Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 7: Bầu trời u ám




Sư gia Nghiêm Thừa Chí tuổi chỉ mới hai sáu nhưng tính tình khó chịu như một ông già sáu mươi hai. Mỗi lần người khác nhìn thấy hắn, không phải đang nhăn nhó đăm chiêu, thì cũng là buồn phiền thở dài. Quả thật, hắn luôn bận rộn sự vụ trong nha môn, nếu muốn hắn cười, trừ phi đem đổi tri phủ khác.
Sáng sớm hôm nay, thái độ của Thừa Chí đại nhân đặc biệt lăng liệt. Thời tiết cũng như muốn trêu ghẹo hắn, kéo giông tố đầy trời. Đầu tháng sáu là thời gian giao mùa, ở Tiết Châu bắt đầu có những cơn mưa xuất hiện. Nhưng cơn mưa suốt cả ngày hôm qua thật khiến hắn vô cùng tức tối. Thừa Chí rất ghét trời mưa.
Mỗi khi trời mưa thì không khí thật là ẩm ướt. Trời ẩm ướt thì Mạc đại nhân sẽ ngay lập tức đổ bệnh. Mà hễ tri phủ đổ bệnh, công việc sẽ đổ lên đầu sư gia. Quả nhiên chỉ một lát sau, người bên Mạc phủ liền chạy qua thông báo đại nhân sốt cao nằm ở nhà. Mặt Thừa Chí liền đen hơn đít nồi nấu củi.
Hắn lầm lũi đi ra phía sân sau nha môn, tức tối chỉ tay lên cao kêu hai tiếng “Trời ơi!” Một đạo sét chớp loé, kèm theo tiếng sấm rền vang. Hắn sợ hãi thu tay lại, không dám than trời trách đất trong lúc giông bão nữa. Tất cả hành động buồn cười đó đều bị Hoài Niệm nhìn thấy. Nàng thề rằng mình đã lấy bánh bao nhét vào miệng, nhưng tiếng khùng khục vẫn cứ rỉ ra ngoài.
Thừa Chí giật mình quay lại, nhìn thấy một bà lão ăn bánh bao bị mắc nghẹn. Hắn liền ra tay cứu nạn, đi tới vỗ mạnh vào lưng bà lão một phát. Cái bánh văng ra lăn tròn dưới đất, bà lão đưa đôi mắt ươn ướt nhìn hắn đầy cảm kích.
- Niệm bà bà, ăn uống nên cẩn thận chứ.Bà lão này dĩ nhiên là tạp dịch mới trong nha môn, vừa câm vừa nghễnh ngãng, lại tứ cố vô thân; chỉ mong nhận được vị trí lao công, có ăn có ở, tiền công không cần nhiều.
Đối với người quản lý tài chính trong nha môn như Thừa Chí mà nói, hắn dĩ nhiên hoan nghênh những người đi làm không cần tiền công. Hơn nữa nha môn là chốn thị phi, một lão ba nghễnh ngãng lại vô cùng thích hợp để làm việc.
Giống như lúc này đây, Nghiêm sư gia đang ôm một bụng tức tối. Viết nhật ký không đủ giải hận, chỉ tay lên trời thì sợ bị thiên lôi đánh, thay vì nói chuyện với đầu gối, hắn tâm sự với một lão bà bị nghễnh ngãng còn tốt hơn.
- Niệm bà bà, ta ghét làm sư gia lắm ...Mà sở trường của Hoài Niệm là gì, chính là biến mình như gốc cây, hoá thân thành vách tường. Nàng nghiêm túc, im lặng nghe hắn tâm sự về cuộc đời.
Nghiêm Thừa Chí, nghe tên cũng hiểu phụ thân hắn gửi gắm biết bao hy vọng vào đứa con trai này. Thế nhưng hắn hoàn toàn không thích theo nghiệp gia đình, chỉ thích làm một thư sinh đọc sách viết chữ. Niềm mơ ước lớn lao nhất cuả hắn, chính là giống như Mạc Thuỷ Linh, đỗ đạt trạng nguyên.
Mười lăm tuổi hắn nhất quyết lên kinh ứng thí, nào ngờ phụ thân không cho, bắt nhốt hắn ở nhà. Kết cục là hắn ôm một bụng tức tối, quyết tâm ba năm sau đi thi tiếp.
