Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 39:




Vừa tới văn phòng, Mạnh Nịnh lập tức tự kiểm điểm bản thân, “Thầy ơi, em sai rồi, lần sau em không…”
Dương Minh Viễn lập tức khoát tay, thân thiết nói, “Không có việc gì, lần sau không được thế nữa, gọi em tới cũng chỉ để nói chuyện thi cử của em thôi.”
“…”
Mạnh Nịnh không hiểu, cô ‘à’ một tiếng, “Thầy ơi, thi cử gì ạ?”
Dương Minh Viễn kiên nhẫn giải thích, “Là thế này, sáu tháng cuối năm có một cuộc thi Olympic toán thanh thiếu niên quốc gia, thời hạn đăng kí cũng sắp hết cho nên thầy muốn nói thẳng, là một chủ nhiệm lớp, thầy hi vọng em có thể tham gia.”
Ngừng một chút, ông lại nói, “Em có biết từ trước nay Thịnh Dương có tiến cử học sinh vào thẳng các trường đại học top đầu cả nước không?”
Mạnh Nịnh khẽ gật đầu, “Em đã từng nghe ạ.”
Dương Minh Viễn ‘ừm’ một tiếng, “Thầy cũng muốn nói cụ thể cho em nghe chuyện này, danh sách tuyển thẳng là điều ai cũng mong muốn, vậy nên tất nhiên trường ta sẽ nghiêm khắc trong việc tuyển chọn học sinh. Căn cứ vào kết qua hai năm trước của em có vẻ hơi khó, nhưng nếu em có thể đạt được giải thưởng cao trong kì thi này em sẽ có ưu thế hơn nhiều người khác, cũng không sợ thành tích những kỳ học trước thấp hơn bọn họ.”
“Thầy còn nhớ bài kiểm tra đợt trước thầy có ra một bài tập khó, lúc ấy lớp ta chỉ mình em làm được, lần thi toán lần này cũng rất tốt, em đã làm bài tập bằng phương pháp khác rất đơn giản, cũng không phải kiến thức cấp ba, cho nên thầy đoán bố mẹ ở nhà đã cho em đi học các lớp phụ đạo phải không?”
Mạnh Nịnh chần chừ rồi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Minh Viễn nở nụ cười, “Thời gian đăng ký chỉ còn hai ngày, thầy hi vọng em suy nghĩ kỹ một chút, đêm nay về nói một câu với bố mẹ, xem xem ý kiến của bọn họ thế nào, đợi ngày mai hết tiết rồi cho thầy đáp án, được chứ?”
Mạnh Nịnh, “Được ạ, em cảm ơn thầy.”
*
Mạnh Nịnh vừa tới cửa lớp, mấy nam sinh đã đứng một bên vừa huýt sáo vừa nháy mắt với cô.
“Chị Nịnh, thì ra là chị đang yêu đương, em nói mà, dạo này bận bịu ôn thi mà mặt mày chị vẫn vui vẻ hồng hào, điều này là không đúng mà.”
“Nhưng mà chị Nịnh, ánh mắt nhìn người của chị cũng không tốt lắm đâu, bạn trai chị lạnh lùng như băng vậy, một chút săn sóc cũng không có, chị xem trọng cái gì ở tên đó chứ?”
“Đúng vậy, chị Nịnh, tính cách cậu ta cổ quái như vậy, nhìn là biết ở chung không vui vẻ gì, hơn nữa không phải trước kia chị ghét cậu ta sao?”
Hai má Mạnh Nịnh nóng lên, cô nhíu mày, “Tôi không yêu đương, các cậu còn nói lung tung nữa là tôi giận đấy.”
Mấy nam sinh nhìn dáng vẻ cô không giống như nói đùa lập tức ngậm miệng lại, tiên nữ xinh đẹp như vậy, sao bọn họ nhẫn tâm chọc giận cô chứ.
Hơn nữa đã rất lâu rồi họ không thấy Mạnh Nịnh tức giận, cũng không biết từ lúc nào, người thiếu nữ có thể vì chút chuyện nhỏ mà trở nên điên loạn đã dần trưởng thành.
Mọi người lúc này đều thích Mạnh Nịnh, xinh đẹp dịu dàng, tự nhiên hào phóng, ở chung với cô sẽ cảm thấy thoải mái.
Trước khi tan học, bảng thành tích khối mười một cũng đã có.
