Vừa dứt lời, đã có ba tiểu nương tử đi vào.
Tiểu nương tử đi đầu tiên vóc người cao gầy, khuôn mặt thon dài trắng nõn, đôi mắt to lóng lánh, chính là Chân Nghiên – tỷ tỷ ruột của Chân Diệu, đứng hàng thứ hai.
Năm nay nàng đã mười sáu tuổi, đính hôn với thứ tôn của Hộ Bộ Tả Thị lang, đang chuẩn bị gả cho nên thường ngày rất ít khi đi ra ngoài, Hội ngắm hoa lần này nàng cũng không đi.
Đi theo phía sau chính là tỷ muội song sinh Chân Băng, Chân Ngọc của nhị phòng.
“Nhị tỷ, Ngũ muội, Lục muội, mọi người mau ngồi đi.” Chân Diệu đặt sách lên trên chiếc bàn dài bên cạnh, ngồi thẳng người dậy.
Chân Ngọc liếc sách một cái rồi cười: “Nữ giới? Ha ha, Tứ tỷ nên đọc cho thật kỹ đấy.”
Chân Diệu nặng nề gật đầu: “Phải, ta đang đọc đến đoạn ‘Chọn từ để nói, không nói độc ác thô tục, nói phải chọn hoàn cảnh để tránh khiến người khác ghét, đó là phụ ngôn ’”
Mặt Chân Ngọc lập tức giận đến đỏ bừng, chế giễu: “Hừ, Tứ tỷ, tỷ đã làm ra loại chuyện đó mà còn mặt mũi đi châm chọc người khác à?”
Chân Nghiên nghiêm mặt, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Chân Ngọc: “Lục muội cẩn thận lời nói, Tứ muội nghịch ngợm ngoài ý muốn rơi xuống nước, tự nhiên có cha mẹ trưởng bối đến dạy dỗ, nào có đạo lý làm muội muội chỉ vào mũi tỷ tỷ mà mắng chứ. Chẳng lẽ Nhị bá mẫu dạy dỗ muội như thế sao?”
Chân Ngọc tức muốn chết, cả cái nhà này đều mở to mắt nói dối a.
“Cái gì nghịch ngợm rơi xuống nước, rõ ràng là ——”
“Lục muội!” Chân Băng kéo muội muội sinh đôi một cái.
Chân Nghiên mím môi, khẽ nâng cằm: “Ngũ muội, tỷ thấy Lục muội có phần hồ đồ rồi. Muội dẫn muội ấy về nghỉ ngơi đi, nếu lại để ta nghe thấy muội ấy nói năng bậy bạ, ta nhất định sẽ bẩm báo tổ mẫu xử lý.”
“Vâng.” Chân Băng đứng lên, nhìn về phía Chân Diệu nói, “Tứ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, mấy hôm nữa muội muội quay lại thăm tỷ.”
Nói xong liền dắt Chân Ngọc đi ra ngoài.
Chân Ngọc hất tay nàng ra, quay đầu lại cười lạnh: “Tứ tỷ, người làm trời đang nhìn đấy, tỷ đảo lộn trắng đen, dựa vào thủ đoạn thấp kém để có được nhân duyên tốt, còn Tam tỷ lại bị tỷ hại thảm rồi. . . . . .”
Thấy Chân Băng, Chân Ngọc rời đi, Chân Nghiên quét mắt nhìn Tử Tô một cái: “Tử Tô tỷ tỷ, làm phiền tỷ dẫn mọi người lui xuống, ta có lời muốn nói với Tứ cô nương.”
“Nô tỳ không dám nhận.” Tử Tô thi lễ, dẫn tiểu nha đầu lui ra.
“Nhị tỷ ——” Chân Diệu mang đầy bụng nghi vấn.
Trong lời nói vừa rồi của Chân Ngọc lộ ra rất nhiều tin tức.
“Đưa tay ra.”
“Nhị tỷ?”
Chỉ thấy Chân Nghiên rút ra một cây thước từ trong tay áo, ‘chát’ một tiếng đánh lên tay Chân Diệu.
