Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 39: Ngày thứ mười chín rung động




Editor: Nguyên Mạc
Kỳ nghỉ đông thoáng trôi qua.
Dù không tình nguyện đến đến đâu, các học sinh vẫn phải cắp cặp sách đến trường.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy học sinh nào có hai quầng thâm lớn dưới mắt, tinh thần không tốt, ngáp liên tục. Không cần đoán cũng biết, tối hôm qua hẳn là làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ lễ suốt đêm.
Nếu bất hạnh bị chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị nghe một bài ca hy vọng.
Trong học kỳ mới, lớp sáu cũng thực hiện hệ thống chỗ ngồi mới.
Chỗ ngồi ấn định theo thành tích.
Giang Vãn đứng trong top mười trong lớp, nghiễm nhiên ngồi ở hàng ghế đầu. Mặc dù Bắc Hòe không còn đội sổ, nhưng vẫn lơ lửng ở chỗ giữa cuối.
Hai người, một người là ngồi ở ngoài cùng bên trái, người kia ở ngoài cùng bên phải, ở giữa cách mấy bạn học.
Bắc Hòe nhìn qua chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng ấy.
Bạn cùng bàn của cô ấy là một nam sinh cao lớn mạnh mẽ.
Giờ phút này, lại túng như tiểu tức phụ nhát gan, chỉ dám lén lút nhìn Bắc Hòe.
Cậu ta thực sự không ngờ tới, ngày đầu tiên đi học lại ban cho cậu ta một món quà lớn như vậy.
Cùng bàn với Bắc Hòe. Trước đây, cậu ta thậm chí không dám nghĩ tới.
Hôm nay khi Bắc Hòe đến lớp học, các bạn trong lớp nhìn mái tóc đen của cô ấy đều thấy ngạc nhiên. Nhưng điều đó không có nghĩa là nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào do cô ấy để lại đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Phải, Bắc Hòe bây giờ trở nên giống con người hơn nhiều, nói chuyện không đâm người như vậy nữa. Nhưng đó chủ yếu là trước mặt Giang Vãn, những người khác cũng không được cô ấy cho sắc mặt tốt.
Hơn nữa, sau một kỳ nghỉ đông, ai biết được cô ấy có trở lại "bản chất" của mình hay không?
Nam sinh còn đang suy nghĩ lung tung, nhưng lại không biết rằng đôi mắt nhỏ ngó loạn của cậu ta đã bị Bắc Hòe phát hiện rồi.
Bắc Hòe không muốn để ý, nhưng ánh mắt kia quá rõ ràng khiến cô ấy không thể bỏ qua.
"Có chuyện gì sao?" Cô ấy cau mày hỏi.
Thình lình đặt câu hỏi làm nam sinh cả kinh, chưa kể ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm mình càng lúc càng lạnh. Đầu óc cậu ta trống rỗng, mãi không trả lời được, ấp úng nửa ngày không nói vào trọng điểm.
Bắc Hòe có chút không kiên nhẫn: "Đi toilet?"
Nam sinh còn đang sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bắc Hòe đứng dậy để cậu đi.
"Không đi?"
"Đi đi." Nam sinh vội vàng đáp lời, nhanh chóng đứng lên.
Sau khi bước ra khỏi lớp học, cậu ta mới phát hiện, thở dài một hơi.
Có vẻ như... Bắc Hòe không đáng sợ như cậu ta tưởng tượng.
Bàn trước thay đổi một nữ sinh khác ngồi, Bắc Hòe có hơi không thích ứng.
Cô ấy đã quen nhìn bóng lưng của Giang Vãn, nhìn như vậy tâm trạng chán nản của cô ấy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mà bây giờ, nhìn nhìn chỉ khiến càng thêm buồn bực.
Ngược lại, Giang Vãn bên kia vui hơn nhiều.
Phía trước, phía sau, bên trái, bên phải được bao quanh bởi các học bá, hơn nữa họ đều là người hiền lành.
Bạn cùng bàn là một nam sinh thanh tú đeo kính, cao hơn cô một bậc, nhưng lại bị tiếng Anh kéo chân sau.
Vật lý của cậu ta đặc biệt xuất sắc, điểm cao nhất trong lớp, xếp top 20 cả khối.
Có một vị đại thần vật lý như vậy ngồi cùng bàn, Giang Vãn miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc.
