Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 30: Thơ lần hai và là lần cuối




Đúng 8 giờ sáng, thầy hiệu trưởng lên tuyên bố khai mạc buổi tiệc mừng lễ kỷ niệm trên sân khấu học viện, rất đông người từ trong lẫn ngoài đổ dồn vào học viện, các lớp và các câu lạc bộ thì lần lượt cho một đến hai người đi quảng cáo gian hàng, còn những người từ bên ngoài học viện thì đi mua đồ, thỉnh thoảng thì ghé lại các gian hàng để ngồi chơi, chơi các trò chơi tại đấy, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp và sôi động. Về phần lớp tôi, tôi lẻn vào trong đám đông, đứng một góc quan sát và không cho họ nhìn thấy tôi, trên người bọn họ đã mặc những bộ đồ cosplay, hầu hết bọn họ đều hóa trang thành những waifu, husbando quốc dân, số ít thì là những nhân vật mà họ thích, khi bọn họ bắt đầu đi quảng bá gian hàng, rất nhanh nhiều khách hàng đã đến.
Chưa đầy 30 phút khai mạc buổi tiệc, quán nước lớp tôi đông nghịt khách, họ chủ yếu muốn xem lớp tôi cosplay và cũng muốn được hóa thân thành các nhân vật mà mình yêu thích. Ngoài ra, tôi thấy bọn họ bố trí thêm một khu ở phía sau chắc là để thiết kế trang phục cosplay, mỗi khi có khách không thấy trang phục mà họ yêu thích thì những thành viên trong lớp chỉ họ đến chỗ đấy và nhờ những thành viên trong đó thiết kế cho họ, chỉ cần đợi 15 phút sẽ có một bộ trang phục cosplay để mặc.
Tôi thấy Ly cũng mặc đồ cosplay, lúc đầu thấy cô ấy không chịu mặc nhưng được cả lớp yêu cầu nên Ly mới chấp nhận, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ hóa thân thành một trong các waifu quốc dân nhưng thay vào đó cô ấy đã trở thành nhân vật nữ trong bộ truyện tôi yêu thích, tôi rất bất ngờ khi thấy Ly chọn và cosplay nhân vật này tại tôi thấy bộ truyện này rất nổi nhưng hầu hết cosplayer nổi tiếng đều không cosplay nhân vật này và cả nhân vật chính cũng vậy hoặc cũng có người cosplay mà tôi không biết đến. Nhìn Ly trong trang phục nhân vật này trông cô ấy rất xinh rất ngầu và rất giống với nhân vật đó từ ánh mắt, cử chỉ rồi đến cả ngoại hình, tôi vội mở điện thoại lên lén chụp hình cô ấy, chỉnh sửa một lúc và đặt luôn nó làm màn hình chính điện thoại. Vì lớp tôi thu hút khá nhiều khách nên các lớp và các câu lạc bộ khác đều ghen tị, chỉ tại vì chỗ lớp tôi nó rộng.
Cứ như vậy cho đến buổi trưa, lớp tôi vừa phục vụ đồ ăn nước uống vừa phục vụ chụp ảnh và vừa phục vụ cho mượn trang phục nên đã kiếm được bộn tiền, tôi thấy bọn họ lấy một ít tiền trong số đấy để đi mua đồ ăn tại các gian hàng của lớp khác, các lớp đấy rất vui khi thấy những thành viên trong lớp tôi mua đồ của mình và lại còn là số lượng lớn. Sau khi mua, bọn họ mang về chia nhau ăn, tôi quay sang nhìn Ly thì trông cô ấy khá buồn, chỉ thấy lúc nãy cô ấy hay cười cười nói nói khi chụp ảnh cùng khách hàng khiến tôi như muốn nhảy vào chụp ảnh cùng và đấm bay những thằng xin tên trên các trang mạng xã hội của cô ấy, tôi cứ tưởng là cô ấy quên tôi rồi. May mà có mấy đứa khác trong lớp đến nói chuyện và ăn trưa với cô ấy, vì vậy Ly đã cười nói như trước và điều đó cũng làm vơi đi phần nào nỗi buồn trên gương mặt cô ấy.
Tôi rời nơi này để đi mua đồ ăn từ gian hàng của lớp khác và cố tìm lấy một nơi cách xa chỗ lớp đang ăn trưa. Tôi thấy một cái ghế đá trống bên bờ hồ, cách khá xa so với lớp và cũng có bóng râm nên tôi ngồi đó, vừa ăn tôi vừa ngắm cảnh vật thế là xuất khẩu thành thơ:
Thấy em chẳng dám lại gần​
Nên ngồi một góc thẫn thờ nhìn em,​
Từ xa trông em rất buồn​
Định đến nói chuyện nhưng rồi lại thôi,
Em buồn tôi cũng sầu theo
Lòng tôi day dứt không lúc nào nguôi,
Vội rời chỗ đó để đi
Ăn trưa để khỏi bụng kêu cồn cào,
Thơ gì mà lại rất ngang
Nghe xong thì thấy khác gì văn xuôi.​
Tôi quay người lại để xem ai đã nói hai câu cuối cùng, thật ngạc nhiên đó là thầy hiệu trưởng, tôi đứng dậy nhanh chóng để chào thầy thì ông ấy bảo tôi cứ ngồi xuống ăn trưa còn mình chỉ là đang đi ngang qua bỗng thấy tôi ngồi một mình ở chỗ này và lại còn đọc thơ nên đã đến nghe. Tôi không biết phải làm gì nên chỉ mỉm cười một chút, thầy hiệu trưởng nói tiếp sau này tôi đừng làm thơ nữa, nói xong thầy hiệu trưởng quay người bước đi, tôi ngồi tiếp tục ngồi ăn mà không đọc thêm câu thơ nào nữa. Ăn xong, tôi quay lại xem mọi người trong lớp làm gì thì họ đang thu dọn bàn ghế rồi nghỉ ngơi, Ly thì ngồi bấm điện thoại tôi đoán cô ấy đang nhắn tin cho tôi, may sao tôi đã tắt chuông điện thoại từ trước. Tôi lẳng lặng đi ra ngoài học viện để tiến hành chuẩn bị cho sự xuất hiện của mình tại lúc hát. Phần sau là thằng tác giả kể, gặp lại các bạn sau, khi nào nó muốn tôi xuất hiện sẽ xuất hiện, còn bây giờ nhiệm vụ của tôi đã kết thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.