“Cái này, tỷ đánh thay mẹ. Từ trước đến giờ mẹ luôn luôn hoà nhã, muội làm ra loại chuyện này đã chọc bà nôn ra máu, tỷ đánh muội, muội có phục hay không?”
Thấy Chân Diệu gật đầu, Chân Nghiên lại đánh một cái nữa: “Cái này, tỷ đánh thay Tam muội. Muội ấy thân là thứ nữ, cưới xin vốn đã không dễ, việc hôn sự mà tổ mẫu hao tâm tổn trí tìm cho muội ấy đã bị muội làm rối tung lên rồi. Tỷ đánh muội, muội có phục không?”
Chân Nghiên đã quyết định phải nghiêm khắc dạy dỗ muội muội mình một trận, tránh cho sau này muội ấy lại gây ra tai họa càng lớn hơn, vì thế hai thước này cũng không hề mẹ tay.
Chân Diệu đau đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Nhị tỷ, tỷ nói hôn sự của Tam tỷ thất bại sao?”
Tam cô nương Chân Tĩnh là thứ nữ Đại phòng, cũng là thứ nữ duy nhất của cả Phủ Kiến An Bá. Trước đó không lâu đã đính hôn với con trai thứ ba của Lễ Bộ Thượng Thư – Dương Dụ Đức.
“Mặc dù muội đâm đầu vào cột nhà chứng minh trong sạch, cứu vãn lại được chút thể diện, nhưng gia phong Dương Thượng Thư nghiêm cẩn, Tam muội vốn lại là thứ nữ, xảy ra việc này thì việc từ hôn đã nằm trong dự liệu.”
Chân Diệu nghe thế, liền cảm thấy rất xấu hổ.
Thời đại này, nữ tử bị từ hôn chính là chuyện lớn bằng trời nha.
Nàng cũng không có mặt mũi nào nói cái gì mà đây là lỗi do nguyên chủ phạm, không liên quan đến nàng.
Thật buồn cười! Nếu đã mượn thân thể người ta sống, hưởng sự tiện lợi mà thân phận người ta mang đến, vậy thì cũng nên gánh vác trách nhiệm và sai lầm nguyên chủ đã phạm phải.
Mặc dù Chân Diệu nàng có chút ngớ ngẩn nhưng vẫn coi như ngay thẳng a.
“Nhị tỷ, vậy muội phải đi nhận lỗi với Tam tỷ.” Chân Diệu chống người muốn đứng lên.
Chân Nghiên đè nàng lại: “Được rồi, chờ muội điều dưỡng tốt rồi hãy nói. Hiện tại trong lòng Tam muội đang khó chịu, nhìn thấy muội sẽ càng khó chịu hơn.”
Chân Diệu gục đầu: “A, muội biết rồi.”
Nhìn bộ dạng ủ rũ này của nàng, Chân Nghiên ngược lại cảm thấy vừa mắt hơn cái bộ dạng tranh cường háo thắng trước kia nhiều, giọng điệu cũng mềm ra một chút: “Tỷ đánh muội hai thước này là muốn muội nhớ cho kỹ, vô luận là mẹ hay là Tam muội cũng đều là nữ tử. Thói đời này, làm nữ tử đã không dễ dàng gì, muội nhất thời tính toán gì đó, là phúc hay là họa tự mình chịu trách nhiệm cũng thôi, nhưng chủ yếu là nhất tổn câu tổn nhất vinh câu vinh (*), làm liên lụy tới người khác, muội thực sự có thể an lòng sao? Về phần thanh danh của Bá phủ, còn phải xem biểu hiện của muội ở phủ Trấn Quốc Công sau này có thể đòi lại thể diện đã mất này hay không?”
(*) nhất tổn câu tổn nhất vinh câu vinh: ý chỉ một người làm nhưng mọi người cùng chịu
Lúc vừa bắt đầu, Chân Diệu vẫn còn khiêm tốn lắng nghe, về sau lại kinh hãi ngẩng đầu: “Phủ Trấn Quốc Công?”
Chân Nghiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của muội muội ruột, lại cảm thấy không xong rồi. Với cái bộ dạng ngớ ngẩn này có thể sống được ở phủ Trấn Quốc Công sao?
