Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 36:




Trang viên hoa hồng rất lớn, có đủ các loại hoa hồng đầy màu sắc, tiếng chim hót trong trẻo bên tai không dứt.
Lục Nhan Trúc đã cho người chuẩn bị vài chiếc xe đặt ở cửa, rất nhiều bạn học của cô bé đều đạp xe tới trường, mà cô bé vẫn chưa biết đạp xe là gì.
Cô bé nắm tay Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị biết đạp xe không? Chị dạy em đi mà?”
Mạnh Nịnh chần chừ một chút, cô quả thật biết đạp, nhưng dạy người khác… chuyện này không có khả năng.
Nghĩ một chút, cô dịu dàng nói, “Nếu không thì để anh trai chị dạy em được không? Chị cũng do anh ấy dạy cho mới biết.”
Lục Nhan Trúc nghe xong liều mạng lắc đầu, “Em không muốn…”
Hứa Dịch cắt lời, “Không muốn gì mà không muốn, không phải là muốn học sao?”
Anh gần như xách cổ Lục Nhan Trúc lôi về phía trước, “Nào, tới đây, chú nhất định sẽ dạy cháu thật tốt.”
Hứa Dịch nhận mạnh chữ chú, nghe là biết muốn trả đũa cô bé.
Lục Nhan Trúc, “…”
Cô bé vừa giãy dụa vừa cầu cứu, “Chị Nịnh, anh Diễm, cứu em…”
Mạnh Nịnh vừa định đuổi theo, cổ tay lập tức bị nắm lấy, cô ngẩn người nhìn về phía chủ nhân cánh tay.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Khương Diễm mím môi, chính cậu cũng không biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Thân thể lúc nào cũng phản ứng nhanh hơn lý trí.
Tay cô mềm mại ấm áp, cậu cũng không có ý định buông ra.
Chu Tử Hào mười phần tự giác, “À… Tôi muốn đi xem em gái Lục một chút, hai người tiếp tục ngắm hoa đi, hoa hồng xanh này thực sự rất đẹp, nhìn nhiều một chút.”
Mạnh Nịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi, “Khương Diễm, có phải Chu Tử Hào thích hoa hồng và giường công chúa không?”
Khương Diễm híp mắt, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Rất nhanh, cậu đã phản ứng lại, biết cô hiểu lầm điều gì.
Căn phòng ngủ trong nhà là chuẩn bị cho cô, cậu cảm thấy cô nhất định sẽ thích.
Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ khẽ gật đầu, lưu luyến buông tay ra.
Cậu thích cô bao nhiêu, những tâm tư âm u trong tâm trí, những niệm tưởng của cậu đối với cô, những thứ này, cậu đều không có cách nào nói ra cho cô biết.
Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, lộ ra nụ cười ‘tớ biết là vậy mà’.
Cô cười mang theo vẻ giảo hoạt và tươi sáng khiến cho thiếu niên rung động, trái tim của cậu đập ngày càng kịch liệt.
Không biết vì sao, Khương Diễm cảm thấy một giây sau mình còn yêu người trước mắt này nhiều hơn một giây trước.
Có thể do đôi mắt của cô, hoặc là nụ cười này đều khiến cậu cảm thấy vui vẻ.
Biết rõ nếu hai người cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn, giống như chất độc mạn tính phát tác vậy, từng giọt từng giọt, sâu tới tận xương tủy, cho đến cuối cùng, bệnh tình nguy kịch không cách nào cứu chữa.
Cậu thích cô như vậy, giống như cô đã dùng độc với trái tim cậu, không ngừng truyền tới toàn thân, truyền đến từng tế bào.
Biết rõ rằng chỉ có rời xa cô, cậu mới có thể ức chế độc tính, nhưng cậu vẫn không nhịn được tới gần cô.
Chỉ vì muốn thấy khuôn mặt cô mà thôi.
Cậu muốn khắc sâu tuổi mười bảy của cô trong tim, không muốn bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào.
Mạnh Nịnh thấy Khương Diễm đang ngẩn người, đưa tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy, “Khương Diễm, cậu biết đạp xe không?”
Khương Diễm thản nhiên đáp, “Chưa đạp bao giờ.”
Ánh mắt Mạnh Nịnh đột nhiên sáng lên, “Tớ đạp xe đưa cậu đi ngắm hoa được không?”
Khương Diễm, “…”
Đối mặt với thiếu nữ tràn ngập vẻ chờ mong trước mắt, vành tai thiếu niên có chút phiếm hồng, giọng nói lạnh lùng, “Cậu không chở nổi.”
Mạnh Nịnh năn nỉ, “Cậu cứ để tớ thử xem, sức lực của tớ cũng lớn mà.”
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ vừa vang lên, Khương Diễm biết mình từ chối không nổi, hầu kết chuyển động, “Ừm.”
