Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 71: Luyến tiếc nhưng không thể quay đầu




Dù gỉa dạng giống một nam nhi đến mức nào, vẫn có nhiều giới hạn mà Bích Tuyền không sao bước qua được. Ví như sự mềm yếu trong trái tim nàng, ví như khoảng cách thực lực trong lúc luyện võ công. Có thể do trước giờ chưa từng đụng trận thực sự, hoặc giả những đối thủ của nàng chưa đạt chuẩn cao thủ, nên Bích Tuyền mới sinh ra tính tự phụ và ngạo mạn. Lần này xông vào Lưu Gia phái, lần đầu tiên nàng nhận ra cảm giác của một con ếch ngồi trong giếng là như thế nào.
Toàn bộ Thập Chân Cường đã lộ diện cùng quần công Hoài Việt, hắn không thể nào rảnh rỗi chiếu cố cho nàng được nữa. Bích Tuyền phụ trách bọn Kim Giáp quân, Hoài Việt lo tiêu diệt những con quái vật thực sự. Khắp nơi đều nghe tiếng ồn ào của binh khi va chạm nhau. Những thân thể bị đánh bật ra khỏi vòng chiến, lao vào tường để lại tiếng huỵch đụi thảm thương. Đối phó cùng lúc với sáu người, Hoài Việt đã phải dùng đến đòn thứ ba, Tuyết Dạ. Mỗi lần kiếm xuất ra đều như rút hết nhiệt độ trong không khí, dù nội lực có cao cỡ nào cũng không thể chống chọi lại sự âm hàn của đòn tấn công này.
Những vết thương tét ra, máu bay tung toé như tuyết hồng rơi khắp chốn. Bầu không khí tang thương chết chóc vây kín xung quanh, những thân thể cứ ngã xuống sau khi trúng đòn. Y phục của Hoài Việt đã bắt đầu nhiễm một tầng máu đỏ. Thế nhưng sự lạnh lẽo vẫn tiếp tục đè xuống trái tim của mọi người.
“Ta đã nhìn thấy kết thúc rồi.”
Để phát huy hết toàn bộ bốn thức Phong Hoa Tuyết Nguyệt, người dụng kiếm phải có một nguồn nội lực thật sự hùng hậu. Bởi kiếm chiêu thoạt nhìn đơn giản, nhưng toàn bộ đều là đòn ‘xuất thế tất sát’, phần nhiều tác động nặng nề, sâu rộng đến chiến trường xung quanh. Tuyết Dạ cũng đẹp, cũng mê người như bầu trời đêm Thiên Mẫu sơn. Mọi người đều tự nhủ, “Thì ra cái chết lại cô tịch đến vậy”.
Một ngọn gió thổi quét qua, đem mùi tanh tưởi của máu huyết lan tới chỗ của Bích Tuyền. Nàng rùng mình, bị ảnh hưởng bởi dư chấn của đòn Tuyết Dạ. Đêm lạnh lẽo càng sâu, cái chết càng đến nhanh và đáng sợ hơn. Trong một thoáng nàng phân tâm, kẻ địch liền lợi dụng sơ hở dùng ngân thương đâm ngang eo Bích Tuyền.
Nàng hộc hơi, cố hít lấy một ngụm khí lạnh tê tái. Bích Tuyền cắn răng không kêu lên một tiếng, lùi lại, tránh xa khỏi tầm vũ khí của kẻ thù. Côn cửu khúc xoay vòng, cố giữ khoảng cách an toàn với hàng chục tên địch vây xung quanh. Nàng không thể kêu cứu lúc này, không thể để Hoài Việt phân tâm được.
Cao thủ đối đầu, thắng bại chỉ phân ra nửa chiêu, một thức. Huống hồ Hoài Việt đang lấy một địch sáu, tình hình hung hiểm vô cùng. Hắn đã gánh lấy phần nguy hiểm nhất, không lý nào Bích Tuyền còn muốn chất thêm gách nặng. Nàng phải để cho hắn yên tâm về hậu phương mà vững vàng đối đầu kẻ địch.
