Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome

Chương 3: Em sắp chết đói đến đuôi rồi!!!




10 giờ tối hôm sau, Ân Thừa mở khoang trò chơi đã lắp đặt xong, dựa vào hướng dẫn xử dụng trên khoang để đăng nhập vào account game.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hắn nằm vào trong khoang trò chơi. Một ánh sáng trắng lóe lên, thân thể của hắn đi vào trạng thái ngủ, mà ý thức như đi vào một màng sương mù trắng xóa.
Sau khi lớp sương mù dày đặc tan hết, căn phòng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt hắn.
【 Keeng, người yêu của bạn đã online. 】
Ngu Sơ vẫn đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, hệt như lúc hắn rời đi tối hôm qua. Ân Thừa im lặng đứng ở mép giường, dùng con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cậu.
Ngu Sơ khác với "Ngu Sơ" mà hắn đã nhìn thấy qua màn hình di động tối qua, Ngu Sơ trước mặt thực sự quá chân thật, từ thân hình đến dung mạo đều hệt như trong trí nhớ của hắn.
Hiện tại đã có game thực tế ảo có thể mô phỏng đến trình độ này rồi ư?
Hắn biết trò chơi này xuất hiện trước mặt hắn quá thường xuyên và trùng hợp, mà Ân Thừa cũng không định nghĩ quá sâu.
Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo dồn dập vang lên.
【 cảnh cáo! Cảnh cáo! Giá trị sinh mệnh của người yêu của bạn đã dưới 50. Hãy nhanh chóng cho bổ sung thức ăn, bảo vệ an toàn cho sinh mệnh người yêu bạn! 】
Cùng lúc với cảnh báo xuất hiện, trên đầu Ngu Sơ xuất hiện ba thanh hiển thị. Thanh hiển thị độ đói khát giờ đang báo đỏ, còn hai thanh còn lại là độ hảo cảm và độ khoái cảm còn đang trong tình trạng nửa trong suốt.
Mà lúc này, Ngu Sơ trên giường cũng bắt đầu tỉnh. Cậu kéo chăn ngơ ngác nhìn căn phòng đã lòi thêm một người. Thậm chí cậu còn phải giơ tay lên xoa mắt để đảm bảo mình không nhìn nhầm, Ân Thừa thật sự đã tiến vào thế giới game.
Ngu Sơ kích động tới nỗi hai môi run rẩy, mắt đã rưng rưng, giây tiếp theo cậu còn cố kêu rên, mặc dù âm thanh tạo ra cũng chỉ có tiếng thều thào: "Hu hu hu, Ân Thừa, em sắp chết đói đến đuôi rồi!"
Cậu đã không có gì bỏ bụng suốt gần hai mươi tiếng rồi. Để tăng độ chân thực cho game, sau khi ghép đôi thành công thì cậu sẽ có được "Sinh mệnh". Nói cách khác, chuyện cậu "chết đói" cũng chẳng phải chuyện đùa.
Nếu người chơi không quan tâm đến người yêu đã ràng buộc của mình thì ký chủ lúc nào cũng có thể đối mặt với đủ các thể loại tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Đến lúc ấy thì đừng nói không được trọng sinh, cẩn thận còn đưa thẳng một vé cho cậu đăng xuất khỏi Trái Đất luôn ấy chứ.
Sáng hôm nay, Ngu Sơ lúc thấy mình đang ngủ trên giường thì vừa mừng vừa sợ, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã thấy đói không chịu được. Căn nhà này tuy có phòng bếp nhưng bên trong chẳng có gì cả, đến cái bát mẻ cũng chẳng có.
Đợi mãi mà chẳng thấy Ân Thừa online, cậu còn nghĩ cẩn thận mình thành quỷ đói trong này luôn chứ chẳng chơi.
"Đợi tôi một chút."
Ân Thừa click mở biểu tượng cửa hàng ở góc trái phía trên tầm nhìn. Hắn tìm được mục đồ ăn, bên trong có đồ ăn nấu sẵn và đủ loại nguyên liệu phong phú. Nhanh chóng dùng đồng vàng còn dư sau khi nạp tiền tối qua để mua cháo, lại lựa thêm vài món ăn kèm dễ ăn, sau lại mua thêm một cái bàn ăn.
Cuối cùng, Ân Thừa chọn đồng ý nhận thông báo từ hệ thống, như vậy thì sau chỉ cần "Người yêu" có bất kỳ chuyện gì thì hệ thống cũng có thể thông báo ngay cho hắn.
Trong chốc lát, sau khi ánh sáng trắng từ sàn lóe lên, giữa phòng ở trống rỗng xuất hiện một cái bàn trên có đồ ăn.
Làm một "Nhân vật game" đúng chuẩn, Ngu Sơ vờ như không thấy Ân Thừa đang thao tác với game, làm như tất cả những chuyện này đều vô cùng hợp lý, không hề xuất hiện tình huống phi logic nào. Kể từ khi Ân Thừa xuất hiện, tim cậu giờ cứ như người trên mây, đột nhiên nhớ đến chuyện giờ mình vẫn chưa có mảnh vải nào che thân, mặt cậu đã nhanh chóng đỏ lừ.
"Ân Thừa, em cần một bộ quần áo."
"...... Ừ."
Sau khi mặc quần áo và rửa mặt xong, cậu húp một ngụm cháo đặc vừa thơm vừa mềm xuống bụng, dạ dày đói co bóp đến kiệt quệ cuối cùng cũng được cho một liều thuốc an thần. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng húp cháo và tiếng đũa va vào đĩa ăn tinh tế khi Ngu Sơ dùng bữa.
Nhưng cậu chẳng thể làm lơ tầm mắt sâu thẳm của người bên cạnh được, mà không gian im ắng lại càng làm Ngu Sơ xấu hổ đến đứng ngồi không yên.
Phải biết trong hiện thực, cậu và hắn cũng chỉ gặp nhau được có vài lần ngắn ngủi.
Hai người từng học chung một trường trung học tư nhân kết hợp bao gồm cả trung học cơ sở và trung học phổ thông. Ân Thừa hơn cậu ba khối, Ngu Sơ vừa mới vào lớp 10 thì Ân Thừa đã tốt nghiệp, trong trường vẫn còn rần rần bao nhiêu truyền thuyết về vị hội trưởng hội học sinh vừa rời trường.
Sau này, tuy hai người không học cùng đại học nhưng lại ở cùng làng đại học, thỉnh thoảng cậu cũng có thể nghe vài câu chuyện về vị học thần truyền kỳ này.
Nhưng một người như vậy lại thích cậu á?
"Hê hê." Có vẻ cậu vẫn có sức hút lắm.
Nghĩ vậy, Ngu Sơ cũng không thấy cuống nữa. Dù sao thì tính từ nhỏ đến giờ, người theo đuổi cậu cũng nhiều không đếm xuể, kinh nghiệm của Ngu Sơ phải gọi là rất phong phú. Giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, cái mạng này mới là quan trọng.
"Đúng rồi," Ngu Sơ quay đầu, tỏ vẻ thân mật với Ân Thừa hết mức có thể: "Em muốn mua chút đồ dùng trong nhà. Còn cả trong bếp nữa, em còn muốn mua nguyên liệu nấu ăn, thế thì lúc anh không có ở đây em cũng có thể tự nấu cơm, không để bị đói nữa."
Một từ "nhà" làm người đàn ông thả lỏng hẳn, Ân Thừa cong miệng cười nhẹ, "Nghe em cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.