Trước kia Mạnh Nịnh từng được anh trai dạy đạp xe, kĩ thuật vẫn rất thành thạo, bởi vậy mà cô rất có lòng tin với mình, vừa nắm lấy tay lái, ngồi lên lớn mật gọi Khương Diễm, “Khương Diễm, cậu mau lên đây.”
Giọng nói thiếu nữ tràn ngập hưng phấn, so với lần trước cậu chở cô bằng xe máy còn kích động hơn.
Khương Diễm, “…”
Cậu chậm rãi đi qua, ngồi ở ghế phía sau xe.
Mạnh Nịnh quay đầu nhìn, thấy cậu đã ngồi xuống, lập tức đạp xe tiến về phía trước.
Đoạn đường này vừa khéo là một cái dốc, cô cũng không cần phí sức, tay vững vàng đỡ đầu xe, ánh mắt xẹt qua từng chùm hoa mĩ lệ, tâm tình ngày càng tốt.
Chỉ là, không được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy áo mình đang bị người kéo xuống, cô ngẩn người, thân xe lảo đảo một chút.
Mạnh Nịnh kịp thời phản ứng, đỡ đầu xe, cũng may không làm xe bị đổ.
Khương Diễm sợ cô bị ngã, cũng không có ý đồ kéo góc áo cô xuống nữa, chậm rãi dời đi ánh mắt, không còn nhìn một phần da thịt trắng nõn bên hông lộ ra nữa.
*
Lúc Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần tới nơi, Lục Nhan Trúc dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc của Hứa Dịch đã biết đạp xe, mà Mạnh Nịnh và Khương Diễm cũng đã đi dạo được một vòng quanh trang viên.
Lục Nhan Trúc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bảo người làm chuẩn bị một tấm thảm mềm mại đặt trên cỏ để mọi người ngồi cùng nhau.
Không khí lúc này lại lần nữa rơi vào xấu hổ, ngoại trừ Lục Nhan Trúc không hề phát hiện, lúc cô bé mời mọi người tới đều quên nói với bọn họ sẽ có những người khác, cô bé cũng cho rằng quan hệ giữa họ đều là bạn tốt.
Sức lực Mạnh Nịnh đã tiêu hao quá nhiều, sớm đã đói bụng, cô im lặng ngồi một bên ăn điểm tâm và hoa quả, ngẫu nhiên ăn được thứ gì ngon sẽ đưa qua cho Khương Diễm bên cạnh để cậu cũng có thể nếm thử.
Ánh mắt Hứa Dịch ngồi đối diện không biết đã liếc tới bao nhiêu lần.
Lục Nhan Trúc không hiểu, quan tâm hỏi, “Chú ơi, chú có phải có tật gì ở mắt không, sao cứ trợn trắng mắt lên vậy?”
Hứa Dịch, “…”
Tống Tinh Thần an vị đối diện Mạnh Nịnh và Khương Diễm, bên cạnh cậu ta là Hứa Nhiên.
Cậu ta có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua trên người Mạnh Nịnh, phức tạp không rõ.
Hứa Nhiên sớm đã chú ý tới điều này, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay cười nói, “Tinh Thần, anh đi dạo cùng em được không? Chúng ta tới còn chưa kịp đi dạo với nhau.”
Tống Tinh Thần gật đầu, trước khi đến hoàn toàn không nghĩ tới ở đây lại nhiều người như vậy, nhất là không nghĩ tới sẽ gặp Mạnh Nịnh.
Dung nhan thiếu nữ xinh đẹp chiến thắng ngàn vạn hoa hồng, còn đẹp hơn tất cả những phong cảnh khác trên thế gian này.
Sau khi hai người rời đi, Chu Tử Hào cũng mượn cớ đi vệ sinh chạy trốn.
Đi dạo trong chốc lát, Hứa Nhiên phát hiện Tống Tinh Thần vẫn không yên lòng, cô không khỏi dừng bước cười lạnh, “Không phải bây giờ anh còn nghĩ tới Mạnh Nịnh đấy chứ?”
Tống Tinh Thần nhíu mày, “Anh chỉ không nghĩ tới sẽ gặp được cô ấy ở đây.”
Hứa Nhiên không thể tin mở to mắt, “Tống Tinh Thần, vậy mà anh lại thừa nhận? Được, vậy anh nói cho em biết, có phải anh bị cô ta quyến rũ rồi không? Có phải sau lưng tôi các người đến lên giường cũng lên rồi không?”
Có nằm mơ Tống Tinh Thần cũng không nghĩ tới Hứa Nhiên sẽ nói ra những lời như vậy, cậu ta khiếp sợ không nói nên lời.
