Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 20:




Tống Tinh Thần kinh ngạc nhìn Khương Diễm.
Lúc nãy Khương Diễm đoạt lấy Mạnh Nịnh trước mặt cậu ta, ôm cô đi đã khiến cậu ta kinh hãi một lúc lâu mới khôi phục tinh thần.
Khương Diễm kia lúc nào cũng chỉ có biểu tình lạnh lùng, con người quái gở mà cũng chủ động đối tốt với một người.
Mà thiếu nữ kia vùi trong lòng cậu, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch tràn ngập tin cậy và ỷ lại.
Trong ấn tượng của Tống Tinh Thần, hai người Khương Diễm và Mạnh Nịnh này quan hệ không được tốt cho lắm, hồi mới tới trường, tên côn đồ thích Mạnh Nịnh còn thường xuyên gây sự với Khương Diễm.
Tống Tinh Thần suy nghĩ, cũng không biết từ lúc nào tên côn đồ kia đã không dẫn người tới trường bao vây Khương Diễm nữa.
Cho nên, quan hệ của Mạnh Nịnh và Khương Diễm từ lúc nào đã trở nên thân mật đến vậy?
Người Mạnh Nịnh thích không phải là Tống Tinh Thần cậu sao?
…Không đúng, từ lúc cậu ta nhiều lần cảnh cáo Mạnh Nịnh không được gửi tin nhắn quấy rối mình nữa, cô cũng không gửi một tin nhắn nào cho cậu ta, ngay cả chúc mừng năm mới cũng không.
Bây giờ cô thích Khương Diễm sao…
Tống Tinh Thần khịt mũi một cái, giống như trào phúng nữ sinh thích thay đổi, cũng như trào phúng mình thích chõ mũi vào chuyện người khác.
Cậu ta quay đầu lại, cầm lấy hộp sữa dâu tây mình vừa đặt xuống, vứt vào thùng rác bên cạnh rồi nhanh chóng ra ngoài.
Mạnh Nịnh nhìn thoáng qua đồ uống bị Tống Tinh Thần ném vào thùng rác, trong trái tim bỗng lướt qua một chút cảm xúc lạc lõng khó hiểu.
Cô vừa ngẩng đầu bỗng đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Khương Diễm.
Cặp mắt kia đen nhánh sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú không có một tia cảm xúc dư thừa, quanh người cũng lộ ra hơi thở lạnh như băng, cả người có chút hung dữ.
Mạnh Nịnh nhìn Khương Diễm trước mắt, đột nhiên cảm thấy thiếu niên ôn nhu dịu dàng vừa mới ôm mình hình như chỉ là giấc mơ.
Nhưng mà Khương Diễm trước mắt đã làm cô quá quen thuộc.
Cô trừng mắt nhìn, “Cậu đói không? Tớ mời cậu đi ăn tối nhé?”
Khương Diễm nhìn sang chỗ khác, cũng không nói chuyện, cô cho là cậu đồng ý ngồi dậy bắt đầu đeo giày.
Khóa kéo đôi giày bên phải có chút cứng lại, cô khom người, thử vài lần cũng không kéo nổi lên.
Sức lực của Mạnh Nịnh như hao tổn hết, cô ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu, định cúi xuống thử lại lần nữa.
Thiếu nữ chưa kịp cúi đầu, thiếu niên vẫn đang đứng cạnh cô nhìn đi chỗ khác lập tức chạy tới.
Khương Diễm ngồi xổm xuống, một bàn tay cầm lấy chân cô, tay còn lại cầm lấy khóa kéo, không tốn chút sức lực nào mà giúp cô kéo lên.
Cậu cúi đầu, Mạnh Nịnh nhìn không ra biểu cảm trên mặt cậu.
Làm xong điều này, Khương Diễm rất nhanh đã đứng dậy, thản nhiên bỏ lại một câu, “Tớ đợi cậu bên ngoài.”
Mạnh Nịnh mơ hồ vẫn còn cảm thấy được nhiệt độ của bàn tay cậu trên chân mình, hai má nóng lên, cầm lấy balo nhanh chóng đi theo.
Chút nữa Khương Diễm còn muốn đi làm thêm, chờ ra ngoài cổng trường, Mạnh Nịnh đi cùng cậu vào một nhà hàng nhỏ gần trường.
Hai người gọi một phần cháo và hai bát phở bò.
Sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên Mạnh Nịnh vào một quán cơm nhỏ, hơn nữa phở bò lại là đặc sản Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô ăn, có chút mong chờ.
Đợi hai bát phở nghi ngút khói được mang lên, cô không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Phục vụ mang tới hai đôi đũa sạch sẽ, Mạnh Nịnh nhận lấy, vừa định ăn lại liếc mắt nhìn tới bát phở có chứa rau thơm, đột nhiên nhớ tới Khương Diễm không thích thứ này.
