Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 86: Ta muốn bảo hộ ngươi




Thẩm Hoa Phong giả vờ tức giận, nhưng thực ra lại lo lắng có phải con trai bị thương hay không, hoặc xảy ra chuyện gì bất ngờ nên mới về sớm đến vậy.
Thầm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong hai cha con mắt nhìn chăm chăm Thẩm Tu Lâm, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Thẩm Tu Lâm đương nhiên là hiểu rõ người thân đang lo lắng, hắn cười cười “Vốn là dự tính sẽ đi một thời gian, nhưng hiện giờ con quay về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ đâu vừa về tới nơi đã nghe được ít đồn đại là ba nhà kia muốn liên hợp đánh lại chúng ta?”
Thẩm Hoa Phong hừ một tiếng “Đúng là đồn đại, e rằng không tránh khỏi quan hệ với ba nhà Lãnh gia, Chu gia, Châu gia đâu.”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Trong căn cứ có lời đồn nhảm, sao mọi người không giải quyết?”
Thẩm Hoa Phong nghe vậy thì nổi giận “Đều là do một ít người thường. Thủ hạ không thiếu người muốn ra tay, nhưng lại lo ngại mang tiếng áp bức.”
“Hừ.” Thẩm Tu Lâm cười lạnh “Lẽ nào nhà chúng ta đang làm từ thiện hay sao?”
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du cùng lúc im lặng.
Thẩm Tu Lâm lại cười “Nhưng mà ba ba cùng ông nội không ra tay cũng được, chuyện như vậy cứ để con. Con làm Thẩm gia đại thiếu, thực lực cường đại chính là để có những lúc như thế này. Bọn họ dám phản đối hay sao?”
Thẩm Tiền Du đột nhiên đứng lên “Tu Lâm, ông biết con hiện giờ rất mạnh, nhưng thời gian con ở bên ngoài rất nhiều, cần cẩn thận tránh khỏi những mối hoạ xung quanh…”
“Ông nội.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười ngắt lời ông “Những người kia trước giờ không đáng phải sợ. Huống chi, ba nhà kia, sớm hay muộn con cũng muốn xử lý.”
Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong liếc mắt nhìn nhau.
Thẩm Hoa Phong nói “Con định xử lý như thế nào?”
“Thế nào sao…” Thẩm Tu Lâm cười “Ví dụ như, giết hết dòng chính?”
Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong đồng thời hít vào một hơi lạnh, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Thẩm Hoa Phong nói “Con nghiêm túc?”
“Đúng vậy. Nhưng mà, con còn cần quan sát ba nhà bọn họ có phải thực sự hợp tác hay không. Nếu như bọn họ quả thực muốn hợp tác dồn nhà chúng ta vào chỗ chết, vậy thì ai giết ai còn phải chờ xem.” Thẩm Tu Lâm vừa cười vừa nói, vô cùng thản nhiên, không hề giống như đang nói tới chuyện chém giết gì cả.
Thẩm Tiền Du hít sâu, trầm giọng nói “Được. Nam nhân Thẩm gia chúng ta, không có gì phải sợ. Tu Lâm, con nói đúng, nếu như bọn họ thật sự muốn chúng ta chết, chúng ta còn cần mềm lòng hay sao?”
Thẩm Hoa Phong nghe vậy cũng nói “Như vậy chút chuyện kia hiện giờ giải quyết luôn cũng được.”
“Đưa danh sách cho con đi.” Thẩm Tu Lâm đưa tay ra.
Thẩm Hoa Phong thở dài “Rồi, đưa cho con, người xấu cũng cho con làm, được chưa?”
Sau năm phút, Thẩm Tu Lâm cầm theo danh sách đi xuống lầu, tuy rằng thương thế trên người vẫn chưa khỏi hẳn, thế nhưng đối phó với một ít người thường hoặc dị năng giả cấp một, cấp hai, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực.
Vì vậy, sau khi xuống lầu, Thẩm Tu Lâm đi thẳng tới chỗ Đông Phương Hiển.
“Đông Phương.”
Trong phòng khách, Đông Phương Hiển đứng lên “Ừm.”
“Chúng ta ra ngoài làm chút chuyện.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói.
Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu “Được.”
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên từ trong phòng bếp đi ra “Ơ kìa, mấy con định đi đâu thế, vừa mới về cơ mà.” Trong tay các nàng còn cầm đĩa hoa quả. Trái cây lúc này đã là hàng hiếm trong mạt thế, Đông Phương Hiển lúc trở về lấy ra, các nàng cầm xuống bếp gọt xong mới mang lên.
“Mẹ, bà nội, hoa quả mọi người ăn đi, chúng con ra ngoài làm chút chuyện rồi về ngay.”
