Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 47: Kết thúc chính văn




Editor: Nguyên Mạc
Thời gian như thoi đưa.
Hai tháng trôi qua thật nhanh chóng.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến.
Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc là ngày mà tất cả năm ba được giải phóng.
Vô số người gào thét, hò hét hoan hô.
Vì ba năm nỗ lực, vì thanh xuân không tha, vì sự chia tay sắp tới này.
Ngày này cũng là thời gian nghỉ cho các khối lớp khác.
Giang Vãn đang làm tổ trong phòng xem vòng bạn bè.
Cô cũng quen một số học sinh năm ba, vòng bạn bè bây giờ đều do họ chiếm hết.
Có người phàn nàn rằng đề lần này quá khó, có nói họ trực tiếp nằm ngang nói sẽ chiến đấu lại vào năm sau; có người ăn mừng giải phóng, đã bắt đầu bàn bạc về việc liên hoan.
Giang Vãn xem bình luận từng người bên dưới.
——Có khó không không biết, nhưng khí thế không thể thua.
—— Nằm ngang cũng tốt, nhưng đừng quá ham.
—— Liên hoan thêm một cái nha (làm toàn bộ năm ba)
Không biết có phải do trọng sinh trở lại tuổi này không mà cảm thấy trong người tràn ngập sức sống, cô cảm giác cả tâm thái mình cũng trẻ ra rấy nhiều, cũng không thấy chán như trước.
Khi cô còn đang hăng say hồi tưởng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Quan Quan đến rồi, ăn cơm chưa? Tiểu Vãn đang ở trong phòng." Là giọng của Giang mẹ.
Giang Vãn nhanh chóng đứng dậy, mở cửa ra, nhìn thoáng qua đã thấy cô gái đứng ở cửa, trang điểm rất tinh tế, ăn mặc thực đẹp nhưng cả người tràn đầy phiền muộn khó tả.
"Các con nói chuyện trước đi, ta đi cắt trái cây." Giang mẹ cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Quan Quan không ổn lắm, nên để lại không gian cho hai đứa nhỏ.
Quan Quan vừa vào phòng ngủ liền không chịu được nữa.
Ở trước mặt Giang mẹ, cô còn có thể miễn cưỡng cười một cái, nhưng ở trước mặt Giang Vãn, cô ấy lại không kìm được.
"Ô ô ô, Vãn Vãn, tớ thất tình!" Cô gái nhỏ ôm chặt Giang Vãn, khóc đến hỏng mất.
Hôm nay, cô trang điểm đẹp nhất, mặc bộ váy yêu thích nhất đến tỏ tình với Sầm Kim.
Kết quả là trong dự đoán.
Sầm Kim từ chối.
Quan Quan vẫn còn nhớ rõ nét mặt của nữ sinh khi từ chối cô ấy
Dịu dàng như vậy, lại tuyệt tình như vậy.
"Cô ấy... Cô ấy còn nói tớ còn nhỏ, không biết thích là gì, còn nói thích và ỷ lại trộn lẫn... Nhưng chính mình chẳng lẽ còn không biết là thích hay không sao!"
Quan Quan khóc không thành tiếng, tay ôm chặt Giang Vãn, trông cô như một đứa trẻ bị ủy khuất, muốn tìm nơi nương tựa.
"Đồ khốn kiếp, tên khốn kiếp! Từ chối thì cứ từ chối, lấy cớ tệ như vậy làm gì! Cớ tệ hại! Ô ô ô ô ô..."
Giang Vãn xoa đầu Quan Quan như con cún con, rồi dịu dàng dỗ dành: "Ừ ừ ừ, cô ấy đúng là tên khốn, căn bản cô ấy không xứng với Quan Quan, về sau không cần để ý cô ấy."
Lớp trang điểm trên mặt Quan Quan đã nhòe hết, thút tha thút thít.
Có thể thấy được tiểu cô nương rất thương tâm.
Không quan tâm đến quần áo bị cọ bẩn, Giang Vãn kiên nhẫn ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng cô gái, giống như an ủi một đứa trẻ bị thương.
Cô không nói thêm lời an ủi nào, chỉ để Quan Quan trút hết cảm xúc trong lòng.
Khóc đi, khóc ra thì tốt rồi.
Một lúc sau, Quan Quan khóc đủ rồi, hai mắt sưng tấy, mũi đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Giang Vãn.
"Vãn Vãn, cậu nói có phải tớ rất kém không?" Cô ấy cười khổ: "Nhìn xem, mỗi bạn gái cô ấy hẹn hò đều là người ưu tú nhất. Ngay cả những người theo đuổi cô ấy cũng không kém chút nào."