Lúc trước nguyên chủ cũng biết điểm này, còn thường xuyên bảo phòng bếp cho thật nhiều rau thơm vào đồ ăn, cuối cùng vẫn là Hứa Nhiên không chịu nổi dạy dỗ đầu bếp, nguyên chủ mới yên tĩnh không dám làm gì nữa.
Mặc dù nguyên chủ đối với Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn là oán hận, nhưng đối với Hứa Nhiên, cô ấy vẫn có chút tự ti, hâm mộ, ghen tị, thậm chí còn muốn trở thành Hứa Nhiên.
Cho nên, trước mặt Hứa Nhiên cô ấy chưa bao giờ dám tỏ ra tức giận.
Mạnh Nịnh cúi đầu, dùng chiếc đũa nhặt hết rau thơm trong bát ra ngoài.
Vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc mà yên lặng, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc đũa, đầu ngón tay xanh nhạt, giống như viên ngọc được tạo hóa tỉ mỉ mài dũa.
Khương Diễm không hề chớp mắt nhìn cô.
Sau khi Mạnh Nịnh nhặt hết rau thơm ra, đẩy bát của mình tới trước mặt Khương Diễm, sau đó lại đổi bát của cậu tới trước mặt mình.
Cô cong môi, dịu dàng như nước, “Ăn đi.”
Thật ra Khương Diễm không hề có khẩu vị gì, cũng không quá thích ăn, nhưng cậu lại trầm mặc cầm lấy đôi đũa, ăn hết.
Hương vị thật sự rất bình thường nhưng đây lại là đồ ăn ngon nhất mà đời này cậu từng được ăn.
*
Học kì mới bắt đầu, tiết học dương cầm của lớp chín và lớp chọn từ thứ năm bị đổi sang chiều thứ tư.
Học kì này nam sinh lớp chín đã có đối tượng để làm hộ hoa sứ giả, đi học cũng rất lên mặt, một đám theo sau lưng Mạnh Nịnh, vênh váo tự đắc đi vào phòng học dương cầm.
Nam sinh lớp chọn ban đầu đều vây quanh Hứa Nhiên, cô ta đang đàn một khúc mình mới luyện tập hôm trước, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Kết quả, lớp chín vừa tới, sự chú ý trên người cô ta cũng rời đi.
Hứa Nhiên liếc mắt nhìn Mạnh Nịnh, ánh mắt thâm trầm ẩn nhẫn.
Cố gắng tập trung vào đàn dương cầm, áp chế hoảng sợ và bất an trong lòng, ngón tay lại không muốn nghe theo cô ta, Cố Dao bên cạnh cầm lấy tay cô ta.
Cố Dao nhìn Mạnh Nịnh, cười khinh miệt, ghé sát bên tai Hứa Nhiên, nhẹ giọng nói, “Cô ta trở nên xinh đẹp thì có ích gì, còn không phải nhà quê lớn lên từ bùn đất sao, học lớp dương cầm chắc gì đã biết tới một nốt nhạc. Cô ta làm sao có thể bằng đại tiểu thư chân chính của chúng ta được, cậu chờ nhìn cô ta xấu mặt đi.”
Hứa Nhiên nhíu mày, ghét bỏ rút bàn tay bị Cố Dao nắm chặt, thấp giọng, giả bộ dịu dàng, “Dao Dao, cậu muốn làm gì?”
Hứa Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bây giờ Cố Dao nịnh nọt, lấy lòng cô cũng chỉ vì cô là thiên kim nhà họ Hứa, nếu có một ngày, Cố Dao biết Mạnh Nịnh cũng là thiên kim đích thực, thời điểm đó, cô ta sẽ làm gì chứ…
Nhưng mà khi đó cũng đã tốt nghiệp trung học, lên đại học, bên người cũng nên thay một nhóm bạn bè mới rồi.
Lúc trước, Hứa Văn Thanh ngại đứa con gái này làm mình mất mặt, không chịu công khai thân phận ra ngoài, Hứa Nhiên cũng không muốn thừa nhận người không có điểm tốt nào này là em gái ruột của mình, nói cho bạn học xung quanh Mạnh Nịnh là bà con xa của mình.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ tới, bây giờ em gái ruột ngày càng sáng chói mắt, đoạt lấy danh tiếng của mình, làm cho cô ta khó chịu.
Cố Dao cũng không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt Hứa Nhiên, trong lòng không vui, nhưng nghĩ tới nhà mình vẫn phải mượn thế lực của nhà họ Hứa, nhếch môi cười, “Chờ vào lớp cậu sẽ biết.”
Không tới mấy phút, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo đã tới, theo thường lệ để cho học sinh ưu tú lên trên đánh một khúc.
Cho tới nay, học sinh ưu tú này đều là Hứa Nhiên.
Mà hôm nay, cô vừa định gọi tên Hứa Nhiên, Cố Dao bỗng giơ tay, “Cô ơi, không bằng để cho bạn học Mạnh Nịnh của lớp chín lên đánh một khúc cho chúng ta thưởng thức xem, trước giờ vẫn là Hứa Nhiên biểu diễn, đối với lớp bọn họ có chút không công bằng.”