Chỉ là tính cách đại thần có vẻ hơi ngượng ngùng, cũng không biết có phải là vấn đề của cô không, khi nói chuyện với đại thần, ánh mắt đại thần luôn nhìn sang chỗ khác, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Hình như... cô đã bỏ qua điều gì đó?
Sau vài ngày, Bắc Hòe cuối cùng cũng không nhịn được, khi tan học người đầy oán khí chặn Giang Vãn lại.
"Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tiểu tử đó rồi cười? Tiểu tử đó không cao cũng không cường tráng, còn gầy, cậu ta..."
"Cậu ta một chút cũng không hợp với cậu!"
Bắc Hòe còn không biết, cô ấy nói ra lời này mùi giấm nồng nặc như thế nào.
"Cậu đang nói cái gì vậy, tôi đang hỏi cậu ấy bài." Giang Vãn vừa buồn cười vừa tức giận.
"Vậy tại sao cậu không hỏi tôi?" Bắc Hòe hỏi theo phản xạ.
Lần này Giang Vãn cười thật sự.
Cô đặt cặp sách xuống, thoải mái nhìn Bắc Hòe: "Được rồi, vậy là bạn học Tiểu Bắc của tôi, cậu có thể cho tôi biết làm thế nào để giải câu cuối của bài tập vật lý hôm nay không?"
Bắc Hòe sửng sốt một chút, ánh mắt có chút mơ hồ, giọng nói cũng ra vẻ không kiên nhẫn: "Gọi Tiểu Bắc liền Tiểu Bắc, cái gì mà bạn học Tiểu Bắc chứ."
Tuy là vậy, nhưng bên tai đã lặng lẽ đỏ lên.
Còn... còn là bạn học Tiểu Bắc của tôi.
Thật là... thật không biết xấu hổ.
"Đây là trọng điểm sao?" Giang Vãn bất lực đỡ trán.
Bắc Hòe bĩu môi: "Không phải chỉ là vật lý thôi sao? Chờ đấy, kỳ thi sắp tới tôi nhất định sẽ ngồi trên đầu tiểu tử đó."
Nhìn thấy Giang Vãn mãi không nói gì, cô ấy có chút luống cuống: "Cậu không tin sao?
Giang Vãn nghiêm túc chăm chú nhìn cô ấy, nghe vậy, cô cười nhẹ, trịnh trọng nói: "Tôi tin."
"Tiểu Bắc, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ tin." Câu nói đơn giản này khiến mũi của Bắc Hòe có chút cay.
Sau khi cô ấy rơi xuống vực sâu, mọi người đều coi thường cô ấy, thờ ơ lạnh nhạt nhìn.
Chỉ có Giang Vãn là từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên định đến gần cô ấy, tin tưởng cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn Bắc Hòe ít khi cảm động, nhưng bây giờ cô ấy đã cảm nhận được nó.
Như dòng sông lâu ngày bị đóng băng dưới làn gió xuân đang tan chảy từng chút một. Nó như một tia nắng ấm giữa mùa đông lạnh giá.
Tốt đẹp đến mức khiến cô ấy có chút không biết phải làm sao.
Vầng trăng non của cô ấy tin tưởng cô ấy nhiều như vậy, sao có thể để cô thất vọng chứ.
Mọi người đều nói rằng Bắc Hòe đã thay đổi.
Như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Mái tóc đỏ nhiều lần bị thầy chủ nhiệm giáo dục nhắc giờ đã nhuộm đen, chiếc đinh bạc trên tai cũng được tháo ra, thậm chí còn mặc đồng phục học sinh vào.
Không đi muộn, không về sớm, trong lớp nghiêm túc nghe giảng, hoàn thành bài tập về nhà đúng giờ.
Bộ dáng giống như một học sinh tốt.
Cô ấy dường như muốn bù đắp những năm tháng đã lãng phí, rút kinh nghiệm sau cái chết của mình.
Tên trên wechat được đổi thành: Đang học, đừng làm phiền.
Khúc Đào và những người khác không dám rủ Bắc Hòe ra ngoài chơi, họ có ý thức không làm phiền cô ấy. Sầm Kim không còn độc miệng nữa, hiếm khi có nhã ý cho cô ấy mượn tất cả vở ghi chép của mình.
Ngay cả Giang Vãn cũng thường xuyên khuyên cô ấy không nên quá sức, sức khỏe là quan trọng nhất, vẫn còn thời gian nên cứ từ từ.
Bắc Hòe chỉ cười, gật đầu nói được, lúc trở về việc cần làm vẫn cứ làm.
Thời gian của cô ấy rất eo hẹp, không được phép lãng phí.
