Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 7:




Mạnh Nịnh suy nghĩ trong chốc lát, thực sự không nghĩ ra lần trước Khương Diễm ‘bắt nạt’ mình là thế nào, mới khiến cho người đàn ông to lớn trước mắt này định đánh gãy chân cậu giúp cô trút giận.
Từ lúc xuyên sách cho tới bây giờ, ấn tượng của cô với Khương Diễm chỉ có hướng nội, lạnh lùng và ẩn nhẫn, trên khuôn mặt tinh xảo trắng trẻo kia rất ít khi có cảm xúc dao động, khiến người ta khó có thể phân biệt được cảm xúc vui buồn trên đó.
Không để cô tiếp tục vắt óc suy nghĩ từ ngữ để hình dung về Khương Diễm, đột nhiên cảm thấy người đàn ông to lớn trước mắt có chút giống với Hồ Viện ngồi cùng bàn với cô.
Dừng một chút, Mạnh Nịnh nhớ lại những lời Hồ Viện nói với mình lúc sáng, cẩn thận đánh giá người trước mặt, thăm dò gọi thử một tiếng, “Đàn anh… Hồ Mãnh?”
Mãnh Hổ mừng rỡ, “Nịnh Nịnh, cuối cùng em cũng không giống người khác gọi anh là anh Mãnh Hổ nữa rồi, anh thật sự rất vui. Em có chuyện gì cứ việc phân phó, anh trai sẽ thay em làm hết!”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô cảm thấy hai anh em này như trời với đất vậy, một là thủ khoa ban xã hội nhân phẩm học vấn ưu tú, một là thiếu niên hung thần bất lương, hơn nữa hình tượng cũng thế, một là gầy yếu điềm đạm, một là cao lớn thô kệch… Hai người họ chắc không phải anh em ruột đấy chứ?
Mạnh Nịnh thu hồi suy nghĩ, liếc mắt nhìn đồng phục lớp 12 trên người anh ta, hắng giọng một cái, vẻ mặt thành thật khuyên bảo, “Đàn anh, bây giờ còn cách kì thi đại học không tới năm tháng, anh cố gắng nắm chắc thời gian học tập đi, không cần để ý chuyện của em với Khương Diễm nữa đâu.”
Mãnh Hổ vô cùng đau đớn đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương ở đâu mới yên lòng, cắn răng hỏi, “Nịnh Nịnh, có phải mấy hôm nay thằng nhóc họ Khương kia lại nhân lúc anh bận thì không có ở đây uy hiếp em đấy chứ?”
Mạnh Nịnh lắc đầu, “Đàn anh, anh đừng nghĩ nhiều, không có chuyện đó đâu, thật mà.”
Mãnh Hổ hoài nghi nhìn cô, muốn nhìn ra dấu vết nói dối trên khuôn mặt cô, “Vậy không phải trước kia em hận thằng nhóc họ Khương thấu xương sao? Còn từng nói với anh đời này sẽ không bỏ qua cho nó, sao đột nhiên lại không cho anh nhúng tay vào chuyện này…”
Dừng một chút, Mãnh Hổ nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt như sét đánh ngang tai, khàn giọng chất vấn, “Nịnh Nịnh, em sẽ không thích thằng nhóc kia đấy chứ????”
“…”
Mạnh Nịnh cảm giác lỗ tay mình như bị anh ta gầm lên làm cho điếc mất.
Mãnh Hổ càng nghĩ càng cảm thấy mình đã nhìn thấu bản chất sự việc, gấp đến độ vò đầu bứt tai xoay hai vòng tại chỗ mới tỉnh táo lại, ân cần dạy bảo, “Nịnh Nịnh, không phải anh không cho em yêu đương lúc này, nhưng mà, đối tượng em để ý thì phải rửa mắt lại mà nhìn. Thằng nhóc họ Khương kia vừa nhìn đã biết dễ ghi thù trong lòng, nhất là với em, muốn trả thù chúng ta, cho nên sẽ đùa giỡn tình cảm của em, cuối cùng lại vứt bỏ em mà thôi.”
Mạnh Nịnh, “…”
Mãnh Hổ, “Hơn nữa thằng nhóc đó rất gầy, cả ngày còn bày ra bộ mặt như có người chết, xui xẻo cực kì! Toàn bộ trường Thịnh Dương này anh thấy thằng Tống Tinh Thần là không tệ nhất. Tuy rằng bây giờ đang hẹn hò với chị họ Hứa Nhiên của em, nhưng nói không chừng sẽ chia tay sớm thôi.”
Giờ phút này, Mạnh Nịnh thật sự muốn gọi vị trước mặt là đại ca Mãnh Hổ, người này không chỉ có năng lực não quá mạnh, tốc độ nói chuyện cũng siêu nhanh.