Cô giáo suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Cố Dao nói có lý, gật đầu, “Bạn nào là Mạnh Nịnh, lên đây đi.”
Nam sinh lớp chín có chút hoảng sợ, tuy rằng lớp bọn họ hầu hết là nhờ có tiền mà vào học, nhưng đều là con cháu gia đình có tiền, đàn dương cầm cũng sẽ biết một chút, có thể đánh được một bài đơn giản.
Mà Mạnh Nịnh không giống vậy, cô lớn lên ở nông thôn, cái gì cũng không biết, cũng không tiếp thu, cho nên lớp học dương cầm cũng không nghiêm túc, không phải chơi game cũng là ngủ.
Mạnh Nịnh đang chuẩn bị nằm xuống nhắm mắt ngủ, không ngờ lại bị cô gọi tên vội vàng đứng dậy.
Hứa Nhiên quay đầu vừa lúc nhìn thấy biểu tình hoảng sợ trên mặt Mạnh Nịnh, thỏa mãn cười cười.
Hôm nay học bài “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”, độ khó ở cấp tám, theo lời Cố Dao nói, Mạnh Nịnh một nốt cũng không biết.
Cả lớp chín ngoại trừ bạn bàn trên của Mạnh Nịnh, những người khác đều bi thương nhìn cô ngồi trước đàn dương cầm.
Đầu ngón tay Mạnh Nịnh vừa chạm tới phím đàn, nhìn thấy nữ sinh bên cạnh Hứa Nhiên gần như dùng ánh mắt oán độc nhìn mình.
Cô hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười một cái, “Cảm ơn bạn học lớp chọn đã cho tôi cơ hội thể hiện trình độ của lớp chín nha.”
Cố Dao cắn răng, để xem cậu còn đắc ý được bao lâu.
Một người nhà quê mà trở nên xinh đẹp như vậy, thật là đáng cười.
Mạnh Nịnh nhìn thoáng qua khuôn nhạc trước mắt, sau đó đóng lại.
Quả nhiên xem không hiểu, Cố Dao vốn muốn cười thành tiếng, cuối cùng, một giây sau, âm thanh êm tai nối nhau vang lên.
Lực chú ý của nam sinh hai lớp đều ở trên người thiếu nữ xinh đẹp, giờ phút này không tự chủ cầm lấy điện thoại, hướng về phía cô.
Ngón tay thiếu nữ linh động mà xinh đẹp, giống như là hồ điệp nhảy múa trên phím đàn, lưu loát mà tự nhiên.
Một khúc này kết thúc, hầu hết mọi người vẫn chìm đắm trong tiếng đàn của cô, vẫn chưa thể nào thoát khỏi.
Người đầu tiên đứng lên là bàn trên, một bên dùng sức vỗ tay, một bên khoa trương hét lớn, “Tôi cảm thấy khúc này có thể sửa tên thành ‘Lời cầu nguyện của tiên nữ’ được rồi đó, tiên nữ Mạnh Nịnh của chúng tôi thực sự đàn rất hay.”
“Tiên nữ còn cần cầu nguyện sao, cậu im miệng mau.”
“Thấy không? Đây chính là trình độ đàn dương cầm của lớp chín chúng tôi đó! Mặc dù không thể ưu tú như chị Nịnh được, nhưng cũng là xấp xỉ như vậy!”
Hứa Nhiên yên lặng nhìn Mạnh Nịnh, trước đây chỉ thấy khuôn mặt cô em gái này thay đổi, giờ phút này mới để ý thấy khí chất trên người cô sớm đã thay đổi.
Bắt đầu từ lúc nào chứ?
Hình như là sau tết âm lịch cô trở về từ nước ngoài, lại giống như còn sớm hơn lúc đó.
Năm lớp mười khi vừa được Trình Tuệ Văn đón về, cả người cô trông rất khổ sở, ánh mắt tuyệt vọng khi đó hình như đã không còn ở đây.
Mạnh Nịnh trở về vị trí của mình, đôi mắt cong cong xinh đẹp như ánh trăng sáng, nhìn Khương Diễm như muốn được khen ngợi, nhỏ giọng hỏi, “Tớ đàn thế nào?”
Khương Diễm đang đọc sách, động tác trên tay lật sang trang khác, ghé mắt, bình tĩnh nói, “Đàn sai một nốt rồi.”
Mạnh Nịnh, “…”
Đây rốt cuộc là tai chó hay gì chứ, cô cảm thấy mình đã đàn rất khá rồi mà.
Vừa định nằm lên đàn dương cầm ngủ một chút, một bàn tay bỗng đưa tới đưa cho cô một viên kẹo.
Mạnh Nịnh im lặng nhìn Khương Diễm.
Thiếu niên vẫn đang đọc sách, gò má sắc bén, toàn thân lạnh lùng, giống như người vừa đưa kẹo không phải là cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nịnh Nịnh: Hu hu hu, cậu khen ngợi tôi một chút sẽ chết sao?! Nhưng nể mặt viên kẹo, vẫn tha thứ cho cậu ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.