Trời Sinh Một Đôi

Chương 66: Thịt nướng mật ong




“Được, được, ta chờ ăn thịt nướng của cháu gái ngoan.” A Quý đấu thắng, tâm tình của Lão bá gia vô cùng tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt, càng đừng nói đến thủ nghệ của Chân Diệu vốn tốt lắm.
“Được nha, Kiến An bá, cháu gái nhỏ này của lão còn có thể nướng thịt?” Thế tử Mộc Ân Hậu trực tiếp nâng bầu rượu lên uống, chợt nhớ tới cái gì nói, “Đúng rồi, chính cháu gái này của lão trong đêm thất tịch đã thắng khuê nữ của ta sao?”
“Ách, dường như có chuyện đó.” Kiến An bá nhức đầu. 𝘛ruyện‎ chính‎ ở‎ +‎ trùⅿt‎ ruyện.V𝗡‎ +
Thế tử Mộc Ân Hậu vẫy Triệu Phi Thúy: “Phi Thúy, tới chỗ cha ngồi.”
“Cha gọi nữ nhi làm gì, hun chết người?” Triệu Phi Thúy dùng khăn che miệng nói.
“Khói này rất thơm, nào có bị hun, cha nướng thịt cho con ăn.” Mặc dù Thế tử Mộc Ân Hậu vóc dáng thấp lùn, nhưng bàn tay vừa dày vừa rộng, sủng ái vuốt đầu Triệu Phi Thúy.
“Cha, con không còn là trẻ con nữa!” Triệu Phi Thúy không nguyện ý nhất là bị mất mặt trước người ngoài, gạt tay Thế tử Mộc Ân Hậu.
Chân Diệu hâm mộ nhìn Triệu Phi Thúy một cái.
Không ngờ Thế tử Mộc Ân Hậu lại yêu thương con gái như thế.
Lại nghĩ đến người cha kia của nàng…….
Chân Diệu cầm dao cắt mạnh vào miếng thịt dê.
Triệu Phi Thúy luôn luôn nhìn chằm chằm vào động tác của Chân Diệu, thấy nàng làm vậy không khỏi giễu cợt: “Này, ngươi rốt cuộc có biết nướng thịt không hả?”
Chân Diệu giương mắt nhìn nàng một chút lại tiếp tục làm việc của mình.
“Phi Thúy, các ngươi đang nói gì đấy?” Quận chúa Sơ Hà đi tới.
Chỗ này chỉ có ba tiểu nương tử các nàng, lại là cùng lứa, dù không hợp vẫn còn tốt hơn ở cùng một chỗ với mấy gia gia đại thúc kia.
Triệu Phi Thúy chỉ chỉ vào Chân Diệu: “Sơ Hà, ngươi nhìn xem, ta đã nói rồi, nàng quả nhiên không biết gì, sợ rằng cũng chưa từng thấy người ta nướng thịt đi, cũng khó trách hồi nãy thấy lưu thương khúc thủy*(những con suối nhỏ hay những rãnh nước nhỏ quanh co ở trong sân hay ở đình, nơi mọi người có thể tụ tập chơi bời) mắt trừng muống rớt ra.
Quận chúa Sơ Hà nhìn theo, thấy Chân Diệu đang loay hoay một khối hình vuông dường như là thịt dê, không khỏi hé miệng cười.
Thịt nướng này chú trọng mỏng, thấm như vậy mới có thể thơm mà không ngán, mềm lại dễ ăn, cũng chưa từng thấy thịt nướng trông như cục gạch.
“Được rồi. Phải nghĩ đến thân phận của người ta chứ.” Quận chúa Sơ Hà khẽ cười nói.
Tiếng nói nhỏ, chỉ ba tiểu cô nương nghe được.
Dù sao làm trò ầm ĩ trước mặt một đám đại lão gia như vậy sẽ lộ vẻ không có giáo dưỡng, mấy người như các nàng từ nhỏ đã hiểu được trước mặt người khác phải làm như thế nào.
