Trời Sinh Một Đôi

Chương 57: Thiếu niên bị đả kích




Nhìn thứ chất bẩn bị phun trên hộp cơm, Chân Diệu cũng xanh cả mặt, giọng căm hận nói: “Tưởng biểu ca!”
Tưởng Thần rất xấu hổ, suy yếu nói: “Tứ… tứ biểu muội, ta xin lỗi.”
Trong lòng thở dài, hôm nay quả thật xấu hổ chết người.
Đây là phong thủy luân chuyển ư?
Nhìn vẻ mặt tức giận của Chân Diệu, trong lòng Tưởng Thần xẹt qua một suy nghĩ kỳ lạ, lại nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Chân Diệu không khỏi trợn to mắt nhìn.
Nguy rồi, chẳng lẽ con rắn độc kia còn ảnh hưởng đến thần kinh?
Tưởng Thần phát hiện bản thân thất thố, vội thu lại sự vui vẻ, hỏi: “Tứ biểu muội, đã hơn nửa canh giờ rồi, sao nha hoàn của muội vẫn chưa gọi người đến?”
Sắc trời đã tối, chuyện hai người cùng đứng trong rừng trúc mà lan truyền ra ngoài sợ rằng sẽ trở ngại cho thanh danh của nàng.
“Tứ biểu muội, nếu không muội cứ về trước đi.”
Lúc trước hắn không muốn nàng đi vì toàn thân hắn tê cứng không thể nhúc nhích, lại nghĩ không bao lâu sẽ có người đến đây đón bọn họ.
Nhưng người lần lữa mãi không đến, nếu trời càng lúc càng tối, cho dù một mình hắn ở đây có gì nguy hiểm, hắn cũng không thể kéo Tứ biểu muội ở lại được.
Hắn không thể hại nàng.
“Huynh không sợ rắn nữa hả?” Chân Diệu hỏi.
“Ta sợ rắn lúc nào chứ?” Thiếu niên thẹn quá hoá giận.
Chân Diệu vội vàng gật đầu: “À, do muội hiểu lầm. Vừa rồi Tưởng biểu ca còn ra sức cứu muội thì sao lại sợ rắn được chứ. Có điều trong rừng trúc này nhiều rắn, có một vài con có độc, Tưởng biểu ca…”
Nàng nhìn sắc trời, quyết tâm nói: “Nếu không muội kéo huynh ra ngoài trước rồi đi?”
Không phải nàng bạc bẽo, lòng nàng vẫn nhận ân tình Tưởng Thần cứu giúp mình, nhưng một khi cứ chờ tiếp mà bị người khác biết được, thì không ai được tốt cả.
Một nữ tử có hôn ước trên người như nàng thì không cần phải nói, nhưng Tưởng Thần muốn vào Quốc Tử Giám học, nếu nhân phẩm có khiếm khuyết sẽ ảnh hưởng tới tương lai của huynh ấy.
Kéo ra ngoài?
Nghe thấy ba chữ kia, sắc mặt Tưởng Thần nhìn không được tốt lắm, nhưng lòng sợ rắn lại càng lớn, đành cắn răng phun ra một chữ: “Được.”
“Vậy muội đắc tội.” Chân Diệu cúi người xuống, đưa tay nắm cánh tay Tưởng Thần, đang muốn ra sức thì bỗng nghe tiếng bước chân.
Tiếng chân kia rất nhẹ rất vững, nhưng lại như cái chùy nặng ngàn cân nện vào lòng người.
Sắc mặt Tưởng Thần và Chân Diệu đồng thời thay đổi.
Chân Diệu phản xạ có điều kiện, bước dài tới vọt ra phía sau Tưởng Thần, sau đó thấp người nằm xuống.
Tại đây trùng trùng điệp điệp bóng trúc, cỏ xanh sum xuê, sắc trời lại tối, nàng lại mặc một bộ quần áo màu xanh, tin rằng nếu trốn như vậy, chỉ cần Tưởng Thần bảo trì bình thản thì người tới sẽ không thể phát hiện.
Tưởng Thần sau một chốc kinh ngạc ngắn ngủi, miễn cưỡng di chuyển thân thể đã khôi phục được phần nào, che kín Chân Diệu thêm một chút.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, dưới sắc trời lờ mờ, một bóng dáng màu tím hiện ra.
Thấy rõ chỉ có một mình Tưởng Thần, trong lòng Tử Tô nặng nề, dư quang nơi đuôi mắt quét qua hộp thức ăn gỗ sơn đen bị cỏ xanh dưới đất che khuất một nửa, giọng lạnh lùng nói: “Tưởng công tử, cô nương nhà nô tỳ ở đâu?”
Nghe thấy giọng Tử Tô, Chân Diệu nhẹ nhàng thở ra, ba chân bốn cẳng đứng lên hiện thân nói: “Tử Tô, ta ở đây.”
Nhìn Chân Diệu trên người dính đầy lá trúc cỏ dại, Tô Tử cảm giác giá trị quan của mình lại bị đổi lần nữa rồi, nàng nhanh chóng kiểm tra một lúc, phát hiện không có gì không ổn mới yên lòng, hướng về phía Tưởng Thần cúi chào nói: “Tưởng công tử, nô tỳ đưa cô nương nhà nô tỳ về trước, không bao lâu nữa sẽ có người tới đưa ngài về.”
“Đa tạ Tử Tô cô nương.” Cho dù khuôn mặt Tưởng Thần còn sung tấy, nhưng cử chỉ đã khôi phục vẻ thong dong ngày thường.
Chân Diệu khẽ khom người với Tưởng Thần: “Tưởng biểu ca, muội về trước đây.”
