Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 10: Ngày thứ mười gặp lão bà




Editor: Nguyên Mạc
Sau nửa tháng luyện tập, cuối cùng cũng đến buổi tiệc tối của trường Trung học Thập Tam.
Buổi tiệc tối năm nay không chỉ dành cho các học sinh năm nhất, ngoại trừ sự có mặt của ban lãnh đạo nhà trường thì còn có cả khách quý và các nhà đầu tư.
Vì vậy, công việc của Hội sinh viên rất nặng, buổi tiệc chào mừng người mới không chỉ muốn long trọng mà còn phải mới lạ, ít nhất không thể mất mặt trước các nhà đầu tư.
Hậu trường sân khấu.
Các học sinh tham gia biểu diễn đều đang trang điểm và thay quần áo. Vì không đủ chuyên viên trang điểm nên có một số học sinh cần phải tự trang điểm.
Chưa đầy hai mươi phút nữa là bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Hầu hết mọi người trong trường cấp 3 đã đến, thậm chí sau giờ tan học, một số học sinh cấp 2 cũng vội vã chạy đến xem náo nhiệt.
Nhiều người đi ra đi vào trong hậu trường, vội vội vàng vàng nhưng đều được chuẩn bị chu đáo.
Giang Vãn ngồi ngốc trong đấy có chút chán, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Về phần Quan Quan, đã sớm chạy đi tìm Sầm Kim rồi.
Lần này, nhà trường cho phép học sinh năm ba đến dự tiệc, thế nên có đến hay không thì còn tùy bọn họ.
Cuối tháng 9, nắng nóng đã bắt đầu dịu dần.
Để không ảnh hưởng đến số lượng lớn học sinh đang tiến vào hội trường, Giang Vãn cố ý đi ra từ cửa sau. Vừa ra ngoài, cô lập tức cảm nhận được cái lạnh của đêm tối, không khỏi rụt cổ lại.
Để thuận cho việc thay váy, hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay.
Xoa xoa cánh tay, cô không muốn đứng ở đây chịu lạnh, vì vậy cô quyết định quay trở lại.
Khi đang xoay người rời đi, từ khóe mắt cô liếc thấy bóng dáng đứng bên phải gốc cây liễu.
Đèn đường tối tăm, thân cây che gần hết thân mình cô ấy, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt hơi cúi xuống.
Nữ sinh có đường nét khuôn mặt sắc bén, khóe miệng hơi rũ xuống, không khí xung quanh đều viết lên dòng chữ người sống chớ gần.
Cô ấy giơ cánh tay của mình lên, có một vết đỏ mờ trên đầu ngón tay cô ấy. (đầu thuốc lá đang cháy)
"Bạn học Bắc Hòe?" Giang Vãn ngập ngừng gọi.
Đột nhiên được gọi tên, Bắc Hòe đứng thẳng lại, cô ấy ngước mắt lên, thấy người đi tới vẻ mặt thay đổi. Đưa tay phải ra sau, lặng lẽ bóp tàn thuốc.
Giang Vãn đã đến gần nên cô có thể nhìn thấy động tác của Bắc Hòe, lông mày của cô hơi nhăn lại.
Nhưng cô chỉ cười nhẹ nhàng nói: "Sao cậu không vào? Bên ngoài không lạnh sao?"
Nữ sinh hôm nay trang điểm nhẹ làm nhan sắc cô nổi bật hơn thường ngày. Nhưng khí chất trên người cô vẫn thanh khiết trong trẻo, làm người ta không muốn tới gần vì sợ phá đi phần linh khí này.
Bắc Hòe không trả lời chỉ nhìn đôi mắt đen của cô.
Thực tế thì hôm nay tâm trạng cô ấy rất tệ.
Buổi chiều sau khi tính toán nỡ cũ với Vân Mạn Châu, cả hai đã có cuộc cãi vã lớn. Không đúng, phải là lời chửi bới từ một bên của bà Vân, mà cô ấy chỉ thờ ơ đứng nhìn, không dao động.
Đồ vật trong nhà đều bị quăng hết xuống đất.
Bà ta mắng cô: "Mày rốt cuộc muốn tao làm thế nào!"
Cô ấy cảm thấy hơi nực cười, lẽ ra cô ấy nên là người hỏi câu này mới đúng.
Chờ bà Vân nháo xong, bà ta lại bắt đầu ôm cô ấy khóc, nói rằng xin cô ấy hãy tha thứ cho bà ta.