Lúc này, Thẩm Tu Lâm mang theo Tuyết Lang, còn Tiểu Tùng, Thuỷ Bạch Sắc, cùng Long Thành Uyên đều bị bỏ lại ở nhà.
Long Thành Uyên cùng Thuỷ Bạch Sắc đều đang chữa thương, sóc con ở lại trông coi Thuỷ Bạch Sắc.
Còn Tuyết Lang, Thẩm thiếu là cố ý mang theo nó ra ngoài, lấy oai mà thôi.
Vì vậy, ngày đó, Thẩm gia căn cứ, hỗn loạn.
Thẩm Tu Lâm dựa theo danh sách mà bắt người. Chỉ cần có tên trên danh sách, bất kể là người cầm đầu hay tòng phạm, dù mới có chút hành vi đồn thổi hay đã gây ra những việc làm nghiêm trọng, đều bị Thẩm Tu Lâm tóm lấy, sau đó… ném ra ngoài căn cứ.
Ngày đó, Thẩm Tu Lâm mang theo hai trăm dị năng giả, ném đủ ba nghìn người ra ngoài Thẩm gia căn cứ.
Ba nghìn người, làm sao không gây ra hỗn loạn cho được.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta ra ngoài?”
“Đúng thế, Thẩm Tu Lâm ngươi dựa vào cái gì? Chúng ta chỉ là ăn ngay nói thật, các ngươi dựa vào cái gì bắt chúng ta?”
“Thẩm gia các ngươi tự cho là hoàng đế hả? Các ngươi nói đất này của các ngươi thì thật là của các ngươi hay sao?”
“Đừng bắt chúng ta, chúng ta, chúng ta biết sai rồi, các ngươi nhìn con của ta mới năm tuổi thôi, đừng bắt ta, chúng ta không dám nữa.”
“Đừng đuổi chúng ta ra ngoài, chúng ta sai rồi…”
“…”
Đủ loại kiểu dáng xin tha, mắng chửi, kể cả phản kháng, Thẩm Tu Lâm từ đầu tới đuôi chỉ có một biểu cảm thản nhiên vô cùng.
Sau đó, hắn và hai trăm dị năng giả không lưu tình chút nào mà tiếp tục hành động.
Trong đó còn có hai dị năng giả cấp hai cũng là “kẻ phản bội”.
Hai dị năng giả này còn có ý đồ tập kích Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm không ra tay, cũng không cho hai trăm dị năng giả còn lại động thủ, mà là trực tiếp… thả Tuyết Lang.
Hai tên dị năng giả kia ở căn cứ trước giờ thường khoác lác về thực lực của bản thân lợi hại đến mức nào, đồng thời hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người, nhưng hiện giờ lại bị Tuyết Lang cắn đứt cổ khi cố gắng công kích Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm không phải là người lương thiện, hắn sẽ không để lại hậu hoạ.
Hắn cũng không phải sợ hai người này có thể gậy hại gì đến cho hắn, mà là lo lắng đến người nhà ở lại căn cứ sẽ bị công kích.
Tuyết Lang một lần hành động này khiến cho không ít người sợ hãi, bọn họ nhìn Thẩm Tu Lâm cũng giống như thấy ác ma vậy.
Thẩm gia căn cứ hỗn loạn một ngày.
Số nhân thủ ngầm của ba đại gia tộc sau khi bị ném ra căn cứ thì có đám lớn ở lại chửi rủa, đám khác công kích căn cứ, còn có một đám ngồi yên tại chỗ mặt dày không đi.
Trong những người này, chỉ cần có ý đồ công kích thì đều bị Tuyết Lang cắn đứt cổ.
Đám người chửi rủa thì trên người đều có vết thương.
Những người ở yên chỗ cũ không đi, tất cả đều bị phong hệ dị năng công kích, ném vèo vèo lên trời.
Số may thì không bị thương, số xui thì gãy tay gãy chân.
Vì vậy, nhân thủ của ba nhà Lãnh gia còn dư lại bao nhiêu thì đều chạy trốn hết cả.
Số người bị Tuyết Lang cắn chết cũng bị Thẩm Tu Lâm cho thuộc hạ một cây đuốc đốt sạch.
Đến lúc này, danh tiếng Thẩm gia Đại thiếu gia tàn khốc máu lạnh hoàn toàn lan truyền ra khắp căn cứ.
Một ít người vốn rục rịch có tâm tư thì đều nhanh chóng thu vào.
Những người yên phận thì may rằng chính mình đã không dám làm cái gì, nếu không người bị đuổi chính là mình…
Cuối cùng, cái tên Thẩm Tu Lâm lại trở thành cấm kỵ trong lòng tất cả mọi người ở Thẩm gia căn cứ.
