Trời Sinh Một Đôi

Chương 32: Hiểu lầm




Đá một đá gục luôn anh chàng kia, Chân Diệu vô cùng hài lòng với những ngày chuyên cần luyện tập không ngừng này.
Sau đó chộp lấy A Loan xách theo hộp cơm, xô gã sai vặt đang ngây như phỗng ra chạy đi.
Vẻ mặt gã sai vặt trắng như trát phấn, Chân Diệu quyết đoán kéo A Loan cũng đang ngây như phỗng chạy.
La Thiên Trình thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Gì, đây mà là con gái hả?
Chân Diệu kéo A Loan chạy tới nơi đông người thì dừng lại, chỉnh búi tóc sửa quần áo, sau đó bước từng bước nhỏ ưu nhã, đi với vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này La Thiên Trình mới xuất hiện, không đợi hai người kia lên tiếng liền quyết đoán đánh ngất họ, mỗi tay xách một tên, nhảy lên nhảy xuống mấy cái biến khỏi chỗ đó.
Sau khi sống lại hắn mới phát hiện, sức mạnh của bản thân ngày một mạnh lên, coi như là một niềm vui sâu sắc.
Tác dụng phụ duy nhất, là càng ngày càng ăn nhiều.
Nhưng điều này với hắn mà nói, không tạo thành chuyện rắc rối gì.
Nhét cả hai người vào vườn nho, La Thiên lại chọn mấy chùm nho đối phó với công chúa, sau đó quay lại đình nghỉ chân thu dọn đồng bề bộn khắp mặt đất, rồi mới trở về.
Mãi đến nửa đêm một chủ một bộc kia mới tỉnh lại, nhìn trời đầy sao với những chùm nho to, bị choáng thật lâu, nhớ chuyện gặp được Chân Diệu, chỉ cho rằng đã mơ một giấc mơ hoang đường.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
A Loan nhìn Chân Diệu đi đằng trước, khóe miệng mang nụ cười.
Chỉ cần tiểu thư nhà nàng muốn, thì hoàn toàn có thể là một tiểu thư khuê các đoan trang hiền lành nhất.
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ của A Loan đã tan vỡ rồi, khác hẳn nét điềm đạm nho nhã ngày thường, một bước dài xông tới, giữ thật chặt Chân Diệu lại: “Cô nương!”
Tim Chân Diệu nhảy dựng lên, mặt lại giữ vững bình tĩnh hỏi: “Làm sao, hắn đuổi tới à?”
Thấy vẻ mặt A Loan xấu hổ, an ủi: “Không sao, chuyện mất mặt như thế, chỉ cần là đàn ông thì sẽ chẳng dám nói ra.”
Nói rồi, nói thì nàng cũng không chịu nhận.
Đương nhiên, lời đểu giả như vậy… Chân Diệu cũng không có ý định nói với một nha hoàn.
A Loan giữ chặt Chân Diệu không cho nàng đi, giọng ép tới cực thấp: “Không phải, cô nương, là giày của ngài bị rách”
Nụ cười của Chân Diệu cứng đờ, chậm rãi cúi đầu.
Quả nhiên, bên chân đá người kia, mũi giày chỗ ngón chân cái bị rách một lỗ, lộ ra tất trắng, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Chân Diệu oán hận nhìn chằm chằm chiếc giày thêu màu xanh nhạt kia.
Đây là cái thứ giày gì thế, đã hố nàng tới hai lần rồi!
Nhìn tới nhìn lui, thiếu niên thiếu nữ ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, Chân Diệu cảm thấy khắp người khó chịu.
A Loan cũng khó chịu.
Thật ra con gái nhà phú quý khi ra ngoài, đều chuẩn bị một bộ quần áo giày vớ, đề phòng có gì ngoài ý muốn.
Dĩ nhiên Chân Diệu cũng có mang theo, nhưng lại ở trên xe ngựa.
Mà xe ngựa vẫn còn cách chỗ này một khoảng dài, nếu để cho cô nương đi một chiếc giày thủng lỗ trở về, nàng là nha đầu theo hầu, trở về sẽ bị ma ma quản sự nhấc tay bán luôn.
Nếu để cô nương một mình chờ ở đây, thì cũng không yên lòng.
A Loan chưa kịp xoắn xuýt, đôi mắt chợt tỏa sáng: “Cô nương, là Tưởng công tử kìa.”
Chân Diệu nhìn thấy Tưởng Thần đang đi về phía nàng, mặt đen lại, nhỏ giọng oán trách: “Ngươi vui vẻ thế làm gì, chẳng lẽ muốn để hắn thấy ta đi một đôi giày rách?”
“Cô nương, ngài nhờ Tưởng công tử ở lại đây nói chuyện với ngài, nô tỳ trở về lấy giày, Tưởng công tử sẽ không chú ý đâu.” A Loan giải thích.
Nha đầu, ngươi thật sự tính sai rồi.
Thiếu niên kia chẳng chú ý gì ở Chân Diệu, chỉ chú ý giày của nàng!
Đương nhiên, điều này chủ tớ hai người không biết, Chân Diệu thấy A Loan nói cũng đúng, gọi Tưởng Thần đã gần tới trước mặt: “Tưởng biểu ca, thật trùng hợp, huynh cũng tới đây dạo à?”
