Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 80:




Long Thành Uyên nghe vậy lập tức nói “Đương nhiên, Thẩm thiếu, hẳn là như vậy rồi.”
Thẩm Tu Lâm hơi hơi nhếch môi “Sẽ không quên phần của các ngươi, các ngươi cũng cần năng lượng… Tinh hạch của tang thi trên đường đi các ngươi cũng lấy được không ít, nhưng mà, chỗ của ta còn có một môn công pháp, có một chút trợ giúp đối với việc tu luyện tinh thần lực của các ngươi.”
Long Thành Uyên đầu tiên là hơi run lên, sau đó lập tức vui mừng “Cảm ơn Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Ngươi không cần cảm ơn ta, các ngươi cùng đi với ta, giúp ta làm việc, điều này là đương nhiên. Ta Thẩm Tu Lâm không phải người keo kiệt, lại càng không keo kiệt với đồng bạn của mình, ngươi hiểu không?”
Long Thành Uyên nghe vậy nghiêm túc gật đầu “Thẩm thiếu, ta hiểu được…”
Thẩm Tu Lâm khẽ cười, không nói thêm gì, chỉ nói “Vậy ngươi lại đây, ta truyền công pháp cho ngươi.”
Ngày đó, Thẩm Tu Lâm bọn họ cũng không tiếp tục gấp rút lên đường, mà tìm một nơi tương đối yên tĩnh, sau đó, Thẩm Tu Lâm bắt đầu bế quan.
Mà công pháp hắn cho Long Thành Uyên cùng tuyết lang cũng vô cùng hữu dụng.
Thậm chí, tuyết lang sau khi tu luyện, Long Thành Uyên ẩn ẩn cảm thấy đối phương cũng có đột phá.
Vì thế, tuyết lang cũng bế quan.
Long Thành Uyên suy nghĩ một chút, cung kính đi tới trước mặt Đông Phương Hiển.
Long Thành Uyên biết, trong đội ngũ, nam nhân này mới là người mạnh nhất, mà cường giả, chính là để cho người khác phải tôn kính, đúng không?
“Đông Phương tiên sinh.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nhìn Long Thành Uyên “Có chuyện?”
“Đông Phương tiên sinh, ta muốn biết vì sao khi đối đầu với quái vật kia, tuyết lang lại có sự thay đổi lớn như vậy? Phía trước ta rõ ràng cảm nhận được tuyết lang không mạnh bằng ta, nhưng… hiện tại, ta nhận thấy, tinh thần lực của tuyết lang có khả năng còn hơn ta. Đây là tại sao?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Quái vật kia là vật cộng sinh. Nghe nói khi vật cộng sinh đụng tới các vật cộng sinh khác, một bên có thể dẫn đường cho lực lượng của một bên khác, rất có thể tuyết lang cũng là vật cộng sinh.”
Sau đó, Đông Phương Hiển lại giải thích một chút về vật cộng sinh.
Bản thân Long Thành Uyên cũng là tinh thần hệ dị năng giả, cho nên, khi Thuỷ Bạch Sắc cùng Đông Phương Hiển bọn họ nói chuyện, cũng có thời điểm Long Thành Uyên nghe thấy được.
Sở dĩ là “có thời điểm”, bởi vì, nếu như Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm không muốn để người khác nghe thấy, bọn họ có thể dùng tinh thần lực để che chắn.
Thế nhưng, về Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không muốn gạt Long Thành Uyên, cho nên Long Thành Uyên mới có thể biết được.
Sau khi Đông Phương Hiển giải thích xong, Long Thành Uyên nhất thời nói “Như vậy, rất có thể, tuyết lang cũng là vật cộng sinh? Vậy nó là vật cộng sinh của cái gì?”
“Điều này cũng không rõ.”
“Bản thân tuyết lang lại không có chút ký ức nào…” Long Thành Uyên nhẹ nhàng nói.
“Vật cộng sinh cũng có thể không biết được chính mình là vật cộng sinh, hoặc đã xảy ra một ít biến cố nào đó.” Đông Phương Hiển thản nhiên nói.
Long Thành Uyên nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Ừm, cũng hi vọng sau này nó có thể nhớ được, làm phiền Đông Phương tiên sinh rồi.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt lắc đầu.
Long Thành Uyên cảm thấy vô cùng áp lực khi ở cùng Đông Phương tiên sinh này, trong lòng không nhịn được nghĩ tới, người mạnh như vậy, khí thế lại cường hãn, hơn nữa tính tình lại vô cùng lạnh nhạt, Thẩm thiếu có thể mặt dày mà quấn lấy…
Nói đúng nha, Thẩm thiếu mới thực là cường a.