Nàng đi được vài bước lại nghiêng đầu nói: “Thanh Cáp, mang Tưởng công tử ra ngoài đi.”
“Vâng, cô nương.” Thanh Cáp bỏ quên Chân Diệu ở đây, cảm thấy rất xấu hổ, nên thấy cô nương phân phó làm việc bèn đáp ứng vô cùng thoải mái.
Bước vài bước đã đến trước mặt Tưởng Thần, học Tử Tô bộ dạng cúi người: “Tưởng công tử, nô tỳ đưa ngài ra ngoài.”
Tưởng Thần nhìn vóc người Thanh Cáp, thầm nghĩ nhìn nha đầu này có vẻ sức rất lớn, đỡ mình ra cũng không thành vấn đề, thế thì cuối cùng cũng không cần bị kéo ra rồi, hắn lập tức ôn hòa cười nói: “Làm phiền rồi.”
Thanh Cáp tự cho rằng nhận được sự đồng ý của Tưởng Thần, thế là khẽ gập lưng duỗi ra hai tay ôm ngang hắn lên rồi đi ra ngoài.
Huyết khí bỗng chốc xông lên, Tưởng Thần xấu hổ choáng váng từng cơn.
Nhưng hắn không dám lên tiếng, như thế này đã xấu hổ chết người rồi, chẳng lẽ còn muốn càng mất mặt thêm hay sao? May mà Tứ biểu muội đi phía trước, không nhìn thấy bộ dạng này của hắn.
Không ngờ sức lực Thanh Cáp lớn vô cùng, nàng ôm một người lớn như thế mà dường như nhẹ nhàng như không, bước như bay đuổi kịp, tranh công nói: “Cô nương, nô tỳ mang Tưởng công tử ra rồi, để chỗ nào vậy ạ?”
Chân Diệu cũng có chút không nỡ nhìn sắc mặt Tưởng Thần, chỉ một ngón tay: “Để ở cạnh núi giả đi.”
Sau đó vội vàng theo Tử Tô đi ra.
Chỉ chốc lát sau gã sai vặt Cát Tường vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tưởng Thần nghiêng dựa vào núi đá giả, chấn động: “Công tử, ngài làm sao thế này?”
Nói xong lập tức vén tay áo lên nhìn khắp nơi: “Ai, ai đánh ngài? Tiểu nhân đánh lại cho ngài!”
Tâm tình Tưởng Thần tệ đến mức không muốn nói gì nữa, hữu khí vô lực nói: “Đỡ ta về.”
Về sau không bao giờ … làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó nữa!
Lòng tự trọng từ trước tới nay của thiếu niên đã bị đả kích vô cùng mạnh mẽ, trong lòng hắn nảy sinh sự quyết tâm.
Chân Diệu trở về Trầm Hương Uyển, bọn nha hoàn vội vàng lần lượt hầu hạ mang khăn, rửa tay, lại lục tục bê đồ ăn lên.
“Các ngươi đi xuống cả đi, ta hầu hạ Tứ cô nương dùng cơm được rồi.” Tử Tô đợi nhóm tiểu nha hoàn lui ra hết, mới nghiêm mặt: “Cô nương, xin thứ cho nô tỳ nói thẳng, hôm nay ngài thật sự quá lỗ mãng. Trễ thế này mà ngài và Tưởng công tử cùng nhau đứng trong rừng trúc, nếu như bị người ta bắt gặp, thì như thế nào cho phải đây?”
Nếu hôm nay cô nương không nghe khuyên giải, thì cho dù nàng có mạo hiểm việc có thể bị ghét bỏ cũng phải nói lời thật mất lòng.
Chân Diệu tranh thủ thời gian ăn vài miếng lót dạ, lau lau khóe miệng gật đầu nói: “Đúng vậy đấy, quá lỗ mãng rồi.”
Tử Tô sững sờ, lời khuyên giải đầy bụng không thể nói được nữa, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Cô nương biết là tốt rồi.”
Thấy Chân Diệu hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ phản bác nào, Tử Tô cảm thấy vô cùng vô lực, gắp cho nàng một lát củ sen xào dấm đường: “Cô nương đã hiểu rõ cả thì nô tỳ cũng không nhiều chuyện nữa. Nếu sau này đi ra ngoài, ngài dẫn thêm mấy nha hoàn là được. Mấy người các nàng đều vừa tới đây, chỉ một hai người e rằng khó chăm sóc cô nương chu toàn được.”
Chân Diệu vỗ tay: “Tử Tô, ta đang có ý đó đây.”
Tử Tô…
Thân là đại nha hoàn, bỗng nhiên nàng có cảm giác anh hùng không đất dụng võ, hầu hạ Chân Diệu xong thì phiền muộn trở về phòng ngủ.
Chân Diệu cảm thấy chưa từng có một ngày nào xảy ra nhiều chuyện lại rối loạn như hôm nay, nàng theo thói quen luyện lại mấy chiêu thức cơ bản một lát rồi rửa mặt đi nghỉ sớm.
Sáng sớm ngày thứ hai, một nha đầu mang khuôn mặt xa lạ cầu kiến nói: “Tứ cô nương, nô tỳ gọi là A Đoạn, phụng phân phó của Lão Bá gia đưa Cẩm Ngôn về cho ngài.”
Chân Diệu vô cùng vui mừng, đưa cho Tử Tô một ánh mắt.
Tử Tô hiểu ý, nhét một phong bì năm lượng bạc đưa cho A Đoạn.
A Đoạn nhận lấy khen thưởng, cười thật ngọt ngào, giọng giòn giã nói: “Tứ cô nương, Lão Bá gia nói muốn ăn cháo gà người làm, xin ngài theo nô tỳ qua đó ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.