Bà ta nói mẹ sai rồi, mẹ không nên cãi nhau với con.
Bà ta nói bà ta cũng không muốn làm điều này, nhưng không thể khống chế được.
Bà ta nói chúng ta về sau sẽ tốt, sống thật tốt.
Bà Vân vuốt tóc cô ấy, giọng nghẹn ngào, vẻ mặt đầy áy náy.
Vẻ mặt giống hệt như khi hứa với cô ấy khi còn nhỏ.
Chỉ tiếc Bắc Hòe đã không còn ngây thơ như vậy.
Cô ấy để mặc cho người phụ nữ đó ôm mình, mặt không cảm xúc nghe người phụ nữ xin lỗi, đôi mắt như tù nước đọng, vô hồn.
Cô ấy cảm thấy bà Vân hơi ngu ngốc, cô ấy đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Cho nên...
Làm sao cô ấy có thể bị lừa tiếp?
Thế nhưng ngay cả khi không sợ bị lừa dối nữa thì trái tim cô ấy vẫn thấy đau.
Cơn đau khiến cô ấy không thở nổi.
Rõ ràng khó chịu như vậy, nhưng cô ấy vẫn muốn đến dự tiệc.
Cô ấy hỏi Sầm Kim khi nào buổi tiệc tối nay sẽ bắt đầu, Sầm Kim dùng vẻ mặt khó tin nhìn cô ấy còn đưa tay lên trán cô ấy sờ sờ.
"Không phát sốt. Trước kia cậu không phải không bao giờ tham gia loại hoạt động này sao? Bị cái gì kích thích à?"
Cô ấy không bị kích thích, chỉ nhớ rõ người nào đó hôm nay sẽ biểu diễn ở bữa tiệc thôi.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, cố tình còn bị Giang Vãn bắt gặp khi đang hút thuốc.
Cô ấy không nghiện thứ này, lúc đầu cô ấy cố tình học hút nó chỉ để chọc giận Vân Mạn Châu. Sau đó, cô ấy phát hiện khi quá khó chịu, thuốc lá có thể giảm bớt cơn đau cho cô ấy.
Dù cô ấy biết đó chỉ là khoái cảm ảo giác do nicotin mang lại
Cho nên, Giang Vãn sẽ nghĩ gì về cô ấy đây?
Có lẽ cô sẽ nghĩ rằng cô ấy là một học sinh xấu hút thuốc đi.
Cô ấy vốn là một nhân vật bại hoại, một khối u ác tính trong mắt của giáo viên và học sinh. Tuy nhiên, Bắc Hòe, người luôn không sợ ánh mắt của người khác, lại sợ nhìn thấy ánh mắt ghê tởm cô gái đó.
Nhưng Giang Vãn không có.
Thật kỳ lạ, cô chỉ mỉm cười với cô ấy, đã làm tâm trạng tối tăm của cô ấy bắt đầu chuyển biến tốt đẹp một cách thần kỳ.
Cô ấy nghĩ, Giang Vãn có lẽ là một phù thủy.
"Vãn Vãn, sao cậu lại ra ngoài! Tớ vừa vào bên trong tìm cậu một vòng.'' Giọng nói to của cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của Bắc Hòe.
Cô ấy nhìn sang thì thấy một cô gái đang chạy tới, rất tự nhiên khoác lên cánh tay của Giang Vãn.
Lông mày cô ấy nhảy dựng lên, không hiểu sao cô ấy luôn cảm thấy cô gái trước mặt có hơi chướng mắt.
Quan Thiều Dung nói xong liền nhận ra phía trước có người khác, lại gần nhìn kỹ, lập tức hoảng sợ.
Má, đây... đây không phải là Đại ma vương Bắc Hòe sao? Hai người này dính líu với nhau khi nào?
Mặc dù cô biết Giang Vãn và Bắc Hòe học cùng lớp, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ liên quan đến nhau.
Hơn nữa không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Đại ma vương nhìn cô có chút âm trầm, cộng với làn gió lạnh thổi đến khiến cánh tay Quan Thiều Dung nổi hết da gà. Cô nhịn không được ôm Giang Vãn chặt hơn.
Sau đó, nhìn thấy ánh mắt của Bắc Hòe càng lạnh hơn.