"Chỉ có tớ là không xinh lắm, dáng người cũng không đẹp, thành tích cũng không phải là đỉnh nhất. Ham chơi ham ăn, tính tình tùy tiện, nhìn chẳng giống con gái chút nào."
Quan Quan nói xong, mũi chua xót, lại có loại xúc động muốn khóc.
"Như vậy đúng không, cũng khó trách..."
"Vậy thì thế nào?"
Trước khi cô ấy nói xong lời tự trách, Giang Vãn đã đánh gãy nó.
Quan Quan sửng sốt một chút, cô ấy nhìn người luôn dịu dàng tốt bụng không nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Cứ là chính mình thì tốt rồi." Giang Vãn nắm lấy tay Quan Quan đã thấm lạnh, nghiêm túc nói.
"Không hoàn mỹ cũng không quan hệ, cùng người khác không giống nhau cũng không quan hệ. Cậu chính là Quan Thiều Dung độc nhất vô nhị."
"Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tớ vĩnh viễn đều đứng về phía cậu."
Giống như kiếp trước, từ đầu đến cuối Quan Quan đều đứng bên phía cô, cô sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của Quan Quan
"Vãn Vãn..." Cái miệng nhỏ nhắn của Quan Quan bẹp một cái, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Nhưng lần này, không phải vì tình yêu không thành, mà là vì cảm động.
Cô nghĩ, điều đúng đắn nhất mình làm trong đời là làm bạn với Giang Vãn.
Cuối cùng, Quan Quan trực tiếp ngủ trên giường Giang Vãn.
Cô quá mệt mỏi, cũng chưa tẩy trang, vẫn là Giang Vãn lấy khăn ướt lau mặt cho cô ấy.
Nhìn cô gái khi ngủ còn thỉnh thoảng khịt mũi một cái, Giang Vãn thở dài trong lòng.
Có thể thấy được Quan Quan đối với Sầm Kim vẫn chưa chết tâm.
Ở kiếp trước hai người không hề giao thoa, cũng không biết đời này như thế nào lại liên lụy nhau.
***
Giang Vãn lo lắng trạng thái của Quan Quan, nên lúc nói chuyện phiếm với Bắc Hòe liền nói việc này.
Sau đó, Bắc Hòe nhân cơ hội hỏi Sầm Kim xem cô đang nghĩ gì.
Cô ấy không quan tâm lắm đến mấy sự tích phong lưu của Sầm Kim. Nên cô ấy không biết Sầm Kim như thế nào lại dính đến bạn thân của Giang Vãn.
Nhưng vô luận như thế nào, nếu để Giang Vãn lo lắng, vậy không được.
Sầm Kim vừa chơi xong một ván bi-a, mới dựa vào ghế sô pha thì nghe thấy lời nói của Bắc Hòe.
Cô nhấp một ngụm rượu vang, nhìn Bắc Hòe nhướng mày: "Hèn gì, liền nói, hiện tại yêu học tập yêu đến không thể kiềm chế được, Mặc kệ thế nào gọi cũng không ra, thế mà hôm nay gọi ra lại sảng khoái đáp ứng thế. Hóa ra là đợi ở đây."
Mặt Bắc Hòe bình tĩnh: "Đừng đổi chủ đề."
"Còn có thể nghĩ thế nào, đương nhiên là không muốn từ bỏ mảnh rừng rậm rạp." Sầm Kim điều chỉnh tư thế ngồi, ngữ khí vẫn một dạng bất cẩn.
"Thật hay giả." Bắc Hòe lộ vẻ ghét bỏ.
Sầm Kim tức giận bật cười: "Cậu còn không biết xấu hổ nói ra, chính chuyện cậu còn chưa rõ ràng đâu."
"Tớ và Vãn Vãn đã ước định, cùng nhau nỗ lực thi vào cũng một thành phố." Vừa nói đén đây, Bắc Hòe toàn thân tràn đầy tinh thần, hận không thể về nhà học bài.
"A, không rối rắm? Suy nghĩ cẩn thận?"
Bắc Hòe cười: "Có người cực khổ đến yêu, tại sao lại không dũng cảm một lần."
Khi cô ấy nói điều này, đôi mắt sáng lên, tràn ngập sức sống và hy vọng,
Sầm Kim chưa bao giờ nhìn thấy một Bắc Hòe như vậy.
Cô im lặng vài giây rồi bật cười: "Khá tốt, người sao. Hãy luôn cố gắng quên mình một lần trong đời. "
Chỉ là cô còn chưa tới mức đó.
***
Không bao lâu nữa, Giang Vãn và Bắc Hòe cũng chính thức bước vào năm ba cấp 3.
Trong lớp, Dương lão sư bởi vì lời nói kia của Giang Vãn còn đặc biệt chú ý đến hai người bọn họ một khoảng thời gian.