“Quận chúa nói xem ta là thân phận gì!” Con dao của Chân Diệu vẫn vung trên miếng thịt dê, con dao phốc một tiếng đâm vào.
Nhìn Chân Diệu cười híp mắt nhưng không mang theo vẻ ấm áp, còn có con dao đang rung lên kia, nụ cười trên khóe miệng của Quận chúa Sơ Hà cứng đờ, thật lâu mới nói: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Chân Diệu mở mắt thản nhiên nói: “Chính là nghe không hiểu lời của Quận chúa, hỏi một câu Quận chúa cũng không đưa ra đáp án, vậy thì thôi đi.”
“Ngươi, ngươi đang hù dọa ta.” Quận chúa Sơ Hà chỉ vào cây dao găm kia.
“Không dám, ta chỉ làm thịt nướng thôi.”
“Sơ Hà, đừng nghe nàng nói nhảm, thịt nướng này của nàng ta, muốn hù dọa ngươi.” Triệu Phi Thúy lành lạnh nói.
Chân Diệu liếc xéo Triệu Phi Thúy một cái, rút con dao lên.
“Ngươi, ngươi làm gì thế?” Triệu Phi Thúy không khỏi lui về sau một bước.
Chân Diệu âm thầm buồn cười.
Quả nhiên đều là tiểu cô nương mới lớn, nếu là người lớn tự nhiên sẽ hiểu nàng có thể làm cái gì.
“Không làm gì cả.” Chân Diệu dùng khăn lau dao, “Thân phận của hai vị đều cao quý hơn ta, cho nên mỗi lần thấy, muốn gây chuyện là gây chuyện sao?”
Vừa nói vừa khinh miệt nhìn hai người một cái: “Đêm thất tịch lần trước ta đã thắng ngươi, lần này ta có thể làm ra thịt nướng ăn ngon nhất. Còn các ngươi, nếu bỏ đi thân phận các ngươi lấy gì thắng ta?”
Chân Diệu vốn không phải người tranh cường háo thắng, ngày thường cũng không nói những lời này, chỉ là một lần lại một lần bị tiểu cô nương mới lớn khiêu khích, thực sự không thắng thì phiền.
Lại có thân phận khác biệt, không bằng tàn nhẫn một lần, kích thích các nàng lần sau đừng có trêu chọc nàng.
Cho dù là coi thường nàng cũng được!
“Ngươi quả là nói khoác không biết ngượng!” Triệu Phi Thúy cao giọng.
“Sao vậy, khuê nữ?”
Thế tử Mộc Ân Hậu vừa nói đã có người nhìn qua đây.
Quận chúa Sơ Hà trừng Triệu Phi Thúy một cái.
Thầm nghĩ nhà giàu mới nổi quả nhiên là nhà giàu mới nổi, thời khắc mấu chốt luôn không lên được mặt bàn!
Triệu Phi Thúy cũng ý thức được mình lỡ lời, vội nói: “Không có gì, cha là Chân Tứ nói nàng có thể làm ra thịt nướng ăn ngon nhất, nữ nhi mới không nhịn được mở miệng. Được rồi, cha mau uống rượu của cha đi.”
“Thịt nướng ăn ngon nhất?” Thế tử Mộc Ân Hậu hứng thú, đứng nguyên đó.
Những người khác nhích lại gần.
Đám người này đều thích ăn thích chơi, nghe Chân Diệu nói có thể làm ra thịt nướng ăn ngon nhất, lại là một tiểu cô nương, người nào lại không hứng thú.
Thấy nhiều người Triệu Phi Thúy không có ngăn cản, nhìn Chân Diệu cười lạnh một tiếng.
Thầm nghĩ đợi lát nữa nàng ta bị bêu xấu ai còn nhớ tới mình lỡ lời.
“Kiến An bá, cháu gái này của lão thật biết nướng thịt?” Vĩnh vương cũng sáp tới, liếc mắt nhìn miếng thịt trong tay Chân Diệu cười nói.
“Đó là đương nhiên.” Kiến An bá vỗ ngực nói.