Nghĩ thế, Long Thành Uyên cũng không dám trì hoãn thời gian, nhanh chóng tu luyện.
Tuyết lang là tiểu đệ của nó, tiểu đệ đột nhiên lại mạnh như vậy, khiến bản thân Long Thành Uyên thấy áp lực quá chừng…
Đông Phương Hiển bảo hộ Thẩm Tu Lâm, chờ đối phương bế quan đi ra.
Một lần chờ, chính là hơn hai ngày hai đêm.
Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm đi ra, trời cũng tối rồi.
Lúc này, Đông Phương Hiển đang ăn cơm. Cơm tối là thịt động vật biến dị y săn được. Thịt động vật biến dị tuy rằng hơi cứng, thế nhưng nếu nướng lên, cho thêm một chút gia vị đặc thù, cũng có hương vị không đến nỗi nào.
Đông Phương Hiển lúc này đang ăn thịt nướng.
“Oa, thơm quá.” Giọng Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên vang lên.
Đông Phương Hiển đột nhiên nhìn về phía này, Thẩm Tu Lâm cũng mỉm cười đi tới.
“Đông Phương, thơm quá, ta giờ mới biết Đông Phương có tay nghề tốt như vậy, còn chưa từng làm đồ ăn cho ta ăn nha, ta bế quan, Đông Phương lại ở chỗ này lén ăn. Đông Phương, ta thật quá đau lòng a.”
Nói đến đây, Thẩm Tu Lâm cũng đã đi tới trước mặt Đông Phương Hiển, đồng thời còn ôm chặt lấy người đối phương.
Đông Phương Hiển cả người hơi cứng lại, thế nhưng rất nhanh thả lỏng, Thẩm Tu Lâm tự nhiên là nhận ra được thay đổi của đối phương, vì vậy, tay lại ôm chặt hơn một ít.
Đông Phương Hiển hơi hơi nhấc mắt lên “Sao vậy?”
“Đông Phương, hai ngày rồi ta không đi ra… Nhớ ta không?”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Nhớ ngươi làm cái gì?”
“Đông Phương thực chẳng lãng mạn gì cả.” Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười, sau đó đột nhiên nhào lên, kéo Đông Phương Hiển vào trong ngực, so với lúc nãy càng chặt, hơn nữa còn là mặt đối mặt.
Tiếp đó, Thẩm Tu Lâm hôn lên môi Đông Phương Hiển.
Trên môi Đông Phương Hiển có vị thịt nướng, ngoài ra, còn có một hương vị độc nhất vô nhị của Đông Phương Hiển nữa.
Chính là cảm giác này, Thẩm Tu Lâm vô cùng thích nó.
Thẩm Tu Lâm hôn Đông Phương Hiển, cảm thấy quá là thích ý, thích tới mức hắn căn bản không muốn buông ra. Vì vậy, tay hắn chậm rãi thò vào bên trong áo Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển cả người cứng đờ luôn…
Lần này, Thẩm Tu Lâm không dừng lại, ngón tay dần dần hướng lên trên…
Đông Phương Hiển đột nhiên kéo lại tay của đối phương “Ngươi làm gì vậy?”
“Đông Phương, ta nhớ ngươi, rất rất nhớ, có biết lúc ta thăng cấp thì nghĩ tới điều gì nhiều nhất hay không? Ta nghĩ tới, nếu ta không lên được tới cấp năm, như vậy ta khẳng định sẽ trở thành trói buộc của ngươi, khẳng định sẽ… Ta không muốn, ta muốn trở thành người đàn ông của ngươi, làm người bảo vệ cho ngươi, không phải trói buộc.”
Thân thể Đông Phương Hiển mạnh mẽ run rẩy.
Thẩm Tu Lâm hôn sâu hơn, ngón tay linh hoạt bắt đầu sờ tới thắt lưng trên người Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển cắn chặt răng túm lấy tay đối phương.
“Thẩm Tu Lâm, ngươi, ngươi đừng làm quá… Chúng ta, chúng ta còn chưa có kết hôn…”
Ở thế giới của hắn, Kết Ấn Dấu mà thất thân trước khi kết hôn là chuyện rất lớn.
Kết Ấn Dấu như vậy, sẽ bị khinh thường. Thế nên, Dấu sau khi đính hôn, mặc dù đối với vị hôn phu của mình cũng luôn tuân thủ lễ nghi, càng không bao giờ cho nam nhân khác chạm vào người.
Đây chính là tôn trọng phu quân tương lai.
