Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

Chương 32: Không phải là cố ý đấy chứ




Tô Mị vẫn cười từ ái nhìn cô, dịu giọng nói: “Con gái mẹ đương nhiên là lớn rồi.”
Tiếc nhất chính là mẹ không được tận tình cảm nhận quá trình đó.”
Tô Kinh Hạ bị đôi mắt hiền từ mang theo nồng đậm tình thương của bà làm cho hổ thẹn vì chút tâm tư nhỏ trong lòng.
Tô Mị không biết trong lòng cô nghĩ gì, bà vẫn bình thản nói: “Mẹ sẽ cùng con đến S thị, cũng sẽ cùng con trôi qua hết quãng đường còn lại, lập gia đình, sinh con dưỡng cái.”
Mẹ đã tìm được công việc ở đó rồi, giờ chỉ cần đi nhậm chức thôi.”
Tô Kinh Hạ triệt để choáng váng vì tin tức này.
Tô Mị lại không hiểu cảm xúc của cô, cho là cô lo lắng mình lại lao tâm vì công việc nữa mới tiếp tục nói: “Con yên tâm, chỉ là công việc nhàn tản thôi, không cần phải phí tâm phí sức giống như trước.”
Ít nhất cuối tuần mẹ con ta có thể cùng nhau đi mua sắm, dạo chơi thả lỏng, cùng nhau ăn cơm.”
Tô Kinh Hạ chỉ còn biết nghe rồi lung tung đáp lại mơ hồ. Thật ra cô cũng chẳng rõ tâm tình của mình lúc này là cái gì nữa.
Mãi cho đến khi một mình ở trong phòng, gọi điện thoại cho Lục Ngạn.
Thầy ơi, mẹ cũng muốn đến S thị với em.”
“…”
Người bên kia im lặng rõ lâu, cảm xúc một lời khó nói hết.
Bên đây Tô Kinh Hạ vẫn còn mê mang: “Mẹ còn muốn ở S thị sống lâu dài, công việc đều đã chuẩn bị hết rồi.”
“…Chậc.”
Cuối cùng bên trong điện thoại cũng vang lên âm thanh cảm khái vạn phần của Lục Ngạn: “Mẹ em không phải vì làm khó tôi mà làm đến vậy đó chứ.”
Không thể trách hắn nghĩ vậy được. Từ lúc bọn họ công khai quan hệ với nhau thì trong mắt Tô Mị hắn liền trở thành con heo gặm mất rau cải trắng, vốn chẳng có tình cảm gì Tô Mị lập tức phòng hắn như phòng trộm, khắp nơi quấy rầy hắn và Tô Kinh Hạ ở bên nhau. Xem như không xuất phát từ cái tâm áy náy thì Tô Mị vẫn là mẹ của vợ, hắn không thể ngay mặt tỏ thái độ, đã đặc biệt nghẹn khuất lắm rồi.
Lần này Tô Kinh Hạ chọn một trường đại học ở ngoài tỉnh, mắt thấy sắp tới sẽ không ai làm phiền nữa thì hiện tại lại nói cho hắn biết Tô Mị cũng muốn đi theo… Thầy Lục sắp tức đến bật cười luôn.
Đừng nói là Lục Ngạn, đến cả Tô Kinh Hạ ban đầu đều cho rằng mẹ là biết chuyện của thầy. Nhưng sau khi bình tâm nghĩ lại, cô thở dài bác bỏ: “Có lẽ không phải đâu ạ.”
Mẹ em, bà ấy… Thật sự chỉ là muốn bù đắp cho những năm tháng trước.”
Lục Ngạn im lặng.
Một đỗi Tô Kinh Hạ mới nghe hắn thở dài nói: “Thôi được rồi, theo thì theo đi. Cho dù bà ấy có theo cũng không thể hai bốn giờ đều quản em như bây giờ được.”
Đúng! Chỉ vì khoảng thời gian này Tô Kinh Hạ không có gì làm còn phải chăm sóc Tô Mị nên quá trình họ ở riêng với nhau với gặp nhiều cản trở thế. Nhưng đến S thị rồi Tô Kinh Hạ sẽ ở trọ trong trường, đến lúc đó họ sẽ đầy cơ hội để dính lấy nhau mà không cần sợ Tô Mị làm kỳ đà cản mũi.
Ngày mai em cứ cùng mẹ em đi, lúc em báo danh nhập học tôi sẽ đến tìm em.”
Cuối cùng họ chỉ có thể quyết định như vậy.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, Tô Kinh Hạ cùng mẹ mình lên máy bay đến S thị.
Làm một nữ doanh nhân, mặc dù hiện tại đã mất việc nhưng tích góp bao nhiêu năm nay vẫn là đầy đủ cho Tô Mị mua nhà mua xe, chuẩn bị chu đáo cho cuộc sống sau này tại S thị. Sau khi xuống máy bay Tô Mị trước tiên đưa Tô Kinh Hạ đến thẳng cổng trường chuẩn bị báo danh: “Đợi mẹ sắp xếp nhà mới hoàn tất sẽ gọi cho con.”
Dạ.”
Tô Kinh Hạ đè ép nội tâm kích động muốn đi tìm kiếm thân ảnh của ai đó nơi cổng trường tấp nập người đến người đi, ngoan ngoãn đáp lại Tô Mị: “Mẹ cũng không cần quá vất vả.”
Yên tâm, mẹ biết phải làm gì.”
Tô Mị nói xong thì chào tạm biệt cô, để cho tài xế lái xe đi tiếp. Bà hoàn toàn không biết tâm tư của con gái đã sớm không còn ở đây.
Rốt cuộc cũng đợi được Tô Mị rời đi, Tô Kinh Hạ lập tức đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Mấy hôm nay đều là thời gian báo danh nhập học cho nên đâu đâu cũng là người với người. Muốn ở trong biển người nhộn nhịp này tìm một người thật sự là khó quá đi.
Đương lúc Tô Kinh Hạ định nhấc điện thoại lên gọi đi thì có một bàn tay vỗ xuống vai cô.
Tô Kinh Hạ giật nãy mình quay người lại ngay lập tức. Sau đó cô cũng thành công đập vào một lòng ngực quen thuộc khiến khuôn mặt cô nháy mắt trở nên vui vẻ. Cô ngẩng đầu lên mừng rỡ gọi: “Thầy!”
Giữa những tiếng ồn ào xung quanh, âm thanh của cô không lớn, chỉ đủ cho người gần bên nghe thấy nhưng cũng chẳng ai để ý đến cô. Lục Ngạn nghe cô vẫn gọi mình là thầy thì cười cười: “Vẫn gọi là thầy à.”
Em…”
Tô Kinh Hạ hơi bối rối, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe người đàn ông ghé vào bên tai cô nói: “Không sao, nghe rất kích thích.”
Mặt cô phừng một cái, đỏ bừng lên, xấu hổ không dám ngẩng mặt.
Lục Ngạn cười đắc ý, trong lòng đè nén nội tâm rụt rịch đem cô kéo đến nơi báo danh nhập học cho tân sinh viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.