Lão đã ăn cơm do cháu gái làm, đầu bếp trong phủ cũng không ngon bằng.
“Ha ha, Kiến An bá, cháu gái này của lão thật có thể làm ra thịt nướng không tệ, trở về ta sẽ cho lão một đôi tay gấu mới lấy được.” Vĩnh Vương nói.
Hắn cũng không so đo với một tiểu cô nương, cái gì mà thịt nướng ăn ngon nhất, chỉ cần làm ra có thể ăn là được rồi.
“Tứ nha đầu, cháu nghe thấy không, cố mà làm.” Kiến An bá hưng phấn nói.
Ai cũng biết tay gấu khó có được, lão đã nhiều năm rồi chưa được ăn.
Chân Diệu bất đắc dĩ nhìn Kiến An bá một cái, chuyên tâm xử lý thịt dê trong tay.
Nàng cũng chỉ là nướng thịt, tại sao lại bị người vây xem.
Dùng dao đập dập thịt dê, cầm đũa chọc mấy lỗ nhỏ trên miếng thịt.
Càng ngày càng nhiều người vây tới đây, thấy vậy đều không hiểu gì.
“Làm phiền lấy chút mật ong, trứng gà.” Chân Diệu nói với thị nữ ở bên cạnh.
“Đi lấy.” Vĩnh Vương nói.
Những thứ này cũng chuẩn bị, chẳng qua thịt nướng còn cần dùng mật ong, trứng gà?
Không ít người trong lòng nghi ngờ, có người dứt khoát trao đổi kinh nghiệm.
Chờ mật ong và trứng gà tới, bỏ lòng trắng trứng, ngâm thịt dê trong chốc lát, mới lấy ra đặt lên lửa nướng.
Vừa lật vừa quệt muối và các loại gia vị lên.
Như vậy xem ra cũng không quá khác biệt so với người khác nướng thịt.
Chân Diệu không ngừng đảo thịt dê, hỏa hầu nắm giữ vô cùng tốt, thấy đã đến lúc liền quét mật ong lên.
Không lâu sau cả miếng thịt dê trở lên vàng óng ánh, tản ra hương thơm mê người.
“Lấy cái mâm lớn đến.”
Thị nữ mang mâm đặt lên bàn, Chân Diệu đã nướng thịt dê xong, cẩn thận kẹp cả miếng thả vào trong mâm lớn.
“Thế này là được rồi?” Không ít người tò mò hỏi.
Ngửi mùi quả thật không tệ. Nhưng một miếng lớn như vậy thật ăn ngon sao?
Chân Diệu cười cười cũng không nói gì, lấy một con dao mới vừa sắc vừa bóng loáng, hạ dao, chốc lát đã cắt miếng thịt dê thành các lát.
Từng lát thịt dê đổ trên mâm, mỗi lát đều là bên ngoài thì cháy, bên trong thì có màu vàng mật ong, mặt trên còn mấy chục lỗ nhỏ.
“Được rồi, tổ phụ ngài nếm thử nhé?” Chân Diệu để dao xuống rồi rửa tay.
Vĩnh Vương ho khan một tiếng: “Người đâu, phân những miêng thịt dê này ra cho mọi người nếm thử.”
“Chính ta cũng muốn nếm thử thịt nướng ăn ngon nhất này một chút.” Có người trêu ghẹo nói.
Chờ gắp miếng thịt lên, bỏ vào miệng, nhất thời đều không lên tiếng.
Chân Diệu chọn là miếng thịt chân sau mỡ nạc đan xen, lại chọc rất nhiều lỗ nhỏ, gia vị cùng mật ong qua lỗ nhỏ tiến vào trong, mỗi lát thịt nướng này đều thơm ngon xốp giòn, lại mang theo vị ngọt mật ong nhàn nhạt, không hề tanh nồng.
“Ha ha, Kiến An bá, cháu gái này của lão nói không sai, đây quả nhiên là thịt nướng ăn ngon nhất mà Bản vương từng ăn!” Vĩnh Vương ăn xong lại nhìn miếng thịt nướng trong mâm, bỗng nhiên hối hận, lúc trước phân phó chia đều thịt nướng.
