Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 20: Gặp Long Vương ở học viện




Vì vừa mới vào học viện nên các thầy ở phòng công tác sinh viên đã đăng kí các môn học cho sinh viên, khi nhận được lịch học là ngày mai, tôi có nhắn tin cho Ly xem có học cùng lớp không thì bất ngờ thay là cùng lớp. Ngày hôm sau, khi trên đường tới lớp, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc và cũng hơi lạ lẫm, tôi lại gần hỏi tên thì đó lại là Thắng – người được tôi lúc trước cứu khi sắp chết đuối, hai bọn tôi nhớ ra nhau và trên đường tới lớp đã nói chuyện rất nhiều, tưởng Thắng không cùng lớp định chào tạm biệt nhưng cậu ta lại bước vào và nói cũng học ở lớp này. Tôi không khỏi bất ngờ khi biết vị tỷ phú của kiếp trước lại học ngành y của học viện quân đội.
Vào trong lớp, thấy Ly, tôi lại gần cô ấy và giới thiệu Thắng với Ly thì hai người họ lại cười với nhau như là đã quen biết từ trước, hai người họ nói bọn họ là anh em họ, tôi sốc đến suýt ngất vì phải gọi người bạn quen từ khi còn bé, đã thế còn là người mình đã cứu giờ là anh vợ và Thắng cũng thế, giờ phải gọi ân nhân cứu mình là em vợ, lúc đầu ba người bọn tôi vẫn còn lúng túng thì lúc sau ba người bọn tôi đã nói chuyện với nhau như bình thường và nói rất nhiều cho đến khi giảng viên vào lớp thì mới thôi.
Học xong, tôi tạm biệt Thắng và Ly để về phòng, trên đường về tôi thấy một sinh viên năm nhất bị bắt nạt bởi một nhóm sinh viên khóa trên, tôi tưởng trường quân đội thì phải không có tệ nạn xã hội này chứ, tôi đến xem thì đó lại là Đức – bạn cùng phòng tôi, tôi vội vàng nhảy vào giúp cậu ta khỏi bị đánh, tôi lần lượt đánh gục mấy sinh viên khóa trên, sau đó khi tôi chuẩn bị dìu Đức về phòng thì bị một sinh viên khóa trong nhóm bị tôi đánh nói họ là đàn em của Long Vương, tôi giật mình và nghĩ xem Long Vương này có phải mình không, tôi không quan tâm sinh viên khóa trên nói thêm gì và đã dìu Đức về phòng.
Về phòng, Đức liên tục xin lỗi vì đã gây rắc rối cho tôi và đã thế lại còn đắc tội với Long Vương, tôi nói với Đức không phải lo và tôi cũng được Văn và Thái giúp cậu ta bình tĩnh hơn. Tôi ra khỏi phòng để đi xem xem tên Long Vương này là ai và cũng xem hắn có phải đang mạo danh tên của mình không, vừa ra khỏi cửa kí túc xá, tôi bị một nhóm sinh viên vây lại và nói là đi theo bọn họ để gặp Long Vương. Tôi vừa nghĩ xem nên dùng cách nào để gặp được Long Vương kia thì vừa hay lại có bọn này giúp tôi.
Đến nơi, tôi nhìn thấy xung quanh rất nhiều sinh viên, kẻ thì đứng, kẻ thì ngồi, trông họ rất bố đời. Tôi được đưa đến gặp một sinh viên trong đấy, trông anh ta rất cao to, anh ta tự giới thiệu mình là sinh viên năm cuối, mọi người thường gọi anh ta là Long Vương bởi vì anh ta tên là Long và thường chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi của học viện tổ chức nên mới có tên như vậy chứ không phải là lấy tên Long Vương – người sáng lập ra Long Hội.
Sau khi nghe anh ta giải thích cái tên Long Vương, tôi thấy nhẹ nhõm hơn vì cứ tưởng ai đó lấy tên tôi để đi làm loạn, sau đó tôi đã chào tạm biệt anh ta và quay người rời đi. Anh ta bị tôi làm cho bẽ mặt nên đã sai đàn em của anh ta đánh lén tôi, tôi bị đánh một cái thật mạnh vào sau lưng nhưng tôi lại không cảm thấy đau gì cả, tôi quay lại đá vào bụng tên đã đánh tôi khiến hắn bay xa một mét, thấy thế cả đám sinh viên trong phòng đấy lao lên đánh tôi, vẫn như cũ tôi lần lượt đánh gục từng người một với một đấm và một đá. Tôi lại gần tên Long Vương kia định nói thì hắn giơ chân định đá vào hạ bộ của tôi, tôi đưa tay ra đỡ thì bị hắn đấm một cú vào mặt, tôi cười rồi lại đánh tiếp, một lúc sau, tên Long Vương kia đã gục dưới chân tôi. Tôi nói với tất cả bọn họ sau này cấm làm phiền tôi và bạn bè của tôi, nói xong tôi rời đi.
Về phòng, ba người trong phòng thấy tôi bị thương thì hỏi có phải Long Vương làm không thì tôi gật đầu, thấy thế họ cầm điện thoại gọi người thì bị tôi cản lại, tôi nói với họ là tôi đã đánh bại Long Vương rồi và không cần họ phải gọi người đến giúp. Ba người trong phòng nhìn tôi rồi cười, họ tỏ ý không tin tôi nhưng họ vẫn nghe tôi là không gọi người, một lúc sau, Long Vương dưới sự chỉ dẫn của đàn em anh ta đã tìm đến phòng tôi, Đức thấy có người gõ cửa thì chạy ra mở, vừa mở cửa cậu ta thấy Long Vương đứng trước mặt mình thì sợ hãi đóng sập cửa lại và nói với tôi và hai người còn lại mau gọi giảng viên hoặc bảo vệ đến giúp, cậu ta thì chặn cửa. Thấy thế, tôi nói với Đức cứ mở cửa ra, Đức và hai người còn lại vẫn khăng khăng không cho tôi mở cửa, sau một phút bàn bạc và thống nhất, ba người bọn họ mới quyết định mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.