Tưởng Thần mỉm cười: “Tứ biểu muội, thấy các muội mãi không quay lại, Hoán biểu ca bảo ta tới tìm xem.”
“À” Chân Diệu cười cười, “Chúng ta tùy ý trò chuyện chút.”
Chàng trai sửng sốt.
Cô nương, chẳng phải cô nương nên nói là, chúng ta về đi thôi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của Chân Diệu, tim Tưởng Thần nhảy dựng.
Hẳn là, hẳn là, nàng với mình…
Nghĩ tới đây, không khỏi nhíu mày.
Thế nhưng mà nàng đã đính hôn rồi, sao còn như thế được!
Xem nhẹ sợi nhỏ niềm vui không rõ dưới tận đáy lòng, Tưởng Thần trước sau luôn ôn hòa vui vẻ lạnh mặt: “Tứ biểu muội, còn chưa về, nhóm Hoán biểu ca sẽ chờ sốt ruột.”
A Loan đột nhiên lên tiếng: “Tưởng công tử, phiền ngài ở cùng cô nương nhà chúng tôi một chút, hầu gái đi một chút rồi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong sợ Tưởng Thần đổi ý, nhanh phúc thân, vội vàng đi.
Quả nhiên, cả nha hoàn của mình nàng cũng nói rõ!
Chàng trai mười lăm tuổi, đã không được tự nhiên không biết giờ phải làm thế nào.
Khuôn mặt hồng như ánh bình minh.
Hắn vốn khí chất ôn hòa, áo trắng hơn tuyết tăng thêm vẻ xuất trần phiêu dật, đứng nơi đó như cây tuyết trúc, yên tĩnh đẹp đẽ.
Có cô gái can đảm ẩn ý đưa tình đưa quả đào qua: “Công tử, có muốn ăn trái cây không?”
Tưởng Thần khôi phục vẻ thong dong trước sau như một, cười cười lễ độ với cô nương xa lạ kia: “Đa ta cô nương, tại hạ đã ăn rồi.”
Cô nương kia cũng không cưỡng cầu nữa, cầm lại quả đào hơi thất vọng quay đi.
“Tứ biểu muội, chúng ta đi thôi.” Sợ có thêm cô nương nào tới nữa, Tưởng Thần nhích gần Chân Diệu thêm một bước.
Chân Diệu chỉ chỉ ra bờ sông: “Tưởng biểu ca, chúng ta ra kia đứng một lát, không nói chuyện phiếm cũng được, thật ra muội đã đi mỏi rồi.”
Giờ nàng mới nhớ ra ở chỗ đặc biệt như thế này nói chuyện với nam giới xa lạ, là dễ khiếm cho đối phương hiểu lầm.
Nam giới xa lạ…
Tưởng Thần bị biến thành người lạ, không tự nhiên theo Chân Diệu đi ra bờ sông.
La Thiên Trình mặt lạnh như băng cầm theo hai chùm nho vòng vo bước ra từ trong đám người, yên lặng liếc một cái đánh giá hai người đang đứng cạnh bờ sông, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Ước chừng hai khắc sau, A Loan quay lại.
Theo nàng đến, còn có đoàn người Chân Hoán.
Thu được ánh mắt dò hỏi của Chân Diệu, A Loan thấp giọng nói: “Nhóm Đại gia thấy hầu gái, liền nói cùng đi tìm ngài.”
“Tứ muội, sao muội nán lại lâu thế?” Mặc dù Chân Hoán đã nghe A Loan nói nàng ở với Tưởng Thần, nhưng vẫn hơi kinh ngạc.
Chân Ngọc cười khúc khích: “Đại ca, cái này mà cũng phải hỏi à, huynh không thấy Tứ tỷ đang nói chuyện phiếm với Tưởng biểu ca à?”
Giờ, Chân Băng quên không ngăn Chân Ngọc lại, chỉ lẳng lặng nhìn qua Tưởng Thần, sau đó khép mi xuống.
Chân Nghiên đi qua, khẽ chào Tưởng Thần: “Cảm ơn Tưởng biểu đệ đã chăm sóc tứ muội.”
“Nhị biểu tỷ khách khí” Trước mặt người khác, Tưởng Thần luôn luôn mang dáng vẻ khiêm nhường lễ độ, đưa chân đi về phía Chân Hoán.
Chân Nghiên liếc nhìn Chân Diệu dò hỏi.
Chân Diệu lặng lẽ nhấc váy.
Chân Nghiên…
Quyết đoán quay người: “Đại ca, muội có chút chuyện muốn nói với tứ muội, huynh mang các muội muội đi tới chỗ xảo quả hoa qua trước đi, chúng muội sẽ theo sau”
Đoàn Chân Hoán vừa đi, A Loan vội lấy giày thêu từ trong người ra cho Chân Diệu thay, sau đó gói kỹ đôi giày hỏng giấu vào trong người.
Chân Nghiên vốn muốn hỏi thật sự đã xảy ra chuyện gì, thấy Chân Diệu không mở miệng, ngẫm lại lại thôi.
Chân Diệu lúc này buồn muốn chết luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.