"Tớ đi ra ngoài hít thở không khí, bên trong hơi ngột ngạt." Giang Vãn không để ý đến ánh mắt của Bắc Hòe, chỉ đơn giản giải thích, cô nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Quan Quan liền biết đây là không tìm được người.
Dù sao cũng có thể đoán được, người như Sầm Kim trông không giống người sẽ đi xem loại tiết mục này.
Nhưng... chẳng lẽ Bắc Hòe lại giống?
Nghĩ đến đây, cô bất giác dời tầm mắt sang người đối diện, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Bị bắt gặp nhìn trộm, Giang Vãn có hơi mất tự nhiên. Vừa rồi cô cũng để ý thấy hôm nay tâm trạng Bắc Hòe không tốt, không biết là vì chuyện gì.
Cô mím môi nói: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Chúng ta vào trước đi."
"Đi thôi đi thôi." Quan Thiều Dung nghe vậy vội vàng kéo Giang Vãn đi vào. Cô không muốn ở chung với đại ma vương nữa, bị khí tràng kia đè ép không thở nổi.
Giang Vãn đi vài bước, không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện Bắc Hòe đang lẳng lặng đi theo bọn họ. Cô ấy chú ý đến ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên chớp mắt, sau đó lại rũ mi xuống.
Ừm... Khi tâm trạng bạn học Bắc Hòe không tốt, thật sự rất ngoan a.
Muốn xoa đầu quá!
Nhưng ngay sau đó Giang Vãn đã phải kiềm chế loại xúc động này lại, dù gì Bắc Hòe cũng không phải Meo meo của cô, có thể nằm xuống tùy ý cho cô vuốt.
Vì vậy... hãy tiến hành từng bước một đi.
Sau khi tiến vào hội trường, người dẫn chương trình bắt đầu phát biểu khai mạc. Quan Quan đi đến chỗ bạn học của cô ấy để lấy đồ, còn Giang Vãn phải vào hậu trường thay quần áo trước. Dù sao tiết mục của cô xếp ở phía trước, cô nên chuẩn bị sớm một chút.
Cô cứ nghĩ Bắc Hòe cũng ra phía trước tìm một chỗ ngồi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn đi theo cô không nói tiếng nào.
Thậm chí còn khiến cô có ảo giác rằng Bắc Hòe giống như nhãi con đang tủi thân, đi theo sau mông mẹ.
Ngay khi Bắc Hòe tiến vào hậu trường, không khí náo nhiệt ban đầu lập tức yên tĩnh lại. Mọi người đều nhìn cô gái tóc đỏ cao gầy ở cửa, giây tiếp theo liền chuyển sự chú ý. Nhưng rõ ràng, mọi người ra vào đều cố tình tránh Bắc Hòe.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ảo giác vừa rồi của Giang Vãn tức khắc bị phá vỡ.
"Bạn học Bắc Hòe, hút thuốc có hại cho sức khỏe của cậu, nên sau này hãy bỏ nó đi." Giang Vãn bất ngờ nói, nhìn nữ sinh tóc đỏ đang đi theo cô vào hậu trường.
Đây là lời nói thật lòng, lần đầu tiên cô nhìn thấy Bắc Hòe hút thuốc, suy nghĩ trong đầu không có gì khác, mà là nó có hại cho sức khỏe của cô ấy, vì vậy cô ấy không được phép hút thuốc nữa.
Đôi mắt của cô gái thật sạch sẽ và chân thành.
Bị ánh mắt dịu dàng ấy bao bọc, Bắc Hòe cảm thấy thân thể mệt mỏi đã giảm bớt đi rất nhiều.
Cô ấy mấp máy môi, khẽ "ừm" một tiếng.
"Vậy thì tôi đi thay quần áo đây." Nhìn Bắc Hòe ngoan ngoãn như vậy, giọng điệu của Giang Vãn không khỏi mềm đi hai độ, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Vì thế Bắc Hòe thật sự ngồi trên chiếc ghế trống, ngoan ngoãn chờ đợi.
Những người khác thỉnh thoảng nhìn trộm Bắc Hòe, thầm đoán quan hệ giữa cô và Giang Vãn là như thế nào.
Hai phút sau, Giang Vãn bước ra khỏi phòng thay đồ cầm theo chiếc váy múa.
Cô mím môi, trên mặt hiếm khi lộ vẻ tức giận.
"Xin chào, cậu có thấy ai động vào tủ đồ của tôi không?" Cô tìm nhân viên phụ trách hậu trường hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhân viên công tác đang bận rộn sắp xếp danh sách các chương trình.