Mạnh Nịnh không đi xem, bởi vì bàn trên đã vô cùng kích động nói cho cô biết, diễn đàn Thịnh Dương có một bài viết vô cùng hot, chỉ cần lên là cô đã biết thứ hạng của mình.
Chủ topic: [Hình ảnh] Mắt tôi chắc mù rồi, vậy mà lần này Mạnh Nịnh lại đứng đầu ban xã hội.
Lầu 1: Lúc tôi mới xem cũng nghĩ vậy, còn muốn đi viện khám mắt.
Lầu 2: Đồng ý với lầu trên, nhất là môn toán còn đạt điểm tối đa. Mẹ nó nữa, cậu ấy học xã hội, tiếng anh max điểm không nói làm gì, đây là môn toán đó, đừng cản tôi, để tôi đâm đầu chết đi thì hơn!
Lầu 3: Có khi nào cậu ta gian lận không? Không phải hồi lớp mười thi toán chỉ được vài điểm sao?
Lầu 4: Bạn học lầu 3 này, cậu cứ dứt khoát nói Mạnh Nịnh thuê người thi hộ đi, gian lận gì chứ, vậy cậu thử gian lận đứng đầu khối đi.
Lầu 5: Lầu ba tìm chết đấy, mọi người mặc kệ cậu ta.
Lầu 6: Muốn học tập phương pháp học của Mạnh Nịnh quá.-.
Lầu 7: Ai có thể viết huyết thư thỉnh cầu Mạnh Nịnh dạy học được không, rồi gửi vào đây chia sẻ bí tịch cho mọi người!
Lầu 8: Đừng nghĩ nhiều, cậu ấy không rảnh đâu, hôm nay tôi đi qua văn phòng, nghe được chủ nhiệm lớp 9 khuyên cậu ấy đi thi Olympic toán đó.
Lầu 9: Mẹ nó, một đứa ban xã hội đi thi Olympic toán, vậy mặt mũi ban tự nhiên chúng tôi để vào đâu???
Lầu 10: Lầu trên có ý gì, khinh thường ban xã hội bọn tôi? Khinh thường lớp 9???
Lầu 11: Người lớp 9 tới rồi, mọi người chạy mau ~

Mạnh Nịnh cất điện thoại đi, vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Hồ Mãnh lâu rồi không gặp chạy tới.
Giống như Hồ Viện nói vậy, thời gian này Hồ Mãnh học tập mất ăn mất ngủ, Mạnh Nịnh cảm thấy anh ta gầy đi không ít, suýt nữa cô không nhận ra, đứng sững ở chỗ phải hơn mười giây.
Vẫn là Hồ Mãnh nhào tới trước, nắm lấy cổ tay cô, kích động nói, “Nịnh Nịnh, em thực sự đang yêu đương sao? Nói với anh đây không phải sự thật đi…”
Mạnh Nịnh muốn rút tay về nhưng không thể rút nổi, đành phải kiên nhẫn giải thích, “Không phải.”
Hồ Mãnh lắc đầu, dáng vẻ như bị lừa gạt, “Nịnh Nịnh, em gạt anh, trước đó anh đã nói em cách xa tên tiểu tử Khương Diễm kia rồi mà, sao em còn dây dưa không rõ với nó chứ?”
Cổ tay Mạnh Nịnh bị nắm chặt đau cả lên, cô hít sâu một hơi, “Học trưởng, em thật sự không lừa gạt anh, anh thả tay em ra được không?”
Hồ Mãnh cúi đầu nhìn thấy cổ tay thiếu nữ đã đỏ, vội vàng buông tay cô ra, “Nịnh Nịnh, thực xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ không muốn em bị…”
Chưa nói xong, anh cắn chặt răng, khoát tay, “Thôi, em mau về nhà đi.”
Xe nhà họ Hứa đỗ cách đó không xa chờ cô, Mạnh Nịnh không nghĩ nhiều, gật đầu xoay người lên xe.
Đang trên đường thì nhận được tin nhắn Hồ Viện gửi tới.
“Anh tớ lại dẫn người đi bao vây bạn học ở lớp chọn rồi, ở ngõ nhỏ cạnh trường.”
*
Lần đầu tiên Hồ Mãnh nghiêm túc đánh giá thiếu niên trước mắt.
