Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 14:




Bữa tối được tổ chức trên bãi cỏ. Có đầu bếp đặc biệt ở bên cạnh chế biến thức ăn ngon cho bọn họ. Ngẩng đầu đó là bầu trời màu lam như nhung tơ, vô số chấm nhỏ như lạc mà tô điểm trong đó, ánh sáng rực rỡ.”
Tưởng Chính Nam xắn tay áo bắt tay vào nướng cá, ngẩng đầu hướng Liên Trăn mỉm cười: “Đến đây, thử một miếng xem tay nghề nướng cá của anh nào.” Nói xong, đã muốn đem cá nướng đưa tới bên miệng Liên Trăn. Liên Trăn không dám liếc nhìn sắc mặt của Tưởng Chính Tuyền và Diệp Anh Chương, vội há miệng cắn một miếng. Tưởng Chính Nam cố tình tỏ ra rất hưng phấn, có chút mong đợi đánh giá của cô: “Thế nào?”
Liên Trăn gật đầu tỏ ý không tồi. Tưởng Chính Nam nhếch miệng cười, khóe mắt cùng cánh môi vô cùng dịu dàng: “Sườn cừu của em nướng cũng không tồi đâu.”
Liên Trăn không thể không thừa nhận, khi người này cười lên, khuôn mặt rạng rỡ chói lóa, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Lời ám chỉ rõ mười mươi của Tưởng Chính Nam vẫn văng vẳng bên tai, cô có ngốc đến đâu cũng biết phải làm như thế nào, liề cúi đầu cắt một miếng, đưa cho hắn.
Hình ảnh hai người ngọt ngào như vậy, Tưởng Chính Tuyền ở một bên nhìn thấy, không khỏi hướng Diệp Anh Chương nháy mắt mỉm cười, hai tay Diệp Anh Chương nắm chặt dao dĩa, bởi vì dùng hết sức mà gân xanh nổi lên. .
Diệp Anh Chương tất nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt , nhưng anh cố tình cái gì cũng không có nói, cái gì cũng không có thể làm. Trên chiếc đĩa trắng bằng sứ hiện lên tảng thịt bò do còn nóng nên vẫn bốc khói nhè nhẹ , anh lại không có chút tinh thần ăn uống nào. Cắt một miếng cho vào miệng, lại chua giống như dấm vậy.
May mắn sau bữa tối không có hoạt động nào khác . Lên Trăn cảm thấy buồn chán, đã thấy Tưởng Chính Nam đứng dậy, ôm thắt lưng của cô. Thân người cô cứng đờ, bản thân Tưởng Chính Nam cũng đã nhận ra, cánh tay lại dùng thêm vài phần lực, đem cô chặt chẽ mà ôm vào trong ngực. .
Tưởng Chính Nam không cố ý mà cúi đầu xuống, môi cơ hồ cọ vào vành tai của cô: “Chúng ta trở về phòng đi.” Thân thể trong lồng ngực giống như con thỏ nhỏ run lên một chút sau lại cứng ngắc, Tưởng Chính Nam mỉm cười ngẩng đầu, nói tạm biệt vói em gái và Diệp Anh Chương
Hứa Liên Trăn vừa vào cửa đã giãy ra khỏi cánh tay đang ôm thắt lưng của mình kia, lui về phía sau hai bước, cực độ thấp thỏm lo âu, run run sợ hãi nói: “Tưởng tiên sinh, ngủ ngon.” Dứt lời, cũng không dám nhìn phản ứng của Tưởng Chính Nam, lập tức trở về phòng của chính mình. Mãi cho đến khi đem cửa phòng khóa lại, trái tim thấp thỏm của cô mới buông lỏng một chút. .
Tưởng Chính Nam vẫn không nhúc nhích ngồi ở phòng khách, rót một ly rượu đỏ, cũng không có uống ngay, chỉ nhàn hạ lắc lắc thứ chất lỏng ửng đỏ mê người trong chiếc ly, sau một hồi ánh mắt của hắn dừng ở cánh cửa phòng của cô. Hắn đem cái ly đưa tới bên miệng, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
Cánh môi mỏng của hắn mân ra một ý cười hờ hững, nhưng trong nháy mắt ý cười thản nhiên này đã hoàn toàn biến mất, hai mắt đăm chiêu, giống như vực sâu không đáy . . Hắn cầm điện thoại bên cạnh, gọi đến một dãy số: “Mình đang ở trên đảo, đêm nay cậu chuẩn bị tiết mục vui gì thế?”
Hứa Liên Trăn ngủ muộn mới rời giường, cũng không muốn đi ra, đơn giản ngay tại ban công mà ngắm biển. Nằm gọn lỏn trong chiếc ghế mây thật to, phơi nắng, cô giống như một con mèo nhỏ, ngay cả móng vuốt của bản thân cũng cảm thấy vô lực . . .