“Thật là quá tuyệt, quá tuyệt. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Kiến An bá, cháu gái nhỏ này của lão là người chế tác xảo quả hoa qua trong đêm thất tịch được bình luận là tuyệt phẩm sao?” Có người bừng tỉnh đại ngộ.
“Không sai!” Kiến An bá đắc ý nói, thấy một nhóm người đều nhìn chằm chằm vào một mâm đầy thịt nướng của lão, vội gắp lên nuốt xuống, khoát tay nói, “Đừng nhìn, đều ăn của mình đi, cháu gái ta cũng không phải chuyên môn nướng thịt, đây là cháu nó hiếu kính ta, kết quả lại phân cho các ngươi ăn.”
Nói xong một nhóm người liền ngượng ngùng giải tán.
Trong những người này tuy có không ít người thân phận cao hơn Kiến An bá, nhưng Kiến An bá lớn tuổi, lại nổi danh ham chơi bời hội họp, thường ngày gặp nhau cũng rất được tôn trọng.
Đến Vĩnh Vương mặc dù muốn ăn, cũng biết để một cô nương bá phủ nướng thịt cho một nhóm người ăn cũng là kỳ cục, chỉ đành lặng lẽ dặn dò Quận chúa Sơ Hà: “Sơ Hà, con chung đụng cho tốt với Chân gia nha đầu, đợi lát nữa đừng quên bảo nàng nướng nhiều thịt một chút cho các con, đến lúc đó đưa cho phụ vương của con.”
Quận chúa Sơ Hà liếc mắt một cái.
Phụ vương, ánh mắt nào của ngài thấy con và nàng ta ở chung tốt lắm.
“Như thế nào, thịt ta nướng có phải ngon nhất không?” Chân Diệu nhìn Quận chúa Sơ Hà và Triệu Phi Thúy mỉm cười.
“Đúng thì thế nào?” Đều là tiểu cô nương, mặc dù tùy hứng một chút, Triệu Phi Thúy vẫn chưa học được khẩu thị tâm phi.
Mặc dù không nguyện ý cũng không muốn thừa nhận, thịt Chân Diệu nướng đúng là thịt nướng ngon nhất nàng từng ăn.
“Vậy các ngươi thua rồi, sau này đừng có khi không đi gây chuyện. Nếu thực sự nhìn ta không vừa mắt, chúng ta cứ coi như không quen biết là được rồi.”
“Ai nói ta thua?” Một lát sau Quận chúa Sơ Hà như chợt nhớ ra điều gì, kéo Chân Diệu nói: “Ngươi theo ta.”
“A?”
Triệu Phi Thúy vội vàng đuổi theo: “Sơ Hà, ngươi đem Chân Tứ đi đâu?”
“Các ngươi cứ theo ta là được.”
Quận chúa Sơ Hà dẫn hai người đi quanh co, rồi vào một viện tử trang nhã.
Trong viện có vài gốc lê đã kết quả, dáng vóc chưa đủ lớn.
Đi tới gốc thứ ba, Quận chúa Sơ Hà không biết lấy ra một cái cuốc từ chỗ nào, đào bên cạnh gốc cây.
“Sơ Hà, ngươi rốt cuộc đang đào cái gì?”
“Chờ là được.”
Không lâu lắm, trên mặt Quận chúa Sơ Hà đầy mồ hôi, đưa cuốc cho Chân Diệu: “Ta mệt, ngươi tới, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.”
Chân Diệu bất đắc dĩ nhận lấy tiếp tục đào.
Thấy một vệt màu đỏ, Quận chúa Sơ Hà vội hô dừng tay, cẩn thận ôm ra một cái bình đen như mực, được buộc dây màu đỏ, đắc ý nói với Chân Diệu: “Ai nói ta cái gì cũng không biết, đây là rượu năm năm trước Bản quận chúa hái hoa, hứng sương, tự mình ủ. Hôm nay mở ra cho các ngươi thử chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.