Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 40:




Mạnh Nịnh ngừng một lát rồi mới đi tới bên Khương Diễm, quan tâm hỏi, “Khương Diễm, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Thiếu niên không quay đầu lại, cậu đứng quay lưng về phía cô, giọng nói trầm thấp.
Bị cô nhìn thấy mặt khác của mình, trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết nên làm gì để đối mặt với cô.
Cậu biết, mình như vậy chỉ đẩy cô ngày càng xa mà thôi.
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói giống như bình thường, như là gió xuân trong đêm tối, giống như lông vũ quét qua trái tim cậu.
Cô cẩn thận từng li từng tí thương lượng, “Tớ có thể… nhìn cậu chút không?”
Khương Diễm nhắm chặt mắt, đôi môi mím lại, im lặng một lát, cậu cũng cứng ngắc xoay người lại.
Cậu rất sợ, sợ sẽ nhìn được một tia chán ghét bài xích từ trong mắt thiếu nữ.
Nhưng không, trong đôi mắt sáng sủa trong veo của cô vẫn là tia sáng ấm áp, là phong cảnh đẹp nhất thế gian này.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng trong ngõ nhỏ mông lung ảm đạm, Mạnh Nịnh không chớp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Khương Diễm.
May là không bị thương.
Ngừng một chút, cô bước tới gần hơn nữa, nhón chân lên, tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên trán cậu ra.
Cũng không bị thương, thiếu nữ thở dài nhẹ nhõm.
Khương Diễm ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô, thân thể ngày càng cứng ngắc, tim cũng đập nhanh hơn, cảm xúc trong mắt không ngừng thay đổi.
Cậu cảm giác mình sắp không khống chế nổi nữa rồi.
Khương Diễm muốn đẩy tay cô ra, nhưng lại không có cách nào kháng cự lại sự tiếp xúc của cô.
Cũng may là vừa rồi chưa châm thuốc, trên người không có mùi thuốc lá, hơi thở sạch sẽ.
Mạnh Nịnh còn muốn ở cạnh Khương Diễm thêm chốc lát, nhưng tối hôm nay Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn đều trở về ăn cơm, cô biết Hứa Văn Thanh không thích mình, trước đó gặp ông ta một lần, sắc mặt vô cùng không tốt, cho nên cô cũng không dám quay về quá muộn.
Nghĩ một lát, cô cong môi, giọng nói dịu dàng, “Khương Diễm, cậu đưa tay đây.”
Khương Diễm biết mình không thể từ chối cô, chậm rãi đưa tay ra.
Da cậu rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ tay sạch sẽ mà lưu loát.
Mạnh Nịnh lấy từ trong cặp ra mấy cây kẹo đợt trước Lật Tự đưa mình, cô vẫn luôn đặt trong cặp, lúc đọc sách sẽ lấy ra ăn, bây giờ cũng không còn nhiều.
Thiếu nữ nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay cậu, cô đặt hết kẹo vào lòng bàn tay Khương Diễm, “Khương Diễm, chúng ta trao đổi, cậu đưa đồ trong túi áo cho tớ được không?”
Khương Diễm cúi mặt, không rõ cảm xúc.
Vài giây sau, cậu lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, đưa cho thiếu nữ.
Mạnh Nịnh nhanh tay, lập tức cất vào cặp, sau khi giấu đi, cô lại ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Khương Diễm.
Thiếu niên tuấn tú cam chịu, lại lấy hộp thuốc lá ra đưa cho cô.
Mạnh Nịnh hoàn toàn thỏa mãn, mặt mày cũng vui vẻ, đôi mắt dịu dàng động lòng.
“Tớ đi trước đây, chú Trương vẫn đang chờ.”
Cô vẫy tay với Khương Diễm, xoay người ra khỏi ngõ, sau đó lại quay đầu.
Mạnh Nịnh thở dài, nói, “Khương Diễm, hút thuốc không tốt với cơ thể, trước kia không phải cầu đồng ý với tớ sẽ chăm sóc mình thật tốt sao, cho nên, sau này đừng hút nữa.”
Khương Diễm ra khỏi đầu ngõ, nhìn thiếu nữ biến mất trên xe.
Ngừng một chút, cậu cúi đầu nhìn mấy cây kẹo trong tay.
Tớ không muốn trả thù, cậu có thể thích tớ không?
