Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 28: Ngày thứ tám rung động




Editor: Nguyên Mạc
Nữ sinh đeo băng đô lên trông bớt lạnh lùng hơn thường ngày, còn có chút tương phản đáng yêu.
Giang Vãn nín cười, lấy điện thoại ra, muốn lén chụp vài tấm hình trong lúc nữ sinh không chú ý.
"Xóa đi." Nhận thấy bộ dạng ngốc nghếch của mình bị chụp ảnh, Bắc Hòe kéo băng đô xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Giang Vãn vẫn đang nín cười.
"Không." Giang Vãn vội vàng giấu điện thoại sau lưng, cố hết sức làm ra vẻ đáng thương, dùng đôi mắt to vô tội nhìn Bắc Hòe.
Bắc Hòe ỷ vào chiều cao của mình, dễ dàng giật lấy điện thoại của cô gái.
Một tay giơ cao điện thoại lên, tay kia giữ chặt đầu Giang Vãn để tránh cô đột ngột lao ra giật điện thoại.
"Đừng xóa, tôi hứa sẽ không để người khác nhìn thấy!" Giang Vãn liều mạng giãy dụa, cố gắng muốn cướp lại điện thoại.
Trong lúc cố gắng tìm vị trí của album vừa phải trấn áp cô gái, Bắc Hòe hơi mất tập trung, vô tình click vào WeChat.
Ngay lập tức cô ấy đã thấy ảnh đại diện của mình.
Không có người, hình đại diện một màu đen quá dễ thấy trong đống hoa hòe lòe loẹt.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy biệt danh bên cạnh ảnh đại diện.
Quỷ ngạo kiều.
Bắc Hoè: "???"
Đây là cái tên quái gì vậy?
Thừa dịp lúc Bắc Hòe mất tập trung, Giang Vãn đẩy tay cô ấy ra, nhảy lên, thành công cướp lại điện thoại.
Cô vội vàng mở album ra thấy ảnh vẫn còn nên nhẹ nhàng thở ra.
"Quỷ ngạo kiều?" Bắc Hòe híp mắt, vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn chằm chằm cô gái.
Cả người Giang Vãn cứng đờ, cô ngẩng đầu, cẩn thận cất điện thoại vào trong túi xách, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười lễ phép.
"Haha, cậu nhìn nhầm rồi."
"Phải không? Nhưng tôi còn chưa nói rõ là chuyện gì, cậu... làm sao mà biết được tôi nhìn nhầm rồi?" Bắc Hòe khoanh tay, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô gái.
Bắt đầu "Biến thành sói", Giang Vãn im lặng, meo meo liếc nhìn Bắc Hòe, đến gần nhỏ giọng hỏi: "Cậu tức giận à?"
Bắc Hòe hừ hừ hai cái, không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô.
"Vậy thì tôi sẽ thay đổi. Đổi thành... tên của cậu cũng được." Giang Vãn không ngừng cố gắng.
''... Ai nói với cậu là tôi tức giận." Bắc Hòe không được tự nhiên cử động vai.
Cô gái đáp lại rất nhanh: "Vậy thì tôi sẽ không thay đổi."
Bắc Hòe: "..."
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhảy sang chỗ khác tiếp tục vui vẻ đi dạo, Bắc Hòe liền biết mình vừa bị đối phương chơi rồi.
Lúc này, cô ấy mới sực nhớ ra quên chưa xóa mấy bức ảnh.
"Tiểu Bắc, lại đây, tôi thấy sợi dây chuyền này đặc biệt thích hợp với cậu!"
Suy nghĩ của cô ấy bị cắt ngang bởi giọng nói vui vẻ của cô gái cách đó không xa.
Bắc Hòe dừng lại, sau đó ba bước thành hai bước đi qua.
Còn ảnh hay gì đó, nếu cô thích thì tùy cô đi.
***
Sau khi đi dạo khoảng hai giờ, Giang Vãn đã thu hoạch đầy túi lớn túi nhỏ.
Thấy cô gái nhỏ suýt chết chìm trong đống đồ, Bắc Hòe liền vươn cánh tay dài ra, trực tiếp cầm lấy mọi thứ.
"Đưa tôi một ít đi, nặng quá cậu không thể cầm hết." Giang Vãn sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Bắc Hòe nói.