Mười tám tuổi, nửa đường đi lên kinh thì người nhà chạy đến báo mẫu thân hắn qua đời. Thừa Chí ngay lập tức về quê chịu tang mẹ. Đáng ghét là mẹ hắn đang khoẻ mạnh sống phây phây. Hắn lại một lần nữa trễ hẹn với việc khoa cử.
Hai mươi mốt tuổi trên đường đi gặp núi lở, té xuống bị thương nằm tĩnh dưỡng hết sáu tháng. Kết cục cũng là không đi thi được.
Nghe đến đoạn này, Hoài Niệm liền bất chợt đưa mắt nhìn chân hắn. “Có phải vì lần tai nạn đó, khiến chân hắn bị tật đến bây giờ?”
Chỉ là một hành động rất nhỏ của nàng, hắn cũng tinh ý nhận ra được. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác cần phải giải đáp thắc mắc này.
Lần tai nạn đó Thừa Chí chỉ bị gãy vài cái xương sườn, không có bị gãy chân. Mà nói đến kỳ thi gần đây nhất mới thật là đau đớn. Hắn đã dự trù tính toán, khởi hành sớm hơn ba tháng, lần này đã đến được kinh thành. Hắn ở kinh thành dùi mài kinh sử, thuận lợi bước vào trường thi.
Có lẽ ước mơ đã ở trong tầm tay, hắn háo hức quá độ, nên trước đó năm ngày hoàn toàn không thể chớp mắt được. Đến khi cầm đề thi trong tay, mắt hắn đã mờ mịt đến nỗi không mở lên được. Hắn viết bài luận về đạo quân vương nhưng khi xem lại chỉ toàn thấy giun dế bò trên giấy. Chín năm liền hắn đi thi đều không đến được nơi, nay đã ngồi trước đề thi lại không thể nào viết được một bài văn hoàn chỉnh. Thừa Chí bèn học tập các vị nho sinh thời xưa, dùng dùi đâm vào đùi để tỉnh ngủ.
Hắn cũng không biết mình cao tay thế nào, lại đâm trúng chỗ máu chảy không ngừng, chỉ đếm chưa đến mười liền tái mét ngất xỉu. Thừa Chí lại dang dở khoa thi. Mà lần này còn tệ hơn, vết thương tuy đã lành nhưng chân hắn lại không thể đi lại bình thường được. Đúng là nghèo còn mắc cái eo, trời hại người lương thiện.
Thừa Chí sau khi kể hết sự thảm thương của đời mình, quay lại thấy Niệm bà bà cũng ràn rụa nước mắt. Quả là tri kỷ không đợi tuổi, hôm nay mới gặp được một người cảm thông đồng điệu với tâm hồn mình, Thừa Chí cũng cảm thấy được an ủi lắm lắm.
Hoài Niệm thật không chịu nỗi tên tấu hài này, nàng đã phải véo đỏ đùi mình mà miệng cứ rung rung sắp ngoác ra cười tiếp. Hắn lại diễn cái bộ dáng bi thương khóc lóc, nàng một tay cào lên nền nhà, một tay ôm cái bụng đã ê ẩm nhịn cười nãy giờ.
Cố lắng nghe xem tâm sự của hắn có gì bí ẩn, uẩn khúc. Nào ngờ chỉ nghe toàn xui xẻo với cả ngốc nghếch. Tại sao lại có kẻ chỉ vì muốn tỉnh ngủ mà hại bản thân cả đời tàn phế như thế này. Đối với Thừa Chí, Hoài Niệm có cảm giác hâm mộ cùng bái phục. Người xui xẻo hơn hắn, chắc khó mà kiếm được kẻ thứ hai trên đời.
^_^
Chân Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đất thật âm u. Nàng có cảm giác như cuộc điều tra của mình đang đi vào chỗ bế tắc. Tam muội Bích Tuyền đã bắt đầu dò la đám thổ phỉ ở Đào Viên. Đại Tỷ Hoài Niệm thì làm việc bí hiểm, khó hiểu nhưng lúc nào cũng đạt kết quả cao. Chỉ có công chúa như nàng là vô dụng nhất, quanh đi quẩn lại cũng không thể tìm ra được manh mối nào. Có lẽ nàng nên cùng Thuỷ Linh nói chuyện một chút, người tiếp xúc nhiều với Nhã Muội ở Tiết Châu này cũng chỉ mình y. Biết đâu nói xong, Chân Duyên lại tìm thấy manh mối mới.