Mãi cho đến buổi chiều còn không thấy Tưởng Chính Nam đi ra, mới biết được hắn không ở đây. Nếu hắn không có ở đây, những hoạt động mà em gái hắn và Diệp Anh Chương mời, cô có thể lựa chọn không tham gia, bởi vì lãnh đạo không có chỉ thị. . Buổi tối tám giờ hơn, cô ngồi ở trên bàn ăn cơm chung của hai người. Hắn từ bên ngoài trở về, đẩy cửa mà vào, Liên Trăn nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu, thời điểm bốn mắt tương giao, cô phát hiện trên mặt hắn có vẻ u ám âm trầm. Dĩa ăn trong tay liền dừng lại . Đã thấy hắn tà mị liếc nhìn cô một cái, rồi lập tức đi vào phòng. .
Hứa Liên Trăn không khỏi khẽ buông lỏng một hơi, thế nhưng mỹ vị bữa tối nguyên bản giờ phút này đã biến thành vô vị. Cô lại cố gắng mà ăn thêm mấy miếng, đang chuẩn bị quay về phòng. Cư nhiên lại thấy hắn đi ra. Thì ra là vừa tắm rửa xong, mặc một bộ áo choàng tắm, đai lưng hơi buông lỏng, tóc ẩm ướt, có vài cọng dừng ở trên trán. .
Tưởng Chính Nam lấy một quyển báo, nhàn hạ ngồi xuống phía đối diện cô. Hứa Liên Trăn vừa ngẩng đầu liền đối diện ngay với vòm ngực lộ ra sau áo choàng của hắn, cô cảm giác không khí phòng khách có chút căng thẳng, vội đứng lên nói: “Tôi no rồi. Anh từ từ dùng đi.”
Hắn giống như chưa nghe thấy gì, ánh mắt dừng ở dãy chữ trên tờ báo, như bị hấp dẫn vào đó. Hứa Liên Trăn nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nâng bước, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của hắn truyền đến: “Ngày mai lên máy bay, quay về Lạc Hải.” .
Bước chân của cô dừng một chút, không có quay đầu lại. .
Trở về Lạc Hải, hết thảy lại khôi phục như cũ. Cô ở tại biệt thự bờ biển tiếp tục cuộc sống của cô. Khi Tưởng Chính Nam lật trang báo, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ xâm nhập, là một câu thành ngữ: “Vô thanh vô tức” (Im hơi lặng tiếng, không hiểu lễ nghĩa). Cô thật đúng là vô thanh vô tức! .
Chẳng qua chỉ vài ngày, Tưởng Chính Nam liền nhận được điện thoại của em gái Tưởng Chính Tuyền: “Anh, gần đây thế nào rồi?” Đứa em gái này khó khăn lắm mới được một lần chủ động quan tâm đến hắn, tâm tình Tưởng Chính Nam rất tốt gật đầu nói: “Còn có thể thế nào nữa! Chỉ có một chữ ‘bận’ thôi.”
Tưởng Chính Tuyền ở một nơi khác cười khẽ: “Vậy hôm nay đã có hẹn hay chưa?” Hắn lập tức ký tên mình vào bản tài liệu xong, lúc này mới nói: “Thế nào? Có việc gì? Nói đi!” .
Tưởng Chính Tuyền nói: “Dạ, là như thế này — Diệp đại ca nói, muốn mời anh cùng Hứa tiểu thư ăn cơm!” Ánh mắt Tưởng Chính Nam bỗng dưng trở lên lạnh lùng, dừng một chút, ngữ khí không biến đổi nói: “Tất nhiên là tốt rồi. Bất quá anh phải hỏi thư ký coi đêm nay đã có lịch trình gì chưa.”
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Tưởng Chính Nam tĩnh lặng như nước, ngón tay thon dài khẽ gõ gõ trên mặt bàn. Xem ra Diệp Anh Chương đúng là để ý cái cô gái họ Hứa này. Thậm chí còn muốn để ý hơn so với hắn nghĩ. Ngày đó hắn ở trong phòng đầu tiên nhìn thấy Diệp Anh Chương cùng cô nói chuyện, sau nhìn thấy sắc mặt Diệp Anh Chương giống như là bị đả kích. Hắn ra vẻ không cố ý ở trước mặt anh diễn màn thân mật, hắn cho là Diệp Anh Chương đã hết hy vọng. Xem ra hắn thật đúng là đã xem nhẹ anh.
Trong đầu không khỏi hiện lên dung mạo của Hứa Liên Trăn, ngũ quan thật ra cũng khéo léo, nhưng tuyệt đối không được coi là kinh diễm, dễ nhìn, chẳng qua cũng chỉ thuộc loại trung trung. Nhưng khi trang điểm một chút, chú ý ăn mặc một chút cũng có thể xứng với diễn viên, ca sĩ. . Tính tình có chút quật cường, có lẽ không chỉ là một chút. Hắn cúi đầu, nhìn dấu răng đã muốn biến mất trên tay, có trong nháy mắt có chút sợ sệt. Hắn từ trước đến nay cũng là kẻ kiêu ngạo, chuyện tình như vậy cũng là lần đầu tiên xảy ra. Có lẽ là vì vậy, cho nên mỗi lần hắn nhìn thấy cô, trong đầu luôn có loại cảm giác không thể nói lên lời. .
Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy di động, gọi lại cho Tưởng Chính Tuyền: “Đêm nay anh có việc, em nói lại với Diệp Anh Chương để vài ngày nữa đi!” mặt hắn không chút thay đổi cúp điện thọai, chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, hắn thật sự muốn xem một chút, rốt cuộc Diệp Anh Chương có bao nhiêu kiên nhẫn.
Nhưng chung quy là Diệp Anh Chương không có được bao nhiêu kiên nhẫn, chỉ cách ba bốn ngày, lại thông qua Tưởng Chính Tuyền ra lời mời bọn họ. Lúc này đây, Tưởng Chính Nam đương nhiên là đáp ứng. .
Ở trên xe, thời điểm nhìn thấy Hứa Liên Trăn, Tưởng Chính Nam quả thực đã rất sửng sốt. Cô mặc một bộ váy liền màu vàng nghệ, một cái áo khoác lưửng màu đen tuyền khoác trên người, bên dưới là một đôi boss màu đen bó sát. Mái tóc dài quá bả vai tùy ý mà bay bay . Khuôn mặt trang điểm tự nhiên, lông mi chỉ chuốt mascara, ngay cả phấn mắt cũng không có, nhưng lại nổi bật lên viền mắt một màu hồng tự nhiên. . .
Trông có vẻ vô cùng đơn giản thế này, lại coi như rất sáng chói, tổng thể làm cho người ta nhịn không được liếc mắt nhìn. .
Cô vẫn nhìn phía trước không chớp mắt. Như trước giữ khoảng cách với hắn, giống như chỉ sợ sẽ chọc giận hắn vậy. Không biết là bởi vì không gian nhỏ hẹp hay vẫn là vì nguyên nhân khác, hắn cảm giác chóp mũi mơ hồ có một cái gì đó nhè nhẹ vương vấn. **
Trong đầu có loại cảm giác khó nhịn lượn lờ, liền giống như đêm uống rượu say đó, hình như dưới đáy lòng có một ngọn lửa mỏng manh đang thiêu đốt. Tựa hồ mỗi lần tiếp xúc với cô, đều có loại cảm giác bùng cháy khó nhịn này, mà nó càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn . .
Tưởng Chính Nam quay đầu qua, ngưng mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe. Tận một lúc lâu sau, loại cảm giác khó nhịn này dường như cũng không có biến mất, ngược lại tại thân thể lại càng thêm khó chịu.
Hắn mở miệng phân phó nói: “Mở chút nhạc đi” Chỉ vài giây sau, trong không gian đã có âm nhạc nhẹ nhàng xoay chuyển. Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lắng nghe. .
Xe cuối cùng cũng ngừng lại trước một nhà hàng lớn lâu năm. Hắn xuống xe, chờ cô đi tới. Cô vẫn như trước đứng tại chỗ, giống như đang nhìn ngã tư đường đối diện, vẫn không nhúc nhích. .
Lúc này đèn đường đã sáng, theo tầm mắt của hắn mà nhìn lại, rõ ràng là một tiệm café nhỏ. Biển hiệu bạc đi cho thấy cũng đã có lịch sử, bởi vì thời tiết, dây leo bên ngoài đều xúm lại một chỗ lá xanh lá vàng xen kẽ lẫn nhau. Ánh đèn bên trong tiệm café có vẻ tĩnh lặng mờ ảo, mơ hồ lộ hơi thở mông lung lãng mạn. .
Hắn tiến lên hai bước, giữ lại tay cô. Thân mình cô hình như khẽ run lên, lại coi như không có, chậm rãi xoay người.
Ghế lô Diệp Anh Chương thuê ở lầu ba, khắp nơi đều bằng thủy tinh, có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ toàn cảnh thành phố. . .
Thời điểm hai người đẩy cửa đi vào, Tưởng Chính Tuyền cũng đang tán thưởng tiệm café phía đối diện: “Diệp đại ca, tiệm café phía đối diện dường như không tồi, hay là kêu anh cả cùng qua đó thưởng thức đi?” .
Diệp Anh Chương kinh hoàng xuất thần trong chốc lát, mới quay đầu lại nói: “Được. Để anh hỏi ý kiến của Tưởng đại ca xem thế nào?”
Tưởng Chính Nam lúc này vừa tiến đến, Tưởng Chính Tuyền liền vỗ tay mà cười: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Anh cả, bọn em còn đang nhắc đến anh đó nha!” Tưởng Chính Nam nắm tay