"Có người động tay động chân trên váy của tôi." Giang Vãn mặt lạnh đưa chiếc váy múa cho nhân viên.
Khi thay đồ xong, cô cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù bên ngoài có vẻ không có gì nhưng chỉ cần cô dùng lực tác động thì dây đeo vai sẽ đứt.
Cũng may là cô cẩn thận nên phát hiện ra sớm, nếu không lên sân khấu sẽ bị xấu mặt trước bao nhiêu người.
Sau khi cởi ra, cô đã kiểm tra kỹ càng, đó không phải là ngoài ý muốn mà cố tình làm hỏng.
"Làm sao lại xảy ra chuyện này?" Các nhân viên cũng cảm thấy hoài nghi. "Bây giờ phải làm sao đây? Cậu là người duy nhất biểu diễn múa ba lê, nếu không có váy dự phòng. Hiện tại cũng không kịp sửa chữa hoặc đi mua mới!"
Bây giờ bài phát biểu của lãnh đạo trường gần như kết thúc, tiết mục của Giang Vãn xếp thứ hai, thời gian rất gấp rút.
Vì nhà đầu tư không có khả năng ngồi xem hết các tiết mục nên nhà trường quyết định sắp xếp những chương trình hấp dẫn nhất lên phía trước, để không khiến nhà đầu tư cảm thấy nhàm chán.
Nếu chương trình trước xảy ra lỗ hổng gì, cậu sẽ bị chủ nhiệm phê bình.
''Vãn Vãn, có chuyện gì vậy?" Quan Quan tình cờ đến hậu trường tìm Giang Vãn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Nhìn thấy người phụ trách trông có vẻ hoảng loạn hơn mình, Giang Vãn biết không cần phải hỏi nữa. Hậu trường có quá nhiều người ra vào, cũng không ai để ý được thủ đoạn của bọn họ chỉ có thể kiểm tra giám sát, nhưng chuyện này phải gác lại đến sau khi tiệc kết thúc.
Hiện tại quan trọng nhất là váy balê, về phần này Giang Vãn không căng thẳng lắm.
Những người muốn chỉnh cô sẽ không nghĩ cô sẽ mang theo một bộ váy khác. Lúc đầu cô sợ mình mặc không quen trang phục do trường đặt may. Nhưng sau khi diễn tập trên sân khấu, cô cảm thấy chất lượng không tệ lắm nên không thay đổi.
"Quan Quan, bây giờ cậu lên lớp 6 giúp tớ lấy váy múa. Nó ở trong túi. Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn tớ cái gì. Tớ sẽ quay lại ngay." Quan Quan không ngốc, lập tức hiểu ra váy có vấn đề, cô ấy lập tức chạy ra ngoài.
"May cậu còn dự phòng, sao không nói sớm hơn, làm tôi sợ chết khiếp." Người phụ trách vỗ ngực oán hận nhìn Giang Vãn.
Giang Vãn không nói chuyện, lông mày vẫn cau lại.
  
Trong lòng cô luôn cảm thấy có chút bất an.
Chẳng bao lâu, giác quan thứ sáu của cô đã được xác nhận.
Để cô múa bale nhạc đêm, cô gái chơi piano bất ngờ gọi điện nói rằng cô ấy bị thương ở tay nên không thể chơi được.
"Trong buổi diễn tập hôm nay, tay của cậu vẫn rất tốt. Ngay lúc này cậu lại bị thương?" Giang Vãn tức giận đến bật cười.
Đây là đang muốn chơi cô như một con khỉ?
Tai nạn lần lượt ập đến, tưởng cô ngu ngốc không nhìn ra sao?
Giọng cô gái có vẻ hơi áy náy hoảng loạn: "Thật... Thật xin lỗi, nhưng tớ thực sự không thể đàn được nữa."
Sau đó, cô liền cúp máy trước.
Chờ Quan Quan lấy váy đến, biết chuyện này, cô ấy tức giận đến mức suýt lao ra ngoài để tìm nữ sinh kia.
"Không có đàn không được sao?" Quan Quan cũng biết tìm người giải quyết cũng không làm nên chuyện gì.
Giang Vãn nhắm mắt bình tĩnh lại.
Phải biết rằng đối với múa ba lê, nếu không có phần đệm piano trực tiếp thì hiệu ứng sân khấu sẽ giảm đi rất nhiều.