Hơn nữa, tin rằng trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần Thẩm Tu Lâm còn, thì đám người có ý đồ kia cũng sẽ không dám làm cái gì.
Khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trở về biệt thự, Thẩm Tiền Du bất đắc dĩ nói “Danh sách đưa cho con rõ ràng chỉ có mấy trăm người, sao con đi ra một chuyến lại biến thành hơn ba nghìn?”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Có ý đồ thì nên sớm một chút giải quyết, con cũng trừ luôn hậu hoạ sau này.”
Thẩm Tiền Du thở dài không nói gì.
Dương Phân nói “Tu Lâm, con đói chưa? Mau vào ăn cơm tối đi.”
Thẩm Tu Lâm mỉm cười sờ sờ bụng mình “Đúng là hơi đói, bà nội làm món gì ngon vậy?”
“Con chỉ biết có ăn thôi.” Hứa Du Nhiên cười “Yên tâm, toàn món con thích ăn, còn có món Đông Phương tiên sinh thích ăn.”
“Mẹ, cả nhà đừng khách khí như vậy, con và Đông Phương đang yêu nhau, mọi người gọi tiên sinh, tiên sinh… thực quá khách khí rồi. Gọi thẳng Đông Phương là được mà.”
Cả nhà nghe xong đều sững sờ.
Đông Phương Hiển cũng không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm sẽ trực tiếp nói ra, cũng hơi ngẩn người, sau khi lấy lại phản ứng thì tự dưng lại cảm thấy mất tự nhiên.
Mà mọi người sau khi sững sờ thì tất cả đều lấy lại thần thái bình thường.
“Con đứa nhỏ này, tin tức tốt như thế bỗng nhiên nói ra là muốn doạ chúng ta sợ hay sao?” Hứa Du Nhiên sẵng giọng.
Dương Phân cũng cười haha “Được, được, các con đều ngoan, các con ở bên nhau, chúng ta rất vui. Hiện giờ thời thế không giống trước, các con ở bên ngoài thì phải trông chừng nhau, chăm sóc nhau mới tốt. Đặc biệt là con đấy, Tu Lâm, cũng không được bắt nạt Đông Phương ngoan của bà.”
“Bà nội yên tâm.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Con làm sao sẽ bắt nạt Đông Phương chứ?”
Thẩm Tiền Du cũng cười “Đây thực sự là tin tức tốt, được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Thẩm Hoa Phong cũng nói “Đúng vậy, đi ăn cơm, lúc ăn cơm cũng có thể uống chút rượu, xem như là chúc mừng.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cười “Rượu để con chuẩn bị, mẹ lấy giúp con mấy cái chén là được.”
“Rồi, rồi, cả nhà ăn cơm thôi.”
Bữa cơm tối này, dù Đông Phương Hiển có hơi mất tự nhiên, thế nhưng vẫn thấy cảm động nhiều hơn.
Sau khi ăn xong, mọi người cũng không có quấy rầy “vợ chồng son”, tự tìm lý do rời khỏi, trở về phòng.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển đi về phòng của bọn họ, không sai, đúng là phòng của bọn họ.
“Đông Phương, ta quen ngủ với ngươi rồi, hơn nữa chúng ta hiện giờ chỉ thiếu một hôn lễ nữa thôi, buổi tối chúng ta đừng tách ra, được không?”
Đông Phương Hiển hơi nhíu mày.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Ngươi yên tâm, trước khi chúng ta chính thức kết hôn ta sẽ không làm gì cả, thế nhưng Đông Phương, ngươi đừng đẩy ta ra nữa, để ta ở bên cạnh ngươi, nhé?”
Đông Phương Hiển nhấp môi, trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm, buông tay đối phương ra đi vào phòng.
Thẩm Tu Lâm cười như hoa nở, im lặng chính là đồng ý đúng không? Cả khuôn mặt hắn đều rạng rỡ hẳn lên, vội vàng chạy theo.
“Đông Phương, đừng đi nhanh như vậy mà, chờ ta với.”
Đông Phương Hiển lúc này đang ngồi bên giường, cởi áo khoác ra, sau đó lấy nội đan từ trong không gian ra.
“Ừm, đang xem nội đan sao? Muốn làm cái gì?”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Ta muốn hấp thu nó.”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm giật mình “Ngươi muốn hấp thu nó? Nhưng Thuỷ Bạch Sắc đã nói nó bị ô nhiễm mà.”
Đông Phương Hiển nghe vậy cũng nói “Tinh thần lực của ta đặc biệt, nó vốn có tính chất thôn phệ, chỉ cần là năng lượng thể thì ta đều có thể hấp thu.”