Bắc Hòe mặc kệ cô, sải bước đi về phía trước, vượt qua Giang Vãn một đoạn dài rồi mới quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: "Còn không nhanh lên, tôi đói rồi."
"A, cậu muốn ăn gì?" Giang Vãn nhanh chóng đuổi kịp.
"Sao cũng được, tôi không chọn."
"Ồ, lẩu thì sao?" Cô nghĩ nghĩ rồi đề cử.
Bây giờ là cuối tháng mười một, thời tiết dần trở nên lạnh hơn. Ăn lẩu vừa hay làm ấm cơ thể.
Bắc Hòe có cũng được không có cũng được đáp lại, cô ấy không quan tâm đến việc ăn gì, chỉ cần nó không quá tệ, cô ấy có thể chấp nhận.
"Tôi biết có một tiệm ăn lẩu rất ngon, nhưng chỗ đó hơi khuất. Tôi đưa cậu đến đó!" Giang Vãn đi trước dẫn đường.
Nhà hàng đó là do Quan Quan nói cho cô, Quan Quan thích đồ ăn ngon, nếu muốn biết khu này có gì ngon thì hãy đến hỏi Quan Quan nhé.
Giang Vãn dẫn Bắc Hòe đi quanh co lòng vòng, dần rời xa những con phố náo nhiệt, rẽ vào một con hẻm hẻo lánh.
"Ừm, đi thẳng từ đây, sau đó rẽ phải, và sau đó... Không đúng, chắc ở ngay phía trước." Cô cẩn thận nhớ lại, kiểm tra lại bản đồ trên điện thoại của mình, sau đó mới chắc chắn là con đường đó.
"Đừng đến lúc đó tiệm lẩu không tìm thấy, rồi tự mình lạc đường." Bắc Hòe liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh đang nghiêm túc xem bản đồ, giọng điệu thản nhiên.
"Sẽ không, tin tưởng tôi!" Giang Vãn mở to hai mắt tự tin nói, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Rốt cuộc, cảm giác phương hướng của cô không tốt lắm, đó là sự thật.
"Thật không?" Bắc Hòe nở nụ cười, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Giang Vãn đang định phản bác, nhưng lại nghe thấy phía trước truyền đến một âm thanh nhỏ, nếu nghe kỹ thì âm thanh đó rất giống nắm đấm đánh vào thân thể.
Vẻ mặt cô trở nên ngưng trọng, hai người liếc nhìn nhau đều thấy được sự nghiêm túc trong mắt đối phương.
Rõ ràng, Bắc Hòe cũng nghe thấy, hơn nữa cô ấy còn chắc chắn hơn Giang Vãn, đó là đang đánh người.
"Cậu định làm gì?" Cô ấy nhanh chóng kéo lại Giang Vãn đang chuẩn bị tiến lên, cau mày hỏi.
"Tôi đi xem thử, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Dưới ánh mắt kiên trì của cô gái, Bắc Hòe vẫn im lặng.
"Cậu cứ ở đây đừng nhúc nhích, tôi qua xem một chút." Cô ấy nói, đặt túi đồ trên tay xuống rồi đi về phía trước.
Cô ấy không phải người hay xen vào việc người khác, nếu Giang Vãn không ở đây, có lẽ cô ấy cứ phớt lờ đi qua.
Giang Vãn ở lại đây một mình, đợi một hai phút, nhưng Bắc Hòe chưa có động tĩnh.
Cô rướn cổ về phía trước, ánh mắt lo lắng.
Lại thêm mười mấy giây, rốt cuộc không thể chịu được nữa, cô nắm chặt lấy điện thoại, vội vàng đi đến.
Mặc dù Bắc Hòe bảo cô không được lộn xộn, nhưng làm sao cô có thể yên tâm chờ đợi trong tình huống này.
Nhỡ đâu Tiểu Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ.
Đi được một đoạn, ở một góc hẻo lánh, cô nhìn thấy Bắc Hòe.
Cô gái cởi áo gió, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.
Tay áo xắn lên cao, mặt cô ấy không biểu cảm đấm người đàn ông trước mặt, quanh người toát lên khí thế hung ác.
Người đàn ông bị đánh hoàn toàn không thể chống đỡ, phát ra tiếng như chọc tiết heo thảm thiết, rất chói tai.