Bích Tuyền điểm huyệt cầm máu, tay nhấn chặn ngăn vết thương đang co thắt đau đớn. Nàng không thể lui lại, càng không đủ sức để tiến lên. Khi nghĩ về những ngày tháng qua của mình, Bích Tuyền lấy làm hối hận. Cả cuộc đời nàng chưa thật sự làm nên công tích gì xứng đáng với oai danh của dòng họ Hoàng. Nàng không thể lấy lý do mình là phận nữ nhi mà chỉ rong chơi suốt ngày để phụ thân lo lắng. Nghĩ đến thân xác lạnh lẽo chết chóc của cha, Bích Tuyền cảm thấy sức mạnh bùng phát trong người.
Hôm nay dẫu có mất mạng, nàng cũng quyết phải hoàn thành việc lớn. Hoàng tướng quân vẫn nói với đám con của mình, thất vọng lớn nhất cuả đời ông chính là để Cảnh Hào chạy thoát khỏi Đại đô. Hành động liều lĩnh của Bích Tuyền không chỉ là trả thù mà còn hoàn thành cho một tâm nguyện.
“Nữ nhi bất hiếu, lúc phụ thân còn sống không thể thảo kính với người. Nay đến lúc phụ thân mất đi, nữ nhi mới hiểu ra phải làm gì cho đúng. Cha, hãy phụ hộ cho con gái hoàn thành đại sự.”
Nàng cầm đầu roi cửu khúc, vận hết sức bật ra, tấn công nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung. Bích Tuyền bỏ lơ vết thương của mình, hoàn toàn tập trung vào việc chiến đấu với kẻ địch. Công tử Hoàng Tuyền dung mạo như hoa, võ công trác tuyệt, người gặp người mê, kẻ gặp kẻ mến. Nàng bật cười ngạo nghễ, tận hưởng niềm vui sướng trong chiến trường đẫm máu. Dẫu thế giới có đang nghiêng đi, dẫu sương mù đang giăng kín mắt, cũng không thể ngăn được bước chân nàng.
Đột nhiên Bích Tuyền không thể điều khiển được hai chân, nàng có cảm giác cả người chuẩn bị ngã sấp xuống. Kẻ địch đang nhào lên, muốn sử dụng những chiếc thương dài kia đâm chết nàng. Một bàn tay vươn ra kéo thân thể Bích Tuyền đứng thẳng dậy. Kiếm khí quạt ngang, toàn bộ Kim Giáp quân ngã rạp xuống tại chỗ.
Nàng dựa vào ngực hắn, cảm thấy an tâm như dựa vào núi lớn. Hơi thở ấm áp của Hoài Việt đang phả xuống lỗ tai nàng, và giọng nói quen thuộc cất lên.
- Còn chịu nổi không?Không cầu kỳ hoa mỹ nhưng luôn chân thành đằm thắm. Nàng chưa từng nghĩ sẽ có lúc lại nhớ nhung giọng nói này đến thế.
- Không sao, chỉ là trượt chân thôi. - Bích Tuyền lắc đầu.Hai người bọn họ đơn độc xông vào đây, nhưng lại đánh tan được cả Kim Giáp quân và Thập Chân Cường. Xung quanh họ là những thi thể gục ngã trên đống máu tanh đỏ thẫm. Cả thân thể Bích Tuyền và Hoài Việt đều thấm đẫm máu tươi.
“Trong tình huống thế này, nhất định huynh ấy sẽ không nhận ra đâu.”
Nàng đứng thẳng dậy, không thể lưu luyến chỗ dựa trong lòng hắn nữa. Bích Tuyền quay lại cười, thô lỗ vỗ vai Hoài Việt một cái cho nghĩa huynh an tâm.
- Chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ không đối thủ. Việt ca, huynh cứ xông lên trước đi, đằng sau này sẽ có muội lo.Hoài Việt bật cười, lấy ống tay chùi máu dính trên mặt. Bích Tuyền say sưa ngắm nhìn khuôn mặt nghĩa huynh.
“Dù huynh có tắm trong máu tanh, muội vẫn cảm thấy thân thương như ngày nào.”
Hắn lại xoa xoa đầu nàng như đối xử với tiểu muội mới lên mười. Dường như trong mắt Hoài Việt, đệ đệ này chưa từng lớn lên vậy.