“Không sai, phu nhân Trấn Quốc Công đã phái quan mai tới đây, đã định xong hôn sự của muội và Thế tử Trấn Quốc Công rồi, chờ năm sau muội cập kê là gả đi.”
Chân Diệu u mê: “Thế tử Trấn Quốc Công? Thế tử Trấn Quốc Công nào?”
Chân Nghiên hung dữ trợn mắt nhìn muội muội một cái. Giờ khắc này, bỗng nhiên nàng có phần tin tưởng muội muội vì không cẩn thận nên mới rơi xuống nước rồi.
“Đương nhiên chính là người cùng rơi xuống nước với muội, nếu không thì trên đời này còn có Thế tử Trấn Quốc Công nào chứ?”
Ầm một tiếng, cả người Chân Diệu đều không xong rồi.
Người kia!
Nàng dường như lại nhớ đến trong làn nước lạnh như băng rét thấu xương, cổ họng nàng ngập đầy nước khiến nàng sặc đến mức không thở nổi.
Đôi tay lạnh buốt thon dài ghìm vào cổ nàng, càng bóp càng chặt, càng bóp càng chặt.
Khi nàng cảm nhận được mùi máu tươi ở sâu trong cuống họng xông tới lại càng khiến nàng hoảng sợ, nhưng đôi mắt rõ ràng rất đẹp kia lại tràn đầy sự lạnh lẽo và hận ý.
Chán ghét, căm hận, cuồng nộ.
Dường như nàng có thể nhìn thấy được những cảm xúc tiêu cực nhất của thế giới này thông qua đôi mắt kia.
Nàng hoàn toàn không hoài nghi nếu người kia lại xuất hiện trước mặt nàng, hắn sẽ không chút do dự mà bóp chết nàng.
Thấy Chân Diệu bỗng nhiên cứng đơ như bị sét đánh, đôi mắt mở to sắc mặt trắng bệch, toàn thân còn không ngừng run rẩy, Chân Nghiên cũng giật nảy mình, cầm lấy cổ tay Chân Diệu la lên: “Tứ muội, muội làm sao vậy?”
Một thân thể mềm oặt đổ vào lòng nàng, giống như con mèo nhỏ vừa được vớt dưới nước lên, giọng nói cũng yếu ớt : “Nhị tỷ, muội sợ.”
Nàng thật sự rất sợ, lần thứ ba rồi nha, cái ông trời lừa bịp này!
Chân Nghiên thân là đích trưởng nữ Tam phòng, thuở nhỏ đoan trang hào phóng, chưa từng bị ai ôm như thế, chân tay lập tức hơi luống cuống, nhưng không biết tại sao khi ôm muội muội đang run lẩy bẩy thì tim nàng có chút mềm đi, nàng vỗ nhẹ lưng Chân Diệu nói: “Đừng sợ, phu nhân Trấn Quốc Công là một người hiểu lý lẽ, nếu đã chọn muội rồi thì chỉ cần muội tự trọng, lão nhân gia chắc chắc sẽ thương muội. Thế tử không có mẹ, nên muội gả đi cũng không cần lo mẹ chồng xoi mói quản lý muội. Nữ tử sống thoải mái hay không, chủ yếu là phải xem cách cư xử trung hòa giữa mẹ chồng và nhóm chị em bạn dâu trong nhà. Không có mẹ chồng chèn ép, Thế tử lại là độc đinh duy nhất, có chị em bạn dâu thì cũng là những phòng khác. Nam nhân đối với việc rơi xuống nước này chắc chắn không nắm mãi không buông như nữ tử bình thường đâu. Muội chỉ cần từ từ nắm giữ được trái tim của Thế tử, thời gian dài sẽ sống tốt thôi. ”
Chân Diệu nghe xong thì thân thể cứng đờ.
Nàng lại càng sợ được không a! Nếu như có một mẹ chồng, nàng lúc nào cũng hầu hạ trước mặt bà, tốt xấu gì cũng có chỗ để ẩn núp nha!
Để tránh bị bóp chết lần thứ ba, Chân Diệu từ từ ngẩng đầu: “Nhị tỷ, muội không muốn gả.”