*
Lúc Mạnh Nịnh về đến nhà, Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn cũng đã về, hai người đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Hứa Nhiên, không khí vô cùng hòa hợp.
Cô vừa vào nhà, nụ cười trên mặt Hứa Văn Thanh và Hứa Nhiên lập tức biến mất không còn.
Mạnh Nịnh kinh ngạc với tốc độ trở mặt của bọn họ, càng tò mò mình rốt cuộc là hồng thủy mãnh thú gì mà khiến bọn họ không vui như vậy.
Trình Tuệ Văn lại ngược lại, vô cùng vui vẻ mở miệng, “Nịnh Nịnh, con về rồi à, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Tuệ Văn cười cười, phân phó người làm, “Mau gọi Dịch Dịch xuống đi.”
Lời còn chưa dứt, Hứa Dịch đã xuống dưới, còn cố ý nói với Mạnh Nịnh, “Sao hôm nay em về muộn hơn mọi ngày vậy?”
Mạnh Nịnh quay lưng lại với mấy người Hứa Văn Thanh, cô lén lút trừng mắt nhìn Hứa Dịch, giọng nói vẫn mềm mại như cũ, “Em quên đồ ở trường, giữa đường quay về lấy.”
Hứa Dịch nhướn mày, nhếch môi cười, “Mau đi rửa tay đi.”
Mạnh Nịnh nghiến răng, lên lầu về phòng mình.
Hứa Dịch ngồi xuống sô pha.
Hứa Nhiên cắn môi, bàn tay nắm chặt.
Hứa Văn Thanh nhìn cô ta một cái, sau đó lại nhìn Hứa Dịch.
Ông ta cau mày, nghiêm túc mở miệng, “Hứa Dịch, con làm anh trai, bình thường không có chuyện gì thì quan tâm Nhiên Nhiên một chút, đừng nên quan tâm người ngoài.”
Hứa Dịch không chút cảm xúc nhìn Hứa Văn Thanh, “Nịnh Nịnh cũng là con gái bố, là em gái con, quan tâm em ấy là chuyện đương nhiên.”
Sắc mặt Hứa Văn Thanh càng kém hơn, “Hứa Dịch, bây giờ con đủ lông đủ cánh, lời bố nói cũng không nghe, dám cãi lại bố rồi sao?”
Hứa Dịch còn chưa kịp phản bác, Trình Tuệ Văn đã đánh vào tay Hứa Văn Thanh, “Hứa Văn Thanh, khó lắm ông mới về nhà một lần, nếu muốn làm mọi người không vui thì bây giờ ông đi ngay cho tôi.”
Hứa Văn Thanh không muốn thấy Trình Tuệ Văn tức giận, ông trừng mắt với Hứa Dịch, “Thật không biết cái đồ con hoang… không biết đã cho hai mẹ con các người uống thuốc mê gì.”
Trình Tuệ Văn hít sâu một hơi, “Nịnh Nịnh trước kia đúng là không hiểu chuyện, nhưng bây giờ con nó đã trưởng thành, đã thay đổi tốt hơn, Hứa Văn Thanh, ông có thể đừng bỏ rơi nó được không, học cách chấp nhận nó đi. Nịnh Nịnh cũng là con của chúng ta, nó sống nhiều năm khổ cực như vậy đã rất đáng thương rồi, bây giờ nó nghe lời hiểu chuyện…”
Hứa Văn Thanh cười lạnh một tiếng cắt lời, “Có thể hiểu chuyện nghe lời bao nhiêu? Nhiên Nhiên bận rộn như thế, biết hôm nay chúng ta trở về ăn cơm, vừa tan học đã về nhà. Mà nó thì sao? Để cả cái nhà này đợi hơn nửa giờ, đây chính là nghe lời bà nói?”
Hứa Dịch bình tĩnh nhìn ông, “Nếu bố cảm thấy Mạnh Nịnh thế nào cũng chướng mắt bố, ngày mai con sẽ đưa em ấy rời khỏi nhà họ Hứa.”
Hứa Văn Thanh nghe vậy, tức giận đứng lên, giọng nói cũng lớn hơn, “Con dám?”
Hứa Dịch cười nhẹ, đáy mắt lại không có ý cười, “Bố hẳn là phải hiểu rõ con hơn mẹ, trên thế giới này không có chuyện gì mà con không dám làm.”