- Đã biết sợ rồi sao, không cậy mạnh chạy trước nữa à? - Hắn quay lưng đi, tiếp tục bước về cánh cửa cao đóng im ỉm. - Sau lưng huynh, trông cậy vào đệ rồi.
- Được! - Nàng sảng khoái chấp nhận.^_^
Hoài Việt đẩy cửa ra, để lại đó một dấu tay đẫm máu. Căn phòng bên trong rộng mênh mông, có thể cùng lúc chứa được nhiều người. Những sa đồ của Thất sơn được chế tạo chi tiết tỉ mỉ. Những chiếc bàn khổng lồ và vô số ghế ngồi dành cho cuộc họp đông người. Có sổ sách, có bản đồ bố quân và giấy tờ sách lược. Nơi đây là phòng quân cơ rất nhiều kẻ đã từng ra vào.
Hiện nay căn phòng vắng lặng như tờ, thậm chí nghe được cả hơi thở nhịp nhàng gấp gáp. Tất cả đều bỏ đi, sau khi Mạt Hối chỉ cho họ con đường sống duy nhất. Cái chết đã gần kề, bọn họ bị buộc phải rời khỏi Lưu Gia.
Một trong những điều đầu tiên Cảnh Hào dạy cho nhi tử của mình chính là luôn luôn chừa lại đường thoát thân. Hai năm điều hành Lưu Gia, tuy Thuỷ Linh không làm được gì nhiều, nhưng cũng kịp xây dựng lối chạy thoát cá nhân phòng khi hữu sự. Phía nam Cấm sơn là một vách đá dựng đứng, như bức tường tự nhiên cao mấy trăm trượng. Đá chẻ phẳng phiu không cách gì có thể leo lên.
Trên đỉnh Cấm sơn chỉ có biệt viện là lấn sát ra phần vách đứng. Thuỷ Linh lợi dụng quyền lực của mình xây dựng một thang lên xuống bằng dây treo. Nguyên tắc hoạt động của thang treo cũng giống như múc nước trong giếng sâu. Phía trên là một trục quay lớn và bên dưới là một chiếc giỏ khổng lồ chở được hai người ngồi. Không dựa vào mật đạo của Mạt Hối, Thuỷ Linh cũng có thể tự tiện ra vào Cấm sơn mà không chịu kiểm soát. Chính nhờ chỗ lên xuống này, Thuỷ Linh đã vượt mặt Mạt Hối nhiều lần.
Điều kiện để Mạt Hối thả Thuỷ Linh đi, chính là y phải dẫn theo những người muốn bỏ trốn. Bọn họ cam kết từ nay không được liên lạc với nhau, cùng mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không nhắc đến hai chữ “Lưu Gia”. Ở lại Cấm sơn chỉ còn những kẻ không sợ chết, liều chết trung thành với Lưu Quang Cảnh Hào. Kim Giáp quân và Thập Chân Cường là những kẻ cuối cùng chiến đấu cho Lưu Gia phái.
Hoài Việt căng thẳng nhìn lão già ngồi trên chiếc ngai cao nhất trong phòng. Lão mặc một bộ hoàng bào cũ kỹ đã xỉn màu theo năm tháng. Mái tóc hoa râm xù lên như một người điên thật sự. Gương mặt điềm nhiên ngủ gà ngủ gật trên ngai vị của mình. Bên ngoài là tiếng pháo nổ khi kế hoạch Bạt Căng đã được triển khai. Những đốm hoa lửa bùng cháy trong đêm đen khiến Hoài Việt và Bích Tuyền đều giật mình căng thẳng. Thế mà Cảnh Hào vẫn điềm nhiên như không nghe thấy gì hết. Ngay cả khi kẻ thù đã tiếp cận mình, lão vẫn không chút phòng bị, chỉ có đôi mắt khẽ động và đôi môi mấp máy nói ra vài chữ.
- Gương mặt ngươi nhìn quen thuộc lắm. Hoài Việt đình chỉ bước chân, đột nhiên cảm thấy nguồn áp lực kinh hồn phát ra từ lão già ngái ngủ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.