"Các bạn giúp mình hỏi một chút xem có ai chơi được bài hát《The Sun》không". Không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy đã.
Thật không may, sau khi người phụ trách hỏi một vòng người, hoặc họ không chơi piano hoặc không biết chơi《The Sun》. Cậu ta cũng cố gắng thương lượng với các tiết mục khác xem có thể thay đổi vị trí được không, để có thể kéo dài thời gian cho Giang Vãn.
Nhưng điều kỳ lạ là tất cả các tiết mục đều từ chối trao đổi.
Lúc này, tiết mục đầu tiên sắp kết thúc, Giang Vãn chuẩn bị lên sân khấu.
Nếu không có cách nào, cô chỉ có thể chơi phần đệm đã thu âm trước.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Vốn có thể là một màn trình diễn hoàn hảo.
Giang Vãn nắm chặt tay, trong lòng có một bụng lửa nhưng không cách nào phát tiết ra ngoài.
Cô không thể chịu đựng được, nhất là ai đó thực hiện kế nhỏ lên vở ba lê yêu thích của mình.
Cô hít sâu một hơi, khi cô chuẩn bị chờ lên sân khấu, có một giọng nói truyền đến từ phía sau.
"Tôi sẽ."
Lời nói đơn giản khiến Giang Vãn mở to hai mắt.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn nữ sinh tóc đỏ đang đứng cách đó không xa, một tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng ở trong mắt Giang Vãn, cả người cô ấy như phát sáng, giống như thiên sứ cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.
"Cậu... cậu biết chơi bài này sao?"
Bắc Hòe tiến lên vài bước, lãnh đạm "ừm" một tiếng, vết xước trên lòng bàn tay đã thành sẹo, cũng không ảnh hưởng đến phát huy của cô ấy.
Không có buổi diễn tập nào, không có buổi hợp tấu nào và thậm chí chưa bao giờ nghe Bắc Hòe chơi piano.
Nhưng Giang Vãn vẫn lựa chọn tin tưởng Bắc Hòe, hết lòng tin tưởng cô ấy. Cđưa tay ra nắm lấy tay Bắc Hòe, cười với cô ấy, cùng cô ấy bước lên sân khấu.
Bắc Hòe nhìn xuống bàn tay đang nắm giữ, môi hơi cong lên.
Đèn sân khấu vụt tắt.
Bắc Hòe ngồi trên băng ghế đàn piano, cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình được biểu diễn trong những trường hợp như vậy.
Giấu đi suy nghĩ phức tạp, đôi tay mảnh mai uyển chuyển nhảy trên phím đàn trắng đen, chơi những nốt nhạc đẹp mắt.
Tiếng đàn du dương, lúc êm dịu như nắng đông ấm áp, lúc mạnh mẽ như biển sâu gầm thét.
Với một tiếng "Bang", ánh đèn sân khấu hội tụ chiếu xuống một vị trí.
Cô gái mặc trang phục múa ba lê màu trắng, nâng cao chiếc cổ trắng ngần, giang hai tay kiễng mũi chân lên.
Đôi chân thon dài xoay tròn, mũi chân ở trên không trung tạo lên một vòng cung duyên dáng. Chiếc váy tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Theo nhịp điệu của âm nhạc, cô nhảy múa uyển chuyển trên sân khấu, thật xinh đẹp, giống như một tinh linh tự nhiên bí ẩn.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều bị cô hấp dẫn, bọn họ không khỏi giảm nhẹ tiếng hít thở.
Bắc Hòe cũng thế.
Đây là một bữa tiệc thị giác tuyệt đẹp.
Trong tầm mắt của cô ấy không có gì khác ngoại trừ Giang Vãn.
Cô gái trước mặt toát lên vẻ tự tin tuyệt đối, loại tự tin này đến từ sự ưu tú của bản thân.
Đây là khí chất độc nhất vô nhị, tao nhã thong dong, điềm đạm mà ôn nhu bao dung.
Cô ấy phải thừa nhận rằng cô ấy đã bị Giang Vãn thu hút.
Sâu trong nội tâm đột nhiên dâng lên một khao khát thầm kín.
Cô ấy mong rằng một ngày nào đó, thiếu nữ ấy sẽ vì mình mà độc vũ.
Chỉ dành cho cô ấy.
***
Editor: Chương này dài ghê!! 🤧🤧

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.