“Hứa Dịch, bố cảnh cáo con, đừng ỷ lại vào chỗ dựa là ông bà nội mà không để bố vào mắt…”
Hứa Văn Thanh vừa nói, bàn tay vừa nâng lên định đánh Hứa Dịch, còn chưa chạm tới mặt Hứa Dịch đã bị Trình Tuệ Văn ngăn lại.
Trình Tuệ Văn đẩy ông ra, “Hứa Văn Thanh, ông điên rồi sao? Ông lại dám đánh Dịch Dịch? Nếu ông còn như vậy, tôi sẽ đưa hết bọn trẻ đi, một mình ông tự đi mà ở lại nhà họ Hứa.”
Hứa Nhiên nhìn Trình Tuệ Văn và Hứa Dịch liều mạng bảo vệ Mạnh Nịnh, cô ta sửng sốt vài giây.
Chưa có lúc nào như bây giờ, cô cảm thấy mẹ và anh trai xa lạ đến thế.
Mà tất cả đều vì Mạnh Nịnh.
Là nó, là nó đoạt đi tất cả những thứ thuộc về cô ta.
Ngay cả Tống Tinh Thần cũng bị tiện nhân này mê hoặc mất hồn mất vía.
Hứa Nhiên bị sự ghen tị thiêu đốt lý trí, cô ta cắn chặt môi, cảm giác đau đớn làm cô ta tỉnh táo lại một chút.
Cô đứng dậy, kéo ống tay áo Trình Tuệ Văn, “Mẹ, bố chỉ tức giận vì lời vừa rồi của anh thôi, cũng không muốn đánh anh ấy, mẹ đừng tức giận.”
Hứa Văn Thanh cũng không muốn tiếp tục ầm ĩ, ông sợ nếu còn tiếp tục, Trình Tuệ Văn và Hứa Dịch sẽ thật sự mang đứa con hoang kia rời khỏi nhà.
Vì thế, ông theo bậc thang đi xuống, “Phải, vẫn là Nhiên Nhiên hiểu rõ bố nhất.”
Ông hung dữ nhìn người làm một bên, “Còn đứng đấy làm gì, mau gọi con hoang… nhị tiểu thư xuống ăn cơm!”
Nếu không phải thấy đứa con hoang này còn giá trị lợi dụng, ông sớm đã cho người ném nó về nơi ma quỷ kia rồi.
*
Bữa cơm này của nhà họ Hứa kết thúc trong trầm mặc.
Hôm nay Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn trở về là muốn tìm Hứa Nhiên bàn bạc về chuyện sinh nhật 18 tuổi của cô ta, kết quả lại biến thành dáng vẻ kia.
Trình Tuệ Văn cũng không có tâm trạng mà nói chuyện sinh nhật, ăn cơm tối xong cũng không nói cho Hứa Văn Thanh mà tự gọi trợ lý tới đón đi.
Bà vừa đi, Hứa Văn Thanh tất nhiên cũng không ở nhà lâu cũng rời đi luôn.
Mạnh Nịnh trở về phòng, làm xong bài tập bắt đầu ngẩn người.
Một màn dưới nhà kia, cô ở trên cũng nghe thấy.
Cô biết mình mà đi xuống chính là thêm dầu vào lửa, nhưng có nghĩ cũng không ra vì sao thái độ của Hứa Văn Thanh đối với cô lại không tốt như vậy.
Rõ ràng cô cũng là con gái của ông.
Hứa Nhiên không thích cô, cô có thể hiểu được, dù sao giữa hai chị em ruột có khoảng cách cũng là chuyện bình thường, mà cô và Hứa Nhiên cũng không lớn lên trong một mái nhà, không có tình cảm cũng là chuyện không đáng nói.
Ngừng một chút, cô lại nghĩ tới Hứa Văn Thanh vừa nãy suýt nữa đánh Hứa Dịch, lập tức cảm thấy Hứa Văn Thanh đối xử với cô như vậy vẫn còn tốt chán.
Hứa Dịch bưng một đĩa dâu tây tới, chọn một quả to nhất nhét vào miệng Mạnh Nịnh, “Làm bài tập mà còn ngẩn người gì vậy?”
Mạnh Nịnh nhớ tới chuyện Dương Minh Viễn đề cập, nói với Hứa Dịch.