Kết quả hai người ngồi cùng nhau, chẳng những không ảnh hưởng đến điểm số vì chuyện yêu đương, mà một người so một người còn nghiêm túc nghe giảng trong lớp hơn.
Thành tích cả hai được cải thiện nhanh chóng, đặc biệt là Bắc Hòe.
Mặc dù cô ấy đã lãng phí hai năm học, nhưng không thể kìm nổi sự thông minh của mình. Chỉ một điểm liền hiểu, mức độ tiến bộ quá mức của cô ấy hoàn toàn làm người ta kinh ngạc rớt cằm.
Không chỉ vậy, Bắc Hòe còn tham gia các cuộc thi khác nhau và giành được hàng loạt giải thưởng, đặc biệt là cuộc thi vật lý cấp tỉnh, cô ấy đã giành được giải nhất. Thuận lời được đại học A ở Bắc Kinh cử đi học.
Chỉ trong vòng một năm, cô ấy từ một kẻ ghét chó ngại lưu manh trở thành một nữ thần vật lý mà ai cũng ngưỡng mộ.
Nếu ai đó nói Bắc Hòe hai năm trước, cô ấy sẽ yêu một cô gái trong tương lai, còn sẽ vì cô gái này làm việc chăm chỉ để trở nên xuất sắc.
Khi đó Bắc Hòe nhất định sẽ không nói hai lời, trực tiếp đập một cái.
Nhưng lúc này, lòng cô ấy ngập tràn sự biết ơn số phận mình.
Cảm ơn vận mệnh đã cho cô ấy gặp Giang Vãn.
Trong khi Bắc Hòe ngày càng tiến bộ, Giang Vãn cũng rất nỗ lực để tỏa sáng trong lĩnh vực của riêng mình.
Trong lúc học, cô không bỏ lại việc nhảy múa.
Tai nạn kiếp trước khiến cô phải nói lời chia tay với nghiệp múa trong quãng đời còn lại, lần này cô sẽ bù đắp lại tất cả những điều hối tiếc.
Với sự luyện tập chăm chỉ ngày này qua ngày khác, cô đã tỏa sáng trong kỳ thi đánh giá phỏng vấn của Đại học Q.
Vào ngày này, những người phỏng vấn đều nhớ kỹ cái tên Giang Vãn.
Theo cách riêng của họ, cả hai khuyến khích hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trở thành người ưu tú hơn trong mắt họ.
Năm thứ hai thi đại học, hai người thuận lợi đến Bắc Kinh, hai trường học cách nhau rất gần.
Vào ngày có giấy báo nhập học, cả hai đã chính thức ở bên nhau.
Cùng năm, Quan Quan cũng đuổi theo Sầm Kim đến một thành phố khác.
Cô ấy bướng bỉnh cứng đầu như Giang Vãn, thậm chí còn làm trái ý muốn của Quan mẹ.
Giang Vãn khuyên bảo không thành, vì vậy cô chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cô ấy.
Ở Đại học Q, Giang Vãn nổi tiếng với ngoại hình và tính cách của mình, nên rất được hoan nghênh, người theo đuổi không đếm xuể. Vì chuyện này mà Bắc Hòe ăn rất nhiều dấm, vẫn là Giang Vãn phải mất một lúc lâu mới dỗ được cô ấy.
Kể từ đó, chỉ cần Bắc Hòe rảnh sẽ chạy đến đại học Q, với mỹ danh tuyên bố chủ quyền.
Chỉ cần có người muốn bắt chuyện với Giang Vãn, Bắc Hòe liền trầm mặt: "Làm gì, đây là bạn gái tôi!"
Khi đám người xám xịt bỏ đi rồi, Giang Vãn mới buồn cười nhéo mặt Bắc Hòe: "Người ta còn chưa làm gì, cậu cần gì phải vậy?"
"Ánh mắt của hắn ta rất không đúng! Cậu cư nhiên vì người ngoài mà hung tôi!" Bắc Hòe ủy khuất nói.
"Tôi có chỗ nào hung cậu, đây không phải là đang nói chuyện tốt với cậu sao?"
Bắc Hòe ngang ngược vô lý: "Chính là cậu!"
"Được, được rồi, là tôi sai. Cậu đừng nóng giận." Giang Vãn cười dỗ dành.
Không còn cách nào, chính mình sủng, chỉ có thể chịu đựng thôi.
Hôm nay Giang Vãn tan học không thấy Bắc Hòe đâu.
Theo như trước đây, lúc này Bắc Hòe đáng lẽ đã phải đến rồi.