"Tiểu Bắc!" Giang Vãn thất thanh gọi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, động tác Bắc Hòe mới dừng lại, quay đầu lại nhìn cô gái. Ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, không còn tàn nhẫn như khi đứng trước mặt người đàn ông nữa.
Cô ấy khẽ cau mày, giọng nói có chút khàn khàn: "Cậu ở đây làm gì, không phải đã nói chờ tôi ở đó sao?"
Giang Vãn mím môi không trả lời, chỉ nắm chặt dây đeo túi trên người.
Chú ý đến động tác của cô gái, ánh mắt Bắc Hòe tối sầm lại. Cô ấy không hỏi thêm câu nào, chỉ bước sang một bên, đá vào người đàn ông đang đánh nhau với một thiếu niên.
"Gọi cảnh sát." Cô ấy lạnh lùng nói.
Lúc này, Giang Vãn mới phát hiện ra thiếu niên đang đánh nhau với người đàn ông kia thế mà là Bắc Kỳ.
Bắc Kỳ đá vào người đàn ông ngã trên đất đang lăn lộn vì đau đớn, cậu ta cũng bị thương, cú đá này động đến vết thương, khiến cậu ta nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không quên chào hỏi Giang Vãn.
Giang Vãn nhìn khuôn mặt bầm tím của thiếu niên, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chờ đến đồn cảnh sát, cô mới biết được sự tình của vụ việc.
Thì ra là cuối tuần Bắc Kỳ đi học luyện thi, học xong liền ngứa tay muốn đi khu trò chơi chơi điện tử nên cố ý đi đường tắt.
Cuối cùng xui xỏe đụng phải hai tên côn đồ cướp của.
Nhìn thấy Bắc Kỳ mặc đồ hàng hiệu chỉ đi một mình, hai tên côn đồ tự nhiên sẽ không để một con cừu béo như vậy đi.
Nhưng Bắc Kỳ là một thiếu niên mười mấy tuổi, đúng là thời điểm tràn đầy năng lượng, tất nhiên sẽ không chấp nhận điều đó.
Vài người cứ thế lao vào đánh nhau.
Bắc Kỳ thường chơi bóng, thể lực cậu ta không tồi, ngay cả đối phương có hai người cũng không rơi vào thế hạ phong.
Tuy nhiên, một trong hai tên côn đồ mang theo dao, chém thẳng vào cánh tay Bắc Kỳ.
Tình hình ngay lập tức thay đổi, Bắc Kỳ bị áp chế gắt gao.
Sau đó, Bắc Hòe đi qua, trực tiếp đánh hai người bọn chúng.
Bắc Kỳ bị thương ngoài da, nhưng hai tên côn đồ bị đánh đập rất nặng.
Tuy nhiên, hành động của Bắc Hòe có thể coi là dũng cảm, huống hồ hai người bọn chúng là kẻ tái phạm, bởi bọn chúng đã từng vào cục cảnh sát vì trộm cướp không biết bao nhiêu lần.
Bắc Hòe các cô đang ở đây để lấy lời khai.
Cảnh sát thấy Bắc Kỳ vẫn chưa thành niên, liền đặc biệt thông báo cho cha mẹ đến.
Sau khi mấy người ghi chép xong, Giang Vãn nhìn thấy một người đàn ông vội vã đi vào đồn cảnh sát.
Người đàn ông mặc trên người bộ vest, đi giày da không tỳ vết, đôi mắt sắc bén, có khí tràng rất mạnh.
Đồng thời, Giang Vãn cũng phát hiện ngay khi người đàn ông bước vào đồn cảnh sát, vẻ mặt của Bắc Hòe lập tức đông lạnh, sự chán ghét trong mắt cô ấy như muốn trào ra.
Người đàn ông vội vàng đi đến bên cạnh Bắc Kỳ, không thèm liếc nhìn Bắc Hòe.
"Sao lại thế này, làm sao lại thương thành như vậy?" Ông ta cau mày nhìn vết thương trên mặt thiếu niên, ánh mắt vừa tức giận vừa đau lòng.
"Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi." Bắc Kỳ hờ hững xua tay. "Đúng rồi, mẹ con sẽ không biết chứ?"