Mà Hứa Nhiên chỉ cho rằng cậu ta thừa nhận, bình tĩnh trở lại, “Anh nói xem, nếu em nói chuyện này nói với những người khác, mọi người sẽ nghĩ sao? Em gái quyến rũ bạn trai chị gái, nhà họ Tống các người sẽ nghĩ sao, Thịnh Dương sẽ nghĩ thế nào…”
Cô ta biết, người nhà họ Tống sẽ không cho phép gièm pha xảy ra.
Tống Tinh Thần khôi phục tinh thần, “Nhiên Nhiên, anh và em gái em không xảy ra chuyện gì cả, đừng đoán mò.”
“Không có chuyện gì?”
Hứa Nhiên cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại mình mở album ảnh ra, đưa tới trước mặt cậu ta, “Thấy không? Đây là tin nhắn trước đây Mạnh Nịnh gửi cho anh, em đều mua lại được, anh nói không có chuyện gì? Anh lừa ai vậy?”
Tống Tinh Thần nhíu mày, “Không phải em cũng nhìn thấy rồi sao? Một câu anh cũng không trả lời, hơn nữa những tin nhắn này cũng không thể chứng minh…”
Hứa Nhiên nhếch môi cắt lời, “Phải, là Mạnh Nịnh không biết xấu hổ, là cô ta quyến rũ anh, em sẽ nói với mọi người tất cả, là cô ta có lỗi, chúng ta vẫn là người yêu, vậy có được không?”
Tống Tinh Thần không thể tin nhìn cô ta, “Nhiên Nhiên, em thay đổi rồi.”
Hứa Nhiên cất điện thoại vào túi áo, “Là em thay đổi sao? Là cô ta thay đổi, anh cũng đã thay đổi, ánh mắt anh bây giờ đã không rời khỏi cô ta nữa.”
Cô ta gần như cuồng loạn nói, “Em coi cô ta là em gái ruột, nhưng cô ta thì sao, đoạt người nhà của em, sau lưng còn quyến rũ bạn trai em, không chỉ sau lưng, ngoài mặt cũng đã bắt đầu, anh thấy hôm nay cô ta ăn mặc lộ liễu như vậy, còn không phải vì hấp dẫn sự chú ý của anh sao?”
Tống Tinh Thần yên lặng nhìn Hứa Nhiên vài giây, “Bây giờ em cần tỉnh táo suy nghĩ lại, anh đi trước, nhớ thay anh nói một tiếng với em gái Lục.”
Hứa Nhiên nhìn bóng lưng cậu ta, mỉa mai cười một tiếng.
Bây giờ cô ta còn không đủ bình tĩnh sao?
Nếu cô ta không đủ bình tĩnh, cô ta đã sớm nói ra rồi, sao có thể vì mặt mũi hai nhà Hứa – Tống mà chờ tới bây giờ.
Một lúc sau, cô ta xoay người trở về.
Chu Tử Hào trong bụi hoa đứng dậy, phủi đất trên người, lẩm bẩm, “Chị dâu hôm nay ăn mặc lộ liễu sao… Hình như quần áo có chút nhỏ, có thể do đồ năm ngoái năm nay mặc không vừa người thôi mà.”
*
Lục Nhan Trúc muốn mọi người ở biệt thự một đêm, sáng hôm sau ăn xong trở về, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị, kết quả, Nhiên Nhiên và bạn trai tới không được bao lâu đều lần lượt rời đi.
Cũng may mà chú xấu xa đưa em gái về nhà, bởi vậy mà không có ở đây, cô bé rơi vào trạng thái hưng phấn, lôi kéo Mạnh Nịnh chạy đông chạy tây, muốn chơi đến phát điên rồi.
Kết quả, vừa vui mừng đã biến thành đau buồn, trước khi ăn cơm tối, chú xấu xa đã trở về, nhưng tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Lục Nhan Trúc từ bi không oán giận, bởi vì cô bé còn có chuyện quan trọng phải làm.
Cơm nước xong, cô lôi kéo Mạnh Nịnh vào phòng mình.
Mạnh Nịnh không hiểu, “Em muốn làm gì?”
Lục Nhan Trúc thần thần bí bí vén ga giường lên, đặt hai bình rượu trái cây vị hoa hồng lên giường, chớp mắt, “Em trộm giấu đi đó, chỉ hai chúng ta uống thôi, không để bọn họ uống đâu.”
Mạnh Nịnh buồn cười, “Em mới có lớp mười, nhỏ như vậy không được uống rượu.”
Lục Nhan Trúc bĩu môi, “Chị Nịnh, chị bị chú xấu xa lây bệnh rồi phải không? Nếu còn như vậy, em cũng không chơi với chị nữa đâu.”
Mạnh Nịnh, “…”
Bên ngoài phòng Lục Nhan Trúc có một ban công lớn, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh bên ngoài.