Giang Vãn lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến đại học A. Nhưng đến cổng trường thì thấy Bắc Hòe và một người phụ nữ đang dây dưa, nhìn dáng vẻ rất không kiên nhẫn.
Chờ cô đến gần, mới phát hiện người phụ nữ đó là Vân Mạn Châu.
"Vãn Vãn, sao cậu lại đến đây." Bắc Hòe nhìn liếc qua đã thấy Giang Vãn, liền vội vàng bước tới.
Người phụ nữ đứng một bên, thân thể vừa động, nhưng không dám tiến lên ngăn cản.
Bà đã lâu không gặp Bắc Hòe, đối phương trở nên hoàn toàn xa lạ với bà ấy. Đó đã không còn là đứa trẻ mà bà ấy có thể điều khiển theo ý muốn.
"Bà ấy đến gặp cậu có việc gì à?" Giang Vãn liếc nhìn người phụ nữ kia rồi hỏi.
"Bà ấy muốn tôi nghỉ hè trở về một chuyến, gặp Bắc Vinh." Bắc Hòe cười lạnh.
Kể từ khi được đại học A cử đi học, Bắc Vinh dường như biến thành một người cha tốt, thỉnh thoảng đến trường học ghê tởm một trận. Sau này, có lẽ thấy thái độ cô ấy khó thay đổi nên từ bỏ không quan tâm đến cô ấy nữa, trừ tiền sinh hoạt vẫn chuyển đều.
Mà sau khi đến Bắc Kinh, cô ấy đã cắt đứt mọi liên lạc với Vân Mạn Châu và Bắc Vinh, chỉ để lại Bắc Kỳ.
Cô ấy cũng bắt đầu xây dựng sự nghiệp kiếm tiền, chậm rãi đem tiền Bắc Vinh cho thông qua Bắc Kỳ trả về.
Cô ấy chỉ muốn nói với họ rằng cô ấy tự mình làm cũng có thể sống tốt.
Chỉ là không biết Vân Mạn Châu đột nhiên điên cái gì, chạy tới Bắc Kinh chặn cô ấy, thật đúng lúc lại nhìn thấy cô ấy.
Kể từ khi Vân Mạn Châu được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cô ấy đã cố gắng hết sức để tránh tranh cãi với bà ấy, chỉ coi bà ấy như người vô hình.
"Để tôi tâm sự với bà ấy được không?" Giang Vãn nhẹ nhàng nói.
Mặc dù Bắc Hòe rất không đồng ý, nhưng cô ấy không thể nay chuyển được Giang Vãn, vì vậy cô ấy đành phải đồng ý.
Cô ấy đứng một bên, nhìn hai người họ đang trò chuyện trong góc, vẻ mặt của Vân Mạn Châu chốc lát trở nên cáu kỉnh, chốc lại buồn bã.
Nhìn đến tâm cô ấy đau. Cô ấy nghĩ, một khi Vân Mạn Châu phát điên, cô ấy sẽ lập tức ra tay bảo vệ Giang Vãn.
Cuối cùng, sau khi chờ đợi mãi vẫn không thấy Vân Mạn Châu có biểu hiện gì khác thường, thay vào đó, bà ấy bước đến trước mặt cô ấy với vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói "Thực xin lỗi" rồi quay người rời đi.
Bắc Hòe: "???"
"Cậu đã nói gì với bà ấy?"
"Bí mật." Giang Vãn cười nghịch ngợm.
"Này, cậu cho rằng tôi hiếm lạ muốn biết?"
Giang Vãn mím môi cười, nắm tay Bắc Hòe, mười ngón tay đan vào nhau.
"Tôi nói với bà ấy, tôi hy vọng bà ấy có thể tham gia hôn lễ của chúng ta."
Tai Bắc Hòe đột nhiên đỏ lên.
Mấy chữ phía trước cô ấy không nghe rõ, chỉ nghe rõ hai từ cuối cùng là "Hôn lễ".
"Này... mới bao lâu a, đã nghĩ đến kết hôn." Cô ấy lắp bắp kinh hãi, nội tâm hoảng loạn không cần nói cũng biết.
Một lúc sau, cô ấy lại nói: "Hôn lễ nên tổ chức ở Ninh Thị, rốt cuộc người nhà cả bạn bè của cậu đều ở đó..."
Giang Vãn bật cười, cô chỉ đơn giản kiễng gót chân, chặn cái miệng người nào đó đang lải nhải.
Trời xanh mây trắng.
Môi của Tiểu Bắc vẫn ngọt ngào như ngày nào.
[Hoàn chính văn]
***
Editor: A a a a, hoàn chính văn rồi!!! Mình nghĩ bộ mình thầu tiếp sẽ là thể loại Cổ xuyên kim, mình khá thích thể lại đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.