"Không nói với mẹ con, thân thể mẹ con yếu, nếu biết được sẽ tức chết. Sớm bảo con đừng gây rắc rối, làm mẹ cũng bớt lo lắng hơn." Giọng người đàn ông bình tĩnh, nhưng có thể nghe ''cô ấy'' trong lời nói đầy thương tiếng và quý trọng.
Giang Vãn hết lần này đến lần khác nhìn người đàn ông, trong lòng suy nghĩ, hóa ra đây là cha của Bắc Hòe.
Nhìn không giống một người ở độ tuổi bốn mươi chút nào, ông ta quan tâm đến Bắc Kỳ như vậy, nhưng dường như ông ta không để ý đến người con gái - Bắc Hòe cho lắm.
Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn Bắc Hòe, nhưng lại thấy vẻ mặt nữ sinh bình tĩnh, như đã quen.
Quen với việc bị bỏ qua.
"Bắc Hòe, mày còn muốn tao tức chết sao! Ngày thường hồ nháo còn chưa tính, vậy mà bây giờ lại còn dạy hư em trai mình!" Đột nhiên, một người phụ nữ xông vào, không nói một lời, liền điên cuồng mắng chửi Bắc Hòe.
"Tao có bảo mày mang theo em trai mày cùng nhau đánh nhau!"
Vừa nói, bà ta vừa kích động muốn tiến lên đánh Bắc Hòe.
Giang Vãn và cảnh sát vội vàng ngăn bà ta lại.
"Cô à, Bắc Hòe không dạy hư Bắc Kỳ, là cậu ấy đã cứu Bắc Kỳ!" Giang Vãn che trước mặt Bắc Hòe lớn tiếng nói.
"Dì Vân, không liên quan đến tỷ tỷ. Là cháu bị tống tiền. Nếu không phải tỷ tỷ, hiện giờ cháu có thể đang nằm trong bệnh viện rồi!" Bắc Kỳ vội vàng giải thích muốn ngăn bà ta lại, nhưng cậu ta chỉ vừa đứng dậy đã bị cha mình ấn xuống.
Cảnh sát cũng đi theo để nói chuyện giúp Bắc Hòe.
Nói như vậy, Vân Mạn Châu cũng biết mình đã hiểu lầm, nhưng nhìn thấy Bắc Hòe cười chế nhạo mình, trong mắt đầy vẻ khinh thường. Bà ta lại nổi giận, đẩy Giang Vãn ra, tát Bắc Hòe một bạt tai.
Động tác bà ta quá nhanh khiến Giang Vãn bị đẩy đến loạng choạng, cô không kịp ngăn lại.
Cái tát đủ lớn để khiến toàn bộ đồn cảnh sát im lặng.
Bắc Kỳ mở to mắt vì kinh ngạc, không ngờ dì Vân lại bạo lực như vậy.
Về phần Bắc Vinh, ông ta đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt lãnh đạm, như thể hai người đó không liên quan gì đến mình.
Bắc Hòe hơi nghiêng đầu, khuôn mặt bị tát đỏ bừng, nóng rát. Cô ấy cụp mắt xuống, không tức giận cũng không đau khổ, chỉ là sự im lặng chết chóc.
Loại bình tĩnh này khiến người ta càng cảm thấy đau lòng.
Giang Vãn nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Bắc Hòe, trái tim như đông cứng lại.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy sao có thể bị thương được?
"Ài người này, nói chuyện cho rõ ràng, con gái bà là làm chuyện tốt." Cảnh sát tận tình khuyên bảo.
"Đồ vô dụng, ngay cả em trai mình cũng không chăm sóc tốt được, nhìn xem em mình bị thương thành cái dạng gì!" Vân Mạn Châu cũng biết mình bốc đồng, nhưng lúc này không hạ đài được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, căng da đầu tiếp tục mắng chửi.
Giống như chỉ có vậy mới khiến bà ta cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi nghe những lời nói vô lý của mẹ Bắc Hòe, cơn tức giận trong lồng ngực Giang Vãn không thể kiềm chế.
Cô giận đến run người, trừng mắt nhìn Vân Mạn Châu, giọng nói cũng bởi vậy mà thay đổi.
"Cô à, tôi tôn trọng gọi cô một tiếng cô. Tôi chỉ muốn hỏi cô xem Bắc Hòe rốt cuộc có phải là con gái ruột của cô không!"
