Nhưng thời điểm này Tô Kinh Hạ lại nhạy bén nhận ra điểm đáng ngờ trong cách nói của hắn.
Thầy ấy không hề phản bác cho tất cả…
“Thầy, thầy nói thật cho em biết đi, thầy vốn không yêu mẹ em, đúng không?”
Tô Kinh Hạ run giọng thành khẩn nói.
Lục Ngạn lại im lặng không đáp.
Cô cười thảm: “Thầy lúc nào cũng vậy, khinh thường việc nói dối.”
Lông mày Lục Ngạn khẽ rục rịt, có chút bực bội không tên: “Tôi sẽ không nói dối em…”
Tô Kinh Hạ không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa. Nhưng vấn đề là, sau tất cả, những giày vò bao lâu nay cô chịu đựng đều là vô nghĩa cả sao…
“Cho nên thầy không hề yêu mẹ em… Thầy tiếp cận mẹ là có mục đích phải không…”
Giọng cô nghẹn lại.
Lần này Lục Ngạn cũng không nói chuyện, nhưng Tô Kinh Hạ chưa chắc muốn hắn đáp lại.
“Có liên quan đến công ty của mẹ đúng không…”
“Thầy cố tình tiếp cận mẹ em, lợi dụng thân phận bạn trai của mẹ để dễ dàng tiếp xúc, tìm hiểu thông tin từ công ty của bà. Cho nên những chuyện đang xảy ra trong công ty mẹ, rồi những lao lực bấy lâu của bà đều là do thầy tạo ra cả…”
“Kinh Hạ…”
“Cho nên thầy áy náy với mẹ em, chưa từng cảm thấy khó chịu vì bị mẹ xem thành người kia mà đối đãi phải không!?”
Tô Kinh Hạ hét vào mặt hắn, vành mắt ửng đỏ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên: “Cho nên có phải em cũng là một con cờ trong kế hoạch của thầy không…”
Lục Ngạn vốn muốn nói gì, vừa nghe xong lời này của cô liền táo bạo: “Tô Kinh Hạ, nếu em còn suy diễn lung tung nữa tôi sẽ cho em biết tay đấy!”
Biểu tình giận dữ đến vặn vẹo của hắn dọa cho Tô Kinh Hạ giật mình tỉnh táo lại. Nhưng cô vẫn dùng ánh mắt thảm thiết nhìn hắn, khiến Lục Ngạn muốn nói nặng lời, đến bên miệng liền không thể phát ra.
“Tô Kinh Hạ, em có thể nghi ngờ bất cứ thứ gì trên đời, nhưng nhất định không được nghi ngờ tình cảm của tôi đối với em. Em nghe rõ chưa!?”
Hắn nắm chặt vai cô, nhìn vào mắt cô nhấn mạnh từng chữ.
Nước mắt của cô gái nhỏ chảy dài trên má: “Thầy lừa dối mẹ…”
Gân xanh trên trán Lục Ngạn giật giật, giọng không kiềm được đanh lại: “Phải, tôi thừa nhận ngay từ đầu tôi không hề thích mẹ của em. Nhưng Tô Kinh Hạ em phải nhớ cho kỹ, trước nay tôi chưa từng cố tình trêu chọc em.”
“Nếu em thông minh như vậy sao không nghĩ thử xem, Kinh Hạ?”
Tô Kinh Hạ bị hắn nói đến ngỡ ngàng, nhưng mà Lục Ngạn vẫn còn đang nói: “Tôi đã làm giáo viên của em bao lâu? Nếu tôi muốn lợi dụng em để tiếp cận mẹ thì cần gì tôi phải giả bộ không biết em trước mặt mẹ em?”
“Phải, tôi có thể lợi dụng em để lấy được sự tín nhiệm của mẹ em, nhưng tôi không làm. Em có biết vì sao hay không?”
Lục Ngạn gầm lên.
Người đàn ông bị cô nghi ngờ tình cảm của mình giành cho cô giận điên lên rồi: “Vì em! Cô gái nhỏ cứ âm thầm đơn phương tôi một cách ngốc nghếch!”
“Hức hức…”
Tô Kinh Hạ khóc nức nở.
Lục Ngạn nhíu chặt mày mạnh bạo đem nước mắt của cô lau đi, bởi vì không kiềm chế được sức lực mà khiến nơi đó hiện lên vết đỏ: “Tôi có thể sai, nhưng không phải sai với mẹ em, Kinh Hạ.”
“Bà ấy chỉ xem tôi là thế thân. Đúng, tôi áy náy vì đã lợi dụng bà, cho nên tôi chấp nhận làm thế thân. Nếu vì vậy mà có thể an ủi nội tâm thiếu hụt của bà thì xem như đó là cái giá để trao đổi cho việc tôi lợi dụng bà. Em cảm thấy tôi lừa dối bà là sai, vậy em đã quên vì cái gì em lại theo đuổi tôi sau khi biết tôi đang quen bà sao?”
“Bây giờ em đang làm cái gì vậy Tô Kinh Hạ? Phủ nhận tình cảm của tôi với em sao?”
“Hu hu…”
Tô Kinh Hạ bị hắn đẩy ra, khóc đến khó thở vội vàng nắm lại tay áo hắn theo bản năng.
Lục Ngạn lại tàn nhẫn đẩy nó ra: “Tôi có thể làm xong mọi chuyện rồi rời khỏi đây, không để lại bất cứ dấu vết nào!”
“Không, đừng mà…”
Tô Kinh Hạ khóc rối tung rối mù: “Em xin lỗi hức hức… Xin lỗi…”
“Tôi chính là tên đàn ông đốn mạt trong lòng em đó! Em vừa lòng chưa??”
“Hu hu hu!”
Tô Kinh Hạ lắc đầu, lao lên, ôm chặt lấy hắn.
Lục Ngạn giơ tay bóp chặt mi tâm của mình, mày nhíu đến lợi hại. Vừa định mắng một tiếng “chết tiệt” thì bỗng nhiên ở khóe mắt liếc thấy một bóng dáng, biểu tình hắn cứng lại: “Tô Mị… Sao chị lại ở đây?”