Cô bé lấy trong tủ ra hai chiếc ly, để Mạnh Nịnh cầm lấy hai chai rượu, hai cô gái đẩy cửa ban công, thoải mái ngồi xuống ghế sofa.
Lục Nhan Trúc vẫn muốn uống rượu, nhưng trước nay người trong nhà quản rất chặt, cô bé chưa từng uống thử bao giờ, trước đó còn vụng trộm nhìn Lục Nhan Thanh uống rượu, nhìn xong càng tò mò hơn nữa.
Mạnh Nịnh rót cho mình nửa ly, chỉ rót cho Lục Nhan Trúc có một chút, “Em chỉ được nếm thử thôi, không được uống nhiều, uống không quen thì đừng uống.”
Lục Nhan Trúc vừa gật đầu vừa oán thầm, đúng là em gái chú xấu xa, lúc nghiêm túc không khác nhau tí nào.
Cô bé còn chưa kịp nếm thử, chuông điện thoại trong phòng truyền ra, biết là Lục phu nhân gọi, lập tức chạy vào phòng.
Ban đêm ở nông thôn thật sự rất đẹp, gió thổi thoang thoảng, hoa hồng trong trang viên theo gió lay động, tiếng côn trùng kêu cũng vô cùng êm tai, hương vị rượu trái cây cũng say lòng người.
Mạnh Nịnh uống dần thành nghiện, mới đó đã uống hết nửa bình.
Cô có chút mệt mỏi, tay chống đầu, mơ màng nhìn trời sao cách đó không xa, chậm rãi nhắm mắt, lại lạc vào mộng cảnh.
Trong mơ, cô đứng trên tầng cao nhất bệnh viện, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, gió to rất lạnh, thân thể gầy yếu tới mức một giây sau có thể bị đẩy xuống dưới, rơi vào vực thẳm vô tận, giải quyết cuộc đời ngắn ngủi này.
Nhưng mà một giây sau, cô chưa kịp nhảy xuống đã bị một cánh tay ôm chặt hông kéo xuống.
Cô không còn sức giãy dụa, im lặng nằm trong lòng cậu, ngửi hương thuốc lá thoang thoảng trên người cậu.
Thiếu nữ nhíu mày, “Khương Diễm, bây giờ cậu còn hút thuốc sao?”
Khương Diễm không nói gì, thân thể căng thẳng, cánh tay ôm chặt cô càng dùng lực hơn nữa, cậu cúi mặt sát cổ thiếu nữ, cắn lên đó, mùi máu lan tỏa trong khoang miệng.
Cơ thể cô cũng không dễ dàng lưu lại sẹo, miệng vết thương lần trước cậu để lại sớm đã biến mất hoàn toàn.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu mình đến muộn chỉ một giây thôi sẽ xảy ra chuyện gì.
Nỗi đau của cậu, áy náy của cậu, tất cả cảm xúc mâu thuẫn của cậu đều do cô ban tặng, cậu còn chưa kịp làm gì với cô, cô đã muốn biến mất khỏi cuộc sống này.
Dù thế nào, cô cũng đừng mơ tưởng có thể vứt bỏ cậu mà rời đi một mình.
Cậu muốn nhốt cô lại trên đời này, nhốt cô trong thế giới của mình, cùng cậu nếm trải tất cả khổ sở của thế gian.
Thiếu nữ đã không còn cảm thấy đau đớn, cô đã sớm chết lặng, vài giây sau, cô cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của cậu đang liếm lên vết thương của mình.
Trong ánh mắt cô bỗng có hơi nước, nhẹ nhàng nói, “Khương Diễm, để kiếp sau tôi bồi thường cho cậu, đời này, cậu bỏ qua cho tôi, được không?”
Môi cậu dán lên da thịt của cô, giọng nói khàn khàn đáng sợ, “… Bồi thường tôi thế nào?”
Thiếu nữ không hiểu sao nở nụ cười, đôi mắt cháy lên chút ánh sáng, “Không biết.”
Cô cười cậu ngu xuẩn, cười cậu ngây thơ, cười cậu còn tin lời nói dối của mình.
Làm gì có kiếp sau.
Đồ ngốc.

Lục Nhan Trúc còn nằm lỳ trên giường nói chuyện với Lục phu nhân, nghe động tĩnh kéo ra của cửa ban công, cô quay đầu, thấy Mạnh Nịnh chậm rãi đi vào.
Trong phòng không bật đèn, cô không thấy rõ khuôn mặt Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị muốn về phòng sao?”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng Lục Nhan Trúc, cô nhìn mấy cánh cửa phòng giống hệt nhau, sầu não, vậy đâu là phòng của cô?
Đại não Mạnh Nịnh say mê, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, tùy tiện đẩy một cánh cửa đi vào.
Trong phòng không bật đèn, cũng không có người, cô nghĩ, đây nhất định chính là phòng mình.
Một giây sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.