Vận mệnh từ trước đến nay luôn bủn xỉn với cô ấy, cô ấy thật vất vả mới nắm bắt được cơ hội này, làm sao có thể tùy ý thả lỏng.
Trong quá khứ, cô ấy đã học tập chăm chỉ để giành được niềm vui của Vân Mạn Châu. Bây giờ là để làm cho bản thân mình đủ ưu tú.
Chỉ có như vậy, cô ấy mới có đủ tư cách đứng bên cạnh Giang Vãn, có đủ dũng khí để nói một câu thích với cô.
Trên thực tế, cô ấy không tiêu sái tùy ý như vẻ bề ngoài của mình.
Xét đến cùng, cô ấy chỉ là một kẻ nhát gan, hèn nhát.
Trong khoảng thời gian này, Bắc Hòe liều mạng học hành mọi người đều thấy rõ như ban ngày, ngay cả các giáo viên đối với cô ấy cũng ôn hòa hơn.
Suy cho cùng, việc một học sinh hư lạc được biết đầu lại, là điều cực kỳ hiếm.
Chỉ trong hơn một tháng, điểm số của Bắc Hòe đã được cải thiện rất nhiều, đặc biệt là môn vật lý.
Không thể không nói, thiên phú của cô ấy ở môn vật lý vượt xa người thường, không nói đến việc một có thể suy ba, ngay cả giáo viên không giảng sâu vấn đề đó, cô ấy chỉ cần hơi suy nghĩ liền có thể hiểu được.
Điều này làm cho giáo viên vật lý cao hứng hỏng rồi, trước kia không phát hiện còn tốt.
Giờ biết lớp mình có khối ngọc như vậy, còn không được quan tâm, thực sự vừa vui mừng vừa buồn.
Một người yêu quý nhân tài như thầy dạy vật lý, hiện tại hết lần khác mở cửa sau cho Bắc Hòe.
Bắc Hòe nhưng lại không để ý đến tiểu tâm tư giáo viên, khi có kết quả bài kiểm tra vật lý, ánh mắt đầu tiên là nhìn điểm, quả nhiên cô ấy đã vượt qua bạn cùng bàn Giang Vãn, trở thành người có số điểm cao nhất trong lớp.
Cô ấy vui vẻ chạy đến chỗ Giang Vãn, đưa bài thi ra, khoe khoang nói: "Thế nào, tôi không lừa cậu đúng không."
Bạn cùng bàn một bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như bị đả kích, có chút tự kỷ.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo "Ta chính là muốn lời khen, nhưng ta không nói", Giang Vãn không thể nhịn được cười: "Ừm, Tiểu Bắc rất giỏi."
Cô giơ ngón tay cái lên nói, cười khanh khách nhìn Bắc Hòe.
Bị đôi mắt sáng như vậy nhìn chằm chằm, dường như tiểu tâm tư trong lòng đều không thể che giấu được. Bắc Hòe mất tự nhiên sờ lên dái tai của mình, giọng điệu ra vẻ thoải mái: "Cái đấy còn cần cậu nói."
Cô ấy nói xong vừa định quay trở về, nhưng lại Giang Vãn túm lấy.
Lớp học có máy sưởi, nhưng các cô vẫn mặc áo khoác thật dày, nên tay rất ấm.
Cảm xúc đụng chạm tinh tế mềm nhẵn khiến tay Bắc Hòe tê dại, như thể nó đang sưởi ấm trái tim cô ấy.
"Sao... sao vậy?" Cô ấy quay lại, giả vờ bình tĩnh.
"Muốn hỏi cậu một câu, vị đại thần vật lý giỏi nhất của chúng ta có nguyện ý hay không?" Cô gái cười đến vui vẻ, đôi mắt trong veo, mặt mày như tranh.
Bàn tay đang nắm cũng thuận thế buông lỏng.
Bắc Hòe chỉ cảm thấy đáy lòng cũng thả lỏng theo, có chút trống rỗng.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, nơi trống trải trong phút chốc được lấp đầy, chỉ còn lại niềm vui nhàn nhạt đang tuôn trào trong lòng.
Cô ấy cụp mắt cười khẽ: "Vì nhìn cậu thành tâm muốn hỏi, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."
Có thể bạn sẽ không bao giờ biết được.
Cô ấy đã chờ đợi những lời này từ rất lâu rồi.
***
Tác giả có chuyện muốn nói: ngày mai khôi phục trí nhớ!
Chuc moi nguoi ngu ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.