất nhiều loại, thất tình lục dục, luôn sẽ bị quấy nhiễu không buông.
Ở vị diện cao cấp của bọn họ, người có thể thành công đi ra khỏi luyện tâm trận đỉnh cấp, gộp cả vị diện lại cũng chưa vượt quá mười người.
Mười người này, có ai là không phải vương giả một cõi đâu!
Mà hiện tại, Khởi Phong lại ném Thẩm Tu Lâm vào luyện tâm trận đỉnh cấp?
Đậu Ân không kìm được cười khổ, như vậy, chính mình chẳng phải sẽ thua chắc hay sao?
Sắc mặt Đông Phương Hiển lập tức lạnh xuống âm độ “Các ngươi đang nói cái gì?”
Đậu Ân cảm thấy có chút phiền toái, vẫn còn một vị đang ở đây.
Khởi Phong nhàn nhạt nói “Chỉ là luyện tâm trận đỉnh cấp mà thôi, yên tâm đi, cùng lắm là hắn không ra khỏi trận được thôi, sẽ không tổn hại tính mạng của hắn.”
Hai mắt Đông Phương Hiển lạnh lùng nhìn Khởi Phong, rồi y lấy một thứ từ không gian ra.
Vật này khiến cho sắc mặt của Khởi Phong và Đậu Ân đồng thời thay đổi.
“Thiên lôi.”
Nếu tính tới tác dụng, thì thiên lôi kỳ thực cũng không khác lựu đạn là mấy.
Thế nhưng uy lực của thiên lôi còn kinh khủng hơn bom nguyên tử không biết bao nhiêu lần.
Ở vị diện cao cấp và trung cấp đều có thiên lôi, thế nhưng mỗi một viên thiên lôi đều bị nắm giữ ở trong tay những vị lãnh đạo cao cấp nhất.
Đông Phương Hiển này, tại sao cũng có!
“Ngươi là ai!” Đậu Ân hỏi “Người bình thường không thể có được vật này.”
“Người bình thường đúng là không thể có.” Vẻ mặt Đông Phương Hiển lạnh lùng “Là người muốn giết ta đưa cho ta.”
Đậu Ân và Khởi Phong nghe vậy, lập tức tỏ ra trầm lặng.
Bọn họ đương nhiên sẽ không cho là người muốn giết Đông Phương Hiển đưa cho y, chỉ sợ là đối phương giết ngược lại người kia, rồi chiếm được vật này.
Trên thực tế, cũng đúng là như vậy. Khi vật báu xuất hiện, Đông Phương Hiển lúc ấy còn đang hốt hoảng chạy trốn, thấy vật báu, rồi gặp phải một vị công tử bột.
Vị công tử bột này chẳng có năng lực gì, nhưng trên người lại có không ít thứ tốt. Nếu như không phải sau đó vị công tử bột kia chết ở trong tay y, chính mình lấy được không gian của đối phương, y cũng sẽ không có được nhiều thứ tốt đến như vậy…
Trên người của vị công tử bột kia ngay đến cả thiên lôi cũng có, ắt hẳn thân phận không bình thường. Nếu như không phải chính mình gặp may, nếu như không phải đối phương tự cao tự đại, người chết tuyệt đối sẽ là bản thân mình.
Sau khi giết vị công tử kia, lại lợi dụng hỗn loạn chạy trốn, người phía sau đuổi giết y không biết có bao nhiêu. Chỉ là, người cuối cùng đẩy y rơi vào lỗ hổng không gian vẫn là “vị hôn phu tốt” kia của y.
Thế nhưng, chính mình vẫn phải cảm ơn những người đó, nếu không có bọn họ, y sẽ không thể gặp được… Thẩm Tu Lâm.
Sau khi lấy thiên lôi ra, Đậu Ân và Khởi Phong đều vô cùng dè dặt.
Đậu Ân nói “Ngươi thật sự không cần lo lắng. Người bên ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng những chuyện đang xảy ra trong luyện tâm trận. Những gì ngươi đang thấy đều là suy nghĩ trong nội tâm của hắn ta. Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ hắn đang suy nghĩ cái gì hay sao?”
Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Ta hiếu kỳ. Nhưng hắn suy nghĩ cái gì thì chỉ mình ta biết là được rồi, còn các ngươi… nếu muốn nếm thử mùi vị của thiên lôi, hoan nghênh tới xem cùng.”
Khoé miệng Đậu Ân thoáng co giật, sâu sắc cảm thấy Đông Phương Hiển này thực sự là không đáng yêu bằng vị Thẩm Tu Lâm kia.
Khởi Phong hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói “Ta cũng không cần biếthắn đang suy nghĩ cái gì, ta chỉ cần biết hắn có thể đi ra hay không là được rồi.”
Nói xong, tiếng vang ầm ầm truyền đến, Khởi Phong và ngọn núi kia lập tức biến mất.
khởi phong thân ảnh, liên quan kia vách núi, nhất thời đều biến mất ở tại chỗ.
Khoé miệng Đậu Ân lại giật giật “Được rồi.”
Sau đó, Đậu Ân đưa một vật ra “Không muốn thu lại hình ảnh, thì dùng tinh thần lực xoá dấu ấn trên tảng đá này là được.”
Hai mắt Đông Phương Hiển hơi lóe qua một tia sáng, đây là lưu ảnh thạch, vị diện trung cấp cũng có.
“Người kia thì sao? Không có?”
“Có cũng vô dụng, người không ở đây, thu hình ảnh làm sao được.”
Đông Phương Hiển gật đầu, nhưng y vẫn làm một động tác.
Ở bên ngoài luyện tâm trận, y bố trí thêm một trận pháp ngăn cách.
Khoé miệng Đậu Ân cứng đờ “Ngươi… Trình độ trận pháp rất cao.”
Đông Phương Hiển bật cười một tiếng.
Đậu Ân đi khỏi.
Đông Phương Hiển cầm lưu ảnh thạch, tinh thần lực xâm nhập vào trong…
Trong hình, Thẩm Tu Lâm đã tiến vào luyện tâm trận, đương nhiên, Thẩm Tu Lâm lúc này cũng không biết đến sự tồn tại của luyện tâm trận.
Mà người đang ở bên cạnh Thẩm Tu Lâm… rõ ràng là Lãnh Truyện Phong!
Nhìn dáng vẻ của Lãnh Truyện Phong, khoé môi Đông Phương Hiển nhẹ nhàng mím vào.
Trong hình, Lãnh Truyện Phong đang lấy ra một cái hộp.
Cái hộp kia, rõ ràng có đựng một vật… Là nhẫn.
“Tu Lâm, đây là nhẫn em mua cho anh. Em đeo cho anh nhé.” Lãnh Truyện Phong tươi cười.
Mà đối diện với Lãnh Truyện Phong, ánh mắt của Thẩm Tu Lâm cũng chậm rãi nhìn xuống chiếc hộp nhẫn…
Từ góc độ của Đông Phương Hiển, y không thể nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Tu Lâm lúc này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.