"Ý cháu là gì?"
"A, bởi vì tôi chưa từng thấy một bà mẹ nào trực tiếp kết luận rằng đó là lỗi của con gái mình trước khi tìm hiểu sự việc, thậm chí còn không phân biệt trắng đen đánh đập cậu ấy, ngay cả một lời quan tâm cũng không có. Không biết, cháu còn tưởng Bắc Kỳ là con cô!"
Hai má Giang Vãn căng chặt, cố gắng kiềm chế, lời nói càng thêm sắc bén.
"Cháu thì biết cái gì! Tôi như vậy, không phải là bởi vì Bắc Hòe quá không nghe lời, cháu và Bắc Hòe là bạn học, đúng không? Vậy cháu cũng phải biết Bắc Hòe cả ngày ở trong trường gây rối, còn mang em trai cùng đi đánh nhau. Loại chuyện này không phải là không thể."
"Là do cô!"
"Là do ông ta!" Cô chỉ tay về phía Bắc Vinh.
"Bởi vì các người là cha mẹ vô trách nhiệm! Các người... không xứng làm cha mẹ của Bắc Hòe." Giang Vãn tức giận nói, đôi mắt đỏ hoe.
Cô sinh ra trong một gia đình hòa thuận, nhưng không có nghĩa cô không biết rằng trên đời này có những bậc cha mẹ không yêu thương con cái.
Cô không biết trong quá khứ Bắc Hòe đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết rằng Tiểu Bắc hẳn đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn.
Chỉ hôm nay thôi, cô có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.
Ví dụ, cha của Tiểu Bắc hoàn toàn không quan tâm đến cô ấy, một ví dụ khác là mẹ của Tiểu Bắc hoàn toàn không tin cô, thậm chí còn không kiêng nể gì làm tổn thương cô ấy.
Giang Vãn, người ngoài nhìn vào đã thấy khó chịu, huống chi là Bắc Hòe?
Khi cô gái nói ra điều này, không chỉ Bắc Vinh mà ngay cả vẻ mặt của Bắc Hòe cũng trở nên phức tạp.
Cô ấy dừng một chút, đứng dậy, đi đến bên cạnh Giang Vãn, ôm lấy vai cô gái.
Trầm giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Giang Vãn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt bình thản của Bắc Hòe, mím chặt môi, gật gật đầu.
Ghi chép đã làm xong, cảnh sát không ngăn họ lại.
Cả hai bước ra khỏi đồn cảnh sát không hề ngoái đầu lại.
Vân Mạn Châu vẫn muốn đuổi theo, nhưng đã bị Bắc Vinh ngăn cản.
Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không khách khí mắng chửi: "Còn chưa đủ xấu hổ sao?"
Vân Mạn Châu dừng chân, như đang ủy khuất, bà ta nhìn Bắc Kỳ, gần như nịnh nọt cười lấy lòng: "Tiểu Kỳ không sao đâu, đừng lo lắng, những người bắt nạt con, Vinh ca nhất định sẽ không..."
"Câm miệng.'' Người phụ nữ còn chưa nói xong đã bị Bắc Vinh lạnh giọng đánh gãy.
Bà ta nhanh chóng im lặng, liếc nhìn viên cảnh sát bên cạnh, nhận ra mình nói sai.
Bắc Kỳ liếc qua liếc lại hai người có vẻ mặt khác nhau, trong lòng nặng nề thở dài.
Cậu ta cảm thấy những gì Giang Vãn nói rất đúng.
Đối với tỷ tỷ mà nói, họ thực sự không xứng đáng làm cha mẹ của cô ấy.
Thật lòng mà nói, Vân Mạn Châu đối với cậu ta thật sự rất tốt, từ nhỏ đến lớn không tặng thiếu một món quà sinh nhật nào.
Nhưng dù vậy, Bắc Kỳ vẫn không thể thích bà ta.
Bởi vì trong thâm tâm cậu ta biết rất rõ lý do khiến Vân Mạn Châu đối tốt với cậu ta như vậy là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi.
Bà ta thích cha mình, cho nên thấy cha tốt với mình như vậy, bà ta mới thích cậu ta.
Tình yêu mù quáng này, chỉ khiến cậu ta cảm thấy đáng sợ.
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Chúc mọi người ngủ ngon!
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.