Thân hình cao gầy, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ sạch sẽ, nhìn bề ngoài quả thật là loại mà con gái sẽ thích.
Chỉ là đôi mắt đen nhánh trống rỗng, không có một chút biểu tình dư thừa, mặt mày lạnh như băng.
Anh nhớ tới lần trước mình vì báo thù cho Nịnh Nịnh, mấy ngày chờ đợi cơ hội, cuối cùng cũng có một ngày đợi được Khương Diễm bị một đám xã hội đen hay du côn lưu manh gì đó đánh bị thương, sau đó bọn họ mới bắt được cậu.
Nhưng mà không sao, hôm nay anh cũng mang đủ người.
“Thằng oắt con, bây giờ mày quỳ xuống cam đoan cho tao, về sau phải cách Nịnh Nịnh xa một chút thì hôm nay tao sẽ mở lòng từ bi bỏ qua…”
Lời chưa kịp nói hết, trước mắt bỗng dưng tối sầm, bụng bị nặng nề đạp một chân, Hồ Mãnh bị đau, hai chân đã mềm nhũn mất đi cân bằng.
Một giây sau, áo đồng phục học sinh bị một bàn tay độc ác nắm lấy, anh bị đối phương kéo đi, sau đó trời đất quay cuồng, anh bị thiếu niên hung hăng đẩy ngã.
Tốc độ của Khương Diễm nhanh đến mức anh không kịp phản ứng.
Lúc này đám người phía sau Hồ Mãnh mới hiểu chuyện gì xảy ra, sắc mặt bọn họ lập tức trắng bệch, đối diện với ánh mắt âm u không một tia sáng của thiếu niên, không hiểu sao lưng bắt đầu lạnh dần.
Ánh mắt thiếu niên lạnh thấu xương, nhìn bọn họ vô cùng đáng sợ, ngay cả đánh nhau cũng lợi hại hơn họ nhiều.
Do dự vài giây, bọn họ vắt chân lên cổ chạy trước.
Một tay Hồ Mãnh chống lên mặt đất, đang định từ từ đứng dậy thì bị người kia dùng mũi chân giẫm lên, khuôn mặt tuấn mỹ dần tiến lại gần.
Hồ Mãnh nghe được cậu hỏi, “Vừa rồi, là cánh tay này chạm vào cô ấy, phải không?”
Hồ Mãnh lộ ra biểu tình kinh hãi, “Có phải mày theo dõi Nịnh…”
Chưa dứt lời, anh lại bị đối phương kéo lên, thân thể nặng nề bị ấn vào vách tường.
Bàn tay Khương Diễm đặt trên cổ Hồ Mãnh, nhưng lại không dùng lực.
Hồ Mãnh đột nhiên bật cười, “Mày dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Mạnh Nịnh, là vì trả thù em ấy và bọn tao phải không? Thế nào, hay mày thực sự thích em ấy?”
Thấy ánh mắt thiếu niên không ngừng thay đổi, anh càng cười vui vẻ hơn, “Bất luận là mày muốn trả thù hay thực sự thích thì Mạnh Nịnh cũng sẽ không thích mày, em ấy không ngốc, em ấy sớm đã biết loại người tâm tư âm trầm như mày còn đáng sợ hơn bọn tao, chỉ có người tâm tư trong sạch như Tống Tinh Thần mới xứng…”
Đáy mắt Khương Diễm chìm xuống, tay dùng lực, chỉ nghe thấy tiếng xương rất nhỏ vang lên.
Hồ Mãnh dùng lực ho khan, ánh mắt nhìn về đầu ngõ, “Nịnh…”
Thừa dịp Khương Diễm phân tâm thả lỏng tay, Hồ Mãnh đẩy cậu ra, vội vàng chạy theo lối khác.
Mạnh Nịnh không tới, là Hồ Mãnh lừa cậu.
Thiếu niên đứng tại chỗ trong chốc lát, lấy hộp thuốc và bật lửa từ trong túi ra, đang chuẩn bị đốt thì nghe tiếng chạy vội vàng từ đầu ngõ truyền tới.
Ngừng một chút, Khương Diễm ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với đôi mắt sáng sủa trong trẻo.
Thiếu nữ còn thở gấp, lồng ngực phập phồng. 
Thân thể Khương Diễm cứng đờ, theo bản năng quay lưng đi, vội cất điếu thuốc trong miệng và bật lửa trong tay vào túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.