Hứa Dịch buông đĩa xuống, “Muốn tham gia thì tham gia thôi, anh sẽ mãi…”
Lời chưa nói xong, giọng nói trong trẻo đột nhiên xuất hiện, “Chú xấu xa, chị Nịnh, hai người đều ở đây sao!”
“…”
Sắc mặt Hứa Dịch lập tức trầm xuống.
Mạnh Nịnh cong môi, đứng dậy, “Bạn nhỏ Lục Nhan Trúc, sao em lại tới rồi?”
!!!
Lục Nhan Trúc tức giận đi tới. “Đã nói em không phải bạn nhỏ rồi!”
Mạnh Nịnh nghiêm túc gật đầu, “Ừm ừm, chị biết em không phải.”
Lúc này Lục Nhan Trúc mới hài lòng, ghét bỏ nhìn Hứa Dịch, “Chú có thể ra ngoài không, tôi và chị Nịnh có chuyện cần nói.”
Hứa Dịch cười lạnh, “Chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói trước mặt tôi sao?”
Lục Nhan Trúc, “Chú, chú từng nghe câu này chưa?”
Hứa Dịch nhíu mày, “Câu gì?”
Lục Nhan Trúc nháy mắt, “Người cần mặt, cây cần vỏ, chuyện bí mật của con gái không được nghe.”
Sau khi đuổi được người ra ngoài, Lục Nhan Trúc khóa trái cửa phòng, thần bí nói, “Chị Nịnh, mau tắt hết đèn đi, chỉ để lại một cái đèn bàn là được rồi.”
“…”
Đây là muốn thực hiện nghi thức thần bí gì sao?
Bạn nhỏ Lục bị tà giáo nhập rồi sao?
Chờ tới lúc tắt đèn, Mạnh Nịnh nhìn Lục Nhan Trúc kéo áo khoác ra, lấy một quyển tạp chí từ trong ra.
Mạnh Nịnh nhịn không được bật cười thành tiếng.
Chỉ vì một quyển truyện tranh mà thần thần bí bí như vậy, cô gái nhỏ thật đáng yêu.
Một giây sau, thấy rõ nam nữ chính đang ôm hôn nhau nồng nhiệt, nụ cười của cô ngừng lại.
Mạnh Nịnh còn chưa xem những thứ này bao giờ, có chút không được tự nhiên, theo bản năng dời ánh mắt, “Cái này… em còn nhỏ, xem mấy thứ này không tốt.”
Lục Nhan Trúc liều mạng lôi Mạnh Nịnh ngồi xuống, “Trời ơi, mấy bạn nữ lớp em đều đã đọc hết rồi, đây là của bạn cùng bàn cho em mượn, cậu ấy nói lúc nhìn thấy nam sinh mình thích sẽ rất kích thích, nhưng em lại chưa thích ai… Phải rồi, chị Nịnh, chị thích ai không?”
Mạnh Nịnh lắc đầu, “Chị không.”
Nội dung truyện tranh là câu chuyện cổ đại, nam chính có xuất thân hoàng gia nhưng lại không được sủng ái, từ nhỏ đã bị đưa tới nước khác làm con tin, nhận đủ mọi loại đau khổ, cuối cùng vượt qua mọi thử thách, thống nhất hai đất nước.
Nam chính luôn mặc một thân quần áo sạch sẽ, thân hình cao ngất, vai rộng eo hẹp, trên mặt là vẻ lạnh lùng xa cách.
Chỉ khi ở chung với nữ chính, đáy mắt mới có ý cười.
Mà một màn hai người hôn môi kia —
Thiếu niên vốn cao cao tại thượng lại đỏ mặt, tay ôm vòng eo nữ chính, đáy mắt là tình nồng ý mật.
Nam chính hệ cấm dục một thân đồ đỏ, đại khái chính là yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành.
Trong đầu Mạnh Nịnh không khỏi tưởng tượng ra khuôn mặt Khương Diễm, cô nghĩ, dáng vẻ cậu mặc đồ cổ trang nhất định rất đẹp, còn đẹp hơn nam chính trong bộ truyện này nữa.
Im lặng vài giây, cô đột nhiên phản ứng lại mình đang nghĩ gì, đại não nổ tung một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng.
Sao cô có thể có loại suy nghĩ không an phận với ‘người nhà’ chứ???
Mạnh Nịnh cảm thấy mình vô cùng xấu xa!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.