Thời khắc này, tim Thẩm Tu Lâm đập thình thịch.
Cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình không muốn đối phương thấy được cảnh mình dây dưa với Lãnh Truyện Phong, không muốn đối phương hiểu lầm tình cảm của mình.
Càng hiểu rõ vì sao ánh mắt của mình luôn không tự chủ được hướng về phía đối phương.
Chỉ là, tình cảm này, có thể có kết quả hay sao?
Đời trước, kết cục của hắn khi yêu lại là trọng sinh.
Hắn không biết, đời này khi hắn yêu thì kết quả sẽ thành thế nào.
Lúc này, khi hắn động tâm, Thẩm Tu Lâm cũng hoang mang.
Có lẽ ánh mắt Thẩm Tu Lâm quá mức mãnh liệt, Đông Phương Hiển không nhịn được hơi ngẩng đầu nhìn sang.
Trong phút chốc, ánh mắt Thẩm Tu Lâm trở nên nóng rực. Đông Phương Hiển bị nhìn một cái mà giật mình, một góc nào đó trong lòng cũng nảy lên theo.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Đam Mỹ Hiện Đại
“Đông Phương…”
Đông Phương Hiển hơi mím khoé môi, nhàn nhạt nói “Hả?”
Thẩm Tu Lâm vừa muốn nói, quản lý nhà hàng lại đưa món ăn lên.
Bầu không khí có chút bối rối bị đánh vỡ, Thẩm Tu Lâm tuy rằng tiếc nuối, thế nhưng cũng thầm thở phào một chút.
Quản lý đi ra, Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương, nếm thử đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Bữa ăn tối này rất yên tĩnh, mặc dù không hề có một tiếng động nào, nhưng lại phảng phất có cảm giác rất tự nhiên.
Thẩm Tu Lâm trong lúc ăn cơm cũng chăm lo cho Đông Phương Hiển.
Nhà hàng kiểu Pháp này quả thực làm món ăn không tệ, ở đây cũng là nổi danh xa gần.
Khi hai người ăn gần xong, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương đã no chưa? Có muốn ăn thêm gì đó không?”
Đông Phương Hiển nghe vậy lắc đầu “Không cần.”
Thẩm Tu Lâm cũng gật đầu “Vậy cũng được, thế… chúng ta về?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm ưu nhã lau miệng, đang muốn đứng dậy, thanh âm có chút thê lương của Lãnh Truyện Phong lại vang lên.
“Tu Lâm?”
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm nhất thời lạnh băng, nhìn về hướng Lãnh Truyện Phong.
Đối phương từ một lối khác đi vào, đi xuống trực tiếp từ cầu thang phía đông tầng hai, nơi này bầy khá nhiều chậu hoa, Thẩm Tu Lâm không chú tâm để ý nên cũng không biết người này đi đến.
Đông Phương Hiển cũng nghe thấy tiếng gọi, nhàn nhạt liếc nhìn về phía Thẩm Tu Lâm rồi lại cúi xuống.
“Có chuyện gì sao? Lãnh tam thiếu.” Khi người đi tới trước mặt bọn họ, Thẩm Tu Lâm mới nhàn nhạt nói, dáng vẻ hoàn toàn không hoan nghênh đối phương.
Lãnh Truyện Phong rũ mắt “Tu Lâm, chúng ta ở bên nhau năm năm, dù ngươi đã yêu người khác, chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau nữa, nhưng ta tự hỏi trước giờ không hề có lỗi với ngươi, ngươi chẳng lẽ phải đối xử với ta như vậy sao?”
Âm thanh của Lãnh Truyện Phong cũng không lớn, thế nhưng nơi này vốn rất yên tĩnh, rất nhiều người đang hướng phía bên này xem náo nhiệt.
Mấy lời Lãnh Truyện Phong vừa nói, số người nghe thấy hẳn là không ít.
Trong mắt Thẩm Tu Lâm hàm xúc một chút ý tứ giễu cợt, phỏng chừng không cần đến ngày mai, tin tức về hắn – người thừa kế Thẩm gia thích nam nhân, lại còn di tình biệt luyến sẽ tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Đây là muốn dùng đạo đức đến phê phán hắn? Không ngờ phong cách làm việc của Lãnh gia lại kém thông minh đến vậy.
Lần trước vấn đề ma tuý không phải cũng rất được hay sao? Chỉ là chiêu số hơi kém một chút so với hắn mà thôi.
Liên quan đến ma tuý, danh dự toàn bộ Thẩm gia đều sẽ bị hao tổn, thế nhưng mấy tin đồn thì tính cái gì? Tối đa chỉ cho là hắn phong lưu mà thôi.
Lãnh Truyện Phong, còn có hậu chiêu gì nữa?