Cuối cùng, cô cũng tìm được lúc mở miệng, “Đàn anh, quan hệ của em với Khương Diễm không như anh nghĩ đâu, chúng em không có khả năng…”
Mãnh Hổ không đợi cô nói xong đã khoát tay, “Em không cần nói nữa, nói gì thì nói, em không được nhìn trúng họ Khương kia, nó không xứng với em một chút nào, biết chưa?”
Mạnh Nịnh còn muốn đến văn phòng phẩm mua ít đồ, sau đó tới bệnh viện thú y thăm tiểu Bạch, vừa định gật đầu cho có lệ thì thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, cất bước về phía trước.
Mái tóc thiếu niên đen mềm, bóng dáng mảnh khảnh, chân dài lưng thẳng tắp.
Mạnh Nịnh ngẩn hai giây.
Không phải bình thường tan học xong Khương Diễm sẽ về luôn sao, hôm nay tại sao giờ này mới về?
Mãnh Hổ không nhận ra Khương Diễm, còn muốn nói với Mạnh Nịnh gì đó, một nam sinh giật cánh tay anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh Mãnh Hổ, chúng ta còn không ra quán net là không còn thời gian nữa đâu, hôm nay anh vất vả lắm mới trốn ra khỏi nhà được, không thể lãng phí thanh xuân được!”
Những người khác dồn dập phụ họa, “Đúng vậy, anh Mãnh Hổ.”
“Chị Nịnh chán ghét họ Khương kia như thế, sao coi trọng cậu ta được!”
“Đúng, anh Mãnh, trời đất bao la, đi quán net là nhất! Mau nhanh lên!”

Đoàn người sau lưng và Mãnh Hổ đi xa, Mạnh Nịnh đi ngược hướng với họ, nhanh chóng đi về phía trước.
Không biết làm sao hôm nay Khương Diễm đi rất chậm, cô chỉ cần đi thêm hai bước là có thể vượt được cậu.
Đúng lúc này, đột nhiên người phía trước quay đầu, hờ hững nhìn cô một cái.
Mạnh Nịnh cho rằng cậu hiểu lầm cái gì, dừng bước, nghiêm túc giải thích, “Tôi không đi theo cậu, tôi muốn đến phía trước mua đồ.”
Lông mi đen nhánh của thiếu niên bị ánh tịch dương chiều tà nhuộm dần, lông mi dài che khuất cảm xúc lẫn lộn khó hiểu trong ánh mắt.
Khương Diễm nhớ tới lời tên côn đồ kia vừa nói.
Không phải cô hận cậu thấu xương, ghét cậu lắm sao? Vậy cớ gì còn không tới dạy dỗ cậu?
Mạnh Nịnh đột nhiên gọi tên cậu, “Khương Diễm.”
Khương Diễm nâng mi, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên mặt cô.
Thiếu nữ trước mặt vô cùng sạch sẽ, đôi mắt rực rỡ ánh sáng, giọng nói mềm mại, “Lát nữa tôi muốn đi thăm Tiểu Bạch một chút, cậu muốn đi cùng tôi không? Dù sao thì… cậu mới là ân nhân cứu mạng của nó.”
Không hiểu sao Khương Diễm lại cảm thấy khó chịu, vừa định mở miệng từ chối cô, một giây sau lại ma xui quỷ khiến gật đầu. 
Vừa gật đầu xong, không chỉ chính cậu sửng sốt, ngay cả thiếu nữ cũng ngây ngẩn cả người.
Mạnh Nịnh vốn chỉ muốn thăm dò một câu, trong lòng đã tính trước được việc bị từ chối, kết quả Khương Diễm lại đồng ý đi cùng cô tới thăm tiểu Bạch?
Mặt mày Mạnh Nịnh không tự chủ cong cong, cười với cậu, “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Thân thể Khương Diễm cứng đờ, sau đó chậm rãi rời ánh mắt.
Buổi chiều trước khi tan học, Mạnh Nịnh đã nói với Trương Văn Dư không cần cho người đón cô, bởi vì cô muốn đi mua sách vở, sau đó lại bắt taxi cùng Khương Diễm đi đến bệnh viện thú y.
Tiệm văn phòng phẩm ở trước mắt không xa, cô nhìn Khương Diễm, “Tôi đi mua vài cái bút nhớ dòng, cậu đứng đây chờ tôi, nhanh rồi sẽ về.”
Lời còn chưa dứt, thiếu nữ đã lập tức chạy qua bên kia.
Mạnh Nịnh đưa tay chọn vài chiếc bút nhớ màu sắc khác nhau trên giá. Khương Diễm còn chờ bên ngoài, cô không dám chậm chạp, chọn vài màu sắc mình thích rồi đi thanh toán tiền.
Mạnh Nịnh mang theo túi bút ra ngoài, bụng đột nhiên truyền đến cơn đau kịch liệt, cảm giác quen thuộc từ cơ thể xông đến.
Mặt cô lập tức biến sắc, đầu cũng choáng váng.