“Nhưng, đây không phải là năng lượng thể thuần tuý, ngươi hấp thu nó sẽ không xảy ra vấn đề nào chứ?” Thẩm Tu Lâm có chút lo lắng.
Đông Phương Hiển im lặng lắc đầu “Có thể thử.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, không lên tiếng.
Đông Phương Hiển chậm rãi rũ mắt, nhìn nội đan trong tay, cũng không nói gì.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Hiển, sau đó hắn cầm lấy viên nội đan trong tay y.
“Đông Phương, nếu như ta nói, ta không muốn ngươi hấp thu nội đan này thì sao?”
Cả người Đông Phương Hiển cứng đờ, tiếp tục im lặng.
Thẩm Tu Lâm xoay người đối phương về phía mình, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, đối mặt với mình.
“Đông Phương, trả lời ta, nếu như ta không muốn ngươi hấp thu nội đan này thì sao?”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn hai mắt Thẩm Tu Lâm, cũng không trả lời.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không buông tha, kiên trì nhìn Đông Phương Hiển.
Sau một lúc, Đông Phương Hiển nhấp môi, bình tĩnh nói “Không sao. Không hấp thu cũng được.”
Thẩm Tu Lâm chậm rãi cười “Đông Phương để ý tới cảm nhận của ta hơn, đúng không?”
Đông Phương Hiển hất tay Thẩm Tu Lâm ra, sau đó quay đầu đi.
“Ta chỉ là, không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ mà khiến cho chúng ta không vui.” Giọng Đông Phương Hiển rất nhỏ.
Thế nhưng thanh âm nho nhỏ này lại khiến cho Thẩm Tu Lâm vui đến mức không biết diễn tả thế nào.
“Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói, sau đó ôm Đông Phương Hiển vào lòng.
Đông Phương Hiển cả người cứng đờ, nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng.
Thẩm Tu Lâm xoay đầu đối phương lại, dịu dàng hôn lên môi Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển từ từ nhắm mắt, tuỳ ý Thẩm Tu Lâm hôn sâu hơn.
Thẩm Tu Lâm quả thực cũng hôn sâu hơn, nhưng lại không làm thêm cái gì nữa. �
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm dời ra, sau đó xoa xoa tóc Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, ngươi nói xem ta có vui hay không, ta rất vui, đúng thế… ta còn rất hạnh phúc.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, cặp mắt y dù sâu thăm thẳm nhưng cũng trong suốt vô cùng. Thẩm Tu Lâm nhìn đôi mắt này, càng nhìn càng thích. Thách‎ thá𝓷h‎ tì𝘮‎ được‎ #‎ T𝒓𝑼𝘮T𝒓u𝐲ệ𝓷﹒𝘃𝓷‎ ‎ #
Những người khác lần đầu tiên gặp Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy áp lực, thế nhưng đối với Thẩm Tu Lâm, áp lực cùng lạnh nhạt trên người Đông Phương Hiển hắn thích hết.
“Ta rất vui… vậy nên, ta sẽ không ngăn ngươi làm chuyện ngươi muốn làm… Được rồi, dù ta không yên lòng, nhưng ta cũng càng quan tâm tới ý muốn của Đông Phương hơn. Ngươi hấp thu nó đi, chỉ là, phải cẩn thận từng chút một, hơn nữa, ta còn phải ở bên cạnh.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, trong lòng chỉ cảm thấy run rẩy, nhất thời không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Đông Phương, khi ngươi muốn đối mặt với nguy hiểm, ta sẽ không nhất nhất ngăn cản ngươi, thế nhưng, dù có chuyện gì xảy ra, ta đều muốn ở bên cạnh ngươi. Thực lực của ta không mạnh như ngươi, cũng không thể giúp ngươi được cái gì, thế nhưng, cho phép ta yêu thương, chăm sóc ngươi. Bởi vì… ta thực sự muốn bảo hộ ngươi.”
Trong nháy mắt này, cả trái tim Đông Phương Hiển đều run lên, không phải vì đau, chỉ là cảm thấy mềm mại.
Trước giờ không có người nào từng nói với y như vậy, muốn chăm sóc y, muốn bảo hộ y… Tất cả đều là người ta muốn y đi làm những gì mà thôi…
Thẩm Tu Lâm…
Thẩm Tu Lâm…
Đông Phương Hiển nghiêm túc nhìn gương mặt Thẩm Tu Lâm, một lúc sau, nhẹ nhàng nói “Ừm.”
Một tiếng “Ừm” này, chính là đáp ứng Thẩm Tu Lâm ở lại bên cạnh, chăm sóc yêu thương y, bảo hộ y…
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm vui vẻ cười “Được…”
Sau đó, hắn đưa nội đan cho Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển cẩn thận cầm lấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.