Nàng nghe báo lại là Thuỷ Linh đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Nhưng bệnh thì sao chứ, công chúa muốn gặp y mà cũng phải đợi ngày à. Chân Duyên ngay lập tức xông vào phòng riêng của tri phủ.
- Mạc Thuỷ Linh, mau đứng lên tiếp kiến bổn cung.Đáp lại lời nàng chỉ có một mảng lặng thinh im lìm. Chân Duyên hậm hực đi tới bên giường Thuỷ Linh, nhìn thấy gương mặt đỏ au vì phát sốt thì tim chợt chùng xuống một chút. Y bị bệnh cũng thật lợi hại nha.
Nàng đến Mạc phủ ở chưa được bốn ngày, đã hai lần thấy y hôn mê bất tỉnh. Một lần là kích động quá, một lần là do sốt cao dữ dội. Tên Mạc Thuỷ Linh này yếu ớt cũng không phải thường, y là loại sinh vật cực kỳ yếu ớt, giống như ngọn cỏ đầu tường cứ phất phơ trước gió, giống như con kiến bò dưới đất cả một hạt mưa cũng có thể làm tổn thương.
Mạc phu nhân đã bị Thuỷ Linh dụ đi ra ngoài. Cả cái phủ này, người chăm sóc cho y còn có ai khác ngoài vị hôn thê ngang hông như nàng. Chân Duyên ngồi bên cạnh giường, áp tay lên trán y sờ thử.
“Giống như ấm trà mới pha”. Nàng rụt tay lại, tức tốc chạy đi tìm một thau nước lạnh cùng mảnh khăn sạch. Khăn ướt vừa đặt lên trán Thuỷ Linh, nàng liền thấy đôi mày nhăn nhó khó chịu lúc nãy có vẻ như giãn ra chút. Cái kiểu dễ thương đáng yêu này, khiến Chân Duyên không chịu nổi. Nàng tinh nghịch lấy tay nựng má y, sau đó lại cảm thấy thích thú như khi sờ vào làn da mịn màng như em bé. Chân Duyên lại vò, lại nắn, rồi vuốt ve gương mặt y một cách hăng say.
- Ai nha, sao ngươi lại lớn lên chi vậy. Hai năm trước ta thấy ngươi đã vừa mắt lắm rồi. Nếu biết gương mặt ngươi sờ vào thích như vậy, ta đã sớm giữ ngươi lại bên mình. Ai nha, thật đáng yêu nha.Nàng vừa kinh bạc y, vừa ngồi cười khúc khích một mình. Ở đây không có ai, nàng đâu cần giữ thể diện. Cái sở thích động vật nhỏ này lâu ngày mới phát tác, bao nhiêu cảm xúc trong lòng liền tuôn ra hết ngoài miệng. Chân Duyên công chúa không chỉ nói ra toàn lời ác ý, bản chất thật bên trong của nàng lại vô cùng đáng yêu.
Thật ra có người bị vò nắn như thế đã sớm tỉnh lại, nhưng thấy công chúa đang chơi thật cao hứng, y không dám làm phiền. So với bộ dáng hung ác thường ngày, Chân Duyên lúc này mới thật sự hồn nhiên như những nữ tử khác. Hai năm trước y hận mình sao không đủ nam tính để công chúa chê bai, hai năm sau lại nghe nàng kêu mình đừng có lớn lên nữa, càng đáng yêu thì càng tốt, Thuỷ Linh lại cảm thấy hoang mang. “Công chúa ác ma, thật ra như thế nào mới làm hài lòng nàng được?”
^_^
Ngoài thành cũng cùng một cảnh mây đen vần vũ, gió mạnh cuốn bụi bay mù mịt. Hai cao thủ đang cùng ghim nhau. Mỗi người trụ trên một ngọn tre, cho thấy khinh công cả hai đều cực kỳ cao minh.
- Gian tặc, hôm nay cũng đã truy ra ngươi. - Anh Tân bình thản ôm đao nhìn kẻ tội phạm.Bích Tuyền đứng ở phía bên kia lẳng lặng rút côn cửu khúc ra. Đám sai nha trước giờ theo dõi nàng đều bị đánh lừa dễ dàng. Nào ngờ hôm nay đích thân Lương Anh Tân ngó đến, mới phát hiện thì ra họ đã bị qua mặt từ lâu. Thân phận bị bại lộ, Bích Tuyền chỉ có một giải pháp, đó chính là đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.