Có thể là do nguyên chủ từ nhỏ ăn đói mặc rách, toàn thân nhiễm lạnh, lại đang trong thời kỳ dinh dưỡng không đầy đủ mới khiến cô cảm thấy còn đau đớn hơn những lần trước đây mình phát bệnh.
Ông chủ tiệm thấy cô như thế, quan tâm hỏi han, “Cô gái, cháu không sao chứ? Không khỏe sao? Cần chú gọi 120 giúp không?”
Mạnh Nịnh đau đến mức run rẩy, “Cháu không, không có việc gì, không cần… gọi 120.”
Khương Diễm đứng tại chỗ, gió chiều thổi qua từng đợt làm cậu tỉnh táo hơn nhiều. 
Nếu cô không chọc tới mình nữa, vậy cậu cũng không nên có liên quan gì nhiều với cô, dù sao thì giữa hai người, tới bạn bè cũng không thể làm nổi.
Đương nhiên, cậu cũng không cần bạn bè gì cả, cho nên muốn đợi Mạnh Nịnh ra rồi bảo với cô mình không đi nữa.
Không nghĩ tới, cậu vừa đi tới đã bắt gặp thiếu nữ dựa lưng vào tường, sắc mặt trắng bệch, giống như động vật nhỏ bị thương.
Trước đây Khương Diễm cũng từng gặp dáng vẻ cô đau đớn như thế này, mỗi lần bác sĩ tư sẽ bị gọi tới cho cô uống thuốc giảm đau.
Cậu lấy balo trên lưng xuống, lại cầm lấy túi đồ và balo của Mạnh Nịnh, khom lưng, thản nhiên mở miệng, “Lên đi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Nịnh quên mất đau đớn, hai mắt mở to, ngẩng đầu không thể tin nhìn Khương Diễm.
Đôi môi mỏng mím lại, giọng nói lạnh lùng, “Tôi không nói lần thứ hai.”
Ông chủ văn phòng phẩm nhìn dáng vẻ thiếu niên đoan chính, khuyên nhủ, “Cậu nhóc, tuy rằng bệnh viện ở đây rất gần, nhưng cậu gầy như thế, có cõng được không? Tôi thấy vẫn là nên gọi 120, cậu cũng không cần phí sức, vừa có cáng, vừa có xe cứu thương, chớp mắt là tới bệnh viện.”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô không muốn bị cáng nâng đâu, nghĩ một chút, dù sao hôm nay mình mặc quần nhung dày, còn thêm một lớp áo lông, cũng sẽ không làm bẩn quần áo của cậu.
Cô ngồi dậy, đưa tay khẽ ôm lấy cổ Khương Diễm, ngoan ngoãn dựa vào lưng cậu. 
Trên người thiếu niên có hương vị thanh đạm dễ ngửi, giống như hương trà đầu xuân dính đầy sương sớm, cũng giống như mùi hương của tuyết tan sau ánh nắng vậy.
Bỗng nhiên Mạnh Nịnh cảm thấy bụng không đau như trước nữa, cô nhớ tới đời trước vào viện rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn chết ở bệnh viện.
Thiếu nữ vô ý thức lẩm bẩm, giọng nói nhỏ bé khó nghe thấy, “Không muốn tới bệnh viện.”
Bước chân Khương Diễm vẫn không ngừng, giọng nói lạnh lùng, “Vậy cậu đi xuống khỏi lưng tôi mau.”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô phồng má, không dám nói thêm nữa.
Mạnh Nịnh cảm thấy nếu mình thực sự chọc lỗ tai Khương Diễm không vui, cậu nhất định sẽ bỏ cô lại, vẫn là kiểu không thèm thương lượng, trực tiếp ném xuống.
Đến bệnh viện, trước tiên, Mạnh Nịnh xin chị y tá một miếng băng vệ sinh, sau đó lại châm cứu giảm đau, một lúc sau, bụng của cô cuối cùng cũng không sao.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Trương Văn Dư đã gọi cho cô, biết được tình huống lập tức bảo cô và Khương Diễm không nên chạy loạn, ông ta sẽ cho người đến đón.
Mạnh Nịnh và Khương Diễm đứng ở cửa chờ người lái xe tới. 
Bởi vì lời nói lần trước, Mạnh Nịnh không dám đứng gần cậu, nhưng balo và túi đồ của cô còn trong tay cậu.
Cô nghiêng người, thần sắc dịu dàng, “Khương Diễm, chiều mai chúng ta tan học xong lại đi thăm Tiểu Bạch đi?”
Khương Diễm cũng nghiêng người, bình tĩnh nhìn cô một cái, “Ngày mai tôi không có thời gian.”
Mạnh Nịnh, “Vậy hôm sau nữa…”
Cậu híp mắt, mặt không cảm xúc, “Về sau cũng không có thời gian.”
Tác giả có lời muốn nói: Diễm nhóc con – sinh vật thiếu niên nam tính thân thể vĩnh viễn thành thật hơn miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.