Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 23: Đã cố gắng nhưng không kịp




Nói xong, Ly quay lại nhìn tôi cười, tôi giả vờ hối hận khi nói Ly đi hát nhưng trong lòng tôi lại nghĩ khác, vì lúc cấp hai tôi từng học thêm hát và cộng thêm ít kinh nghiệm từ kiếp trước nên tôi rất tự tin khi hát, tôi có thể hát được rất nhiều thể loại nhạc ở trong nước như là bolero, chèo, quan họ.. và các thể loại nhạc trẻ, rap, pop, ballad, ngoài ra tôi cũng có thể hát được một số bài hát tiếng Anh. Vì muốn giả vờ đến cùng, tôi đứng dậy, cầu xin bí thư đừng viết tên mình vào danh sách nhưng cả lớp lại đồng thanh nói cứ viết tên tôi vào, nghe thấy cả lớp nói thế bí thư liền viết tên tôi vào trong danh sách hát, tôi giả vờ suy sụp còn cả lớp thì cười to khi thấy tôi như vậy, tôi đứng dậy và nói đã nghĩ ra cách để trả thù bọn họ và đợi đến lúc hát sẽ thực hiện nhưng cả lớp đều không quan tâm tôi nói gì.
Hôm sau, học viện đã bố trí xong chỗ dựng gian hàng, họ yêu cầu các lớp và các câu lạc bộ nhanh chóng đến nhận và làm gian hàng của mình vì ngày kia sẽ bắt đầu tổ chức buổi tiệc. Vì đang trong giờ học giải phẫu mà lại có thông báo nên lớp trưởng lớp tôi đã đứng lên xin cô để ra ngoài nhưng cô giáo lại không cho, cô giáo còn nói cô ấy đang dạy đến phần rất quan trọng, không thể để ai bỏ được, nghe thấy cô nói vậy thì cả lớp ai ai cũng nôn nóng vì sợ các lớp và các câu lạc bộ khác dành mất chỗ tốt. Sau 5 phút, chuông hết tiết reo lên, cả lớp tôi đứng dậy rất nhanh, có những đứa vì không chờ được nữa trong đó có lớp trưởng lớp tôi đã không chào tạm biệt cô giáo và không cả cất sách vở vào trong cặp mà chạy như bay đi, có những đứa thì ở lại chào tạm biệt cô và cũng chạy đi rất nhanh, hầu hết những đứa đi đều là con trai một số ít là con gái, những đứa con gái còn lại trong lớp vì biết bản thân chạy không kịp nên đã cất sách vở vào trong cặp hộ bọn kia và cầm cả cặp của họ lẫn cặp của những đứa kia, sau khi chào cô giáo xong họ đuổi theo những đứa đã chạy đi, thế là trong lớp còn mỗi tôi, Ly và cô giáo, thấy vậy Ly và cô giáo hỏi sao tôi lại không đi cùng họ, tôi chỉ cười và nói chỉ đợi mỗi câu này.
Nói xong, tôi bảo Ly cầm cặp giúp tôi, sau đó thì chào Ly và cô giáo, tôi chạy nhanh đến chỗ cửa sổ cuối lớp vì cửa sổ đó bị mất một bên chấn song và luôn luôn được khép lại, Ly và cô giáo không hiểu sao tôi lại chạy đến đấy làm gì, họ định hỏi tôi thì tôi bỗng mở cửa ra rồi nhảy xuống (nghiêm cấm những hành vi làm theo nếu không Long sẽ đến tận nhà và đấm người đó), hai người họ đều sốc khi thấy tôi làm vậy, họ chạy đến bên cửa sổ để xem tôi như thế nào vì lớp học đang ở tầng hai của tòa nhà thì họ không thấy tôi đâu, hai người họ vội vàng xuống dưới sân trường để kiểm tra thì thấy tôi đang chạy trên bờ tường được nối từ tòa nhà đang học đến tòa nhà đăng kí chỗ cho gian hàng. Hai người họ sợ tôi ngã nên vừa chạy theo tôi bên dưới đất vừa bảo tôi đi xuống nhưng lúc trước tôi đã học qua parkour nên tôi rất tự tin và cứ thế đi tiếp đến tầng hai của tòa nhà kia, vì bờ tường ấy cách khá xa so với tầng hai của tòa nhà mà ở giữa chỗ đấy lại có đường ống nước được nối từ tầng thượng xuống dưới đất nhằm để thoát nước mỗi khi mưa to, thấy thế tôi nhảy qua và bám vào đường ống nước, sau đó tôi bật sang và nắm vào được lan can làm bằng sắt của tầng hai tòa nhà, tôi từ từ dùng lực ở cánh tay leo lên, khi chân tôi đã chạm được vào lan can thì tôi nhanh chóng leo qua và chạy đến phòng đăng kí.
Ly và cô giáo ở dưới nhìn thấy hành động nguy hiểm của tôi như vậy thì họ không khỏi lo lắng vì lỡ tôi có ngã, họ không thể kịp chạy ra cứu, xung quanh họ thì không có ai để nhờ vả và họ cũng nghĩ đấy là lỗi của họ tại họ nói nên mới khiến tôi như vậy, nhưng khi thấy tôi lên được tầng hai an toàn, nỗi lo lắng trong lòng họ mới biến mất, họ cũng lên tầng hai của tòa nhà đấy để xác nhận xem tôi bị thương chỗ nào không.
Dù tôi đã đi đường tắt thêm nữa khi tôi đến thì không thấy những đứa trong lớp đâu, tôi đoán tôi đã đi nhanh hơn bọn họ, nhưng kết quả là vẫn không kịp, chỉ còn lại một chỗ duy nhất và chỗ đấy cách rất xa so với các gian hàng khác. Tôi lúng túng không biết phải làm thế nào thì lớp trưởng và những đứa trong lớp đến, họ ngạc nhiên khi thấy tôi đến trước, họ định hỏi tôi thì tôi đến chỗ lớp trưởng trước thuật lại những gì mà ban quản lý nói và hỏi nên chọn hay là bỏ. Thấy tôi nói vậy, mọi người trong lớp đều im lặng nhưng bọn họ quyết định sẽ chọn chỗ này vì sẽ bớt đi cạnh tranh với các gian hàng khác và còn các vấn đề nảy sinh ra thì tính sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.