Đông Phương Hiển càng là đặc biệt trong đặc biệt. Y có năng lực, đến cả vị hôn phu của y cũng không dám tới gần. Y từng nghĩ, nếu như vị hôn phu kia có thể không so đo năng lực của y, y nhất định sẽ trợ giúp đối phương, căn bản sẽ không thôn phệ, không làm hại đến người kia.
Thế nhưng, kết quả chính là thất vọng.
Y tới nơi này, hẳn là có dính líu tới vị hôn phu kia.
Gặp được Thẩm Tu Lâm là ngoài ý muốn, Thẩm Tu Lâm thích y là ngoài ý muốn, chính y… động lòng lại càng là ngoài ý muốn.
Nhưng, khi Thẩm Tu Lâm muốn tiến thêm một bước, y theo bản năng vẫn có chút sợ hãi.
“Kết hôn?” Thẩm Tu Lâm dừng động tác, nhìn vào mắt Đông Phương Hiển, nở nụ cười “Xin lỗi, Đông Phương, ta không biết… không biết rằng ngươi để ý điều này. Ở trong lòng ta, một khi đã nhận định ngươi, như vậy ngươi chính là người duy nhất của ta trong kiếp này. Kết hôn hay không cũng chỉ là hình thức mà thôi. Ta sớm đã thẳng thắn với người trong nhà về tình cảm với ngươi, cho nên, Đông Phương, ngươi chính là được công nhận. Nhưng, nếu như Đông Phương để ý hình thức kia, như vậy, Đông Phương Hiển, ta Thẩm Tu Lâm, tất nhiên sẽ đem đến cho ngươi hình thức xa hoa nhất mà ta có thể, ta muốn khiến cho tất cả mọi người đều biết được, ngươi, là của ta.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm, nghe đối phương tuyên bố hùng hồn như vậy, trái tim Đông Phương Hiển lại lần nữa rớt một nhịp, giờ khắc này, trừ động lòng, còn có đau đớn.
Trong lòng ta, nhận định ngươi, ngươi chính là người duy nhất của ta ở kiếp này…
Tình cảm sâu đậm như vậy, y Đông Phương Hiển, thật sự có thể nhận được sao? Có tư cách nhận hay sao?
Y khẳng định rồi sẽ rời đi, y không bỏ xuống được thù hận của chính mình, không bỏ xuống được người mẫu thân duy nhất đối tốt với mình, hơn nữa, y không thuộc về nơi này, mặc kệ như thế nào, y đều phải rời đi.
Nhưng còn Thẩm Tu Lâm… Một khi hai người ở bên nhau…
Một khi có một ngày chính mình thật sự phải rời đi, Thẩm Tu Lâm sẽ như thế nào đây?
Thời khắc này, Đông Phương Hiển chợt phát hiện mình sợ phải nghĩ tới vấn đề này…
Khi Đông Phương Hiển còn đang ngây người, Thẩm Tu Lâm hôn một cái lên khoé miệng đối phương, giúp đối phương sửa sang lại quần áo có chút hơi loạn mới rồi.
“Đông Phương, ta đói.”
Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, phục hồi tinh thần.
“Đông Phương đang nghĩ gì?” Thẩm Tu Lâm cười hỏi.
Đông Phương Hiển né tránh tầm mắt nóng rực của đối phương, nhẹ nhàng nói “Không có gì, ngươi đói sao? Ta lại nướng một ít.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cũng không hỏi thêm, hắn biết, người này còn có rất nhiều bí mật, thế nhưng hắn có kiên nhẫn, cho nên, hắn sẽ chờ, chờ đến một ngày đối phương thực sự mở lòng với mình.
Đông Phương Hiển nướng cho Thẩm Tu Lâm một ít thịt, Thẩm Tu Lâm ăn tới thoải mái. Vừa ăn vừa không nhịn được nói “Đông Phương, tay nghề của ngươi quá tuyệt vời.”
Đông Phương Hiển hơi hơi nhếch khoé miệng “Ăn ngon thì ngươi ăn nhiều một chút đi.”
“Haha, ừ.” Thẩm Tu Lâm phi thường sung sướng.
Thẩm Tu Lâm vừa ăn thịt vừa lấy hai hộp sữa từ trong không gian ra “Đông Phương, sữa ăn với thịt rất hợp, mùi vị cũng ngon hơn một chút.”
Đông Phương Hiển thật ra không thích mùi sữa bò lắm, cảm thấy hơi tanh, thế nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn luôn bắt y uống, nói là thế mới tốt cho sức khoẻ, dần dần, Đông Phương Hiển cũng quen uống sữa luôn.
Vì vậy, Đông Phương Hiển tự nhiên nhận lấy sữa Thẩm Tu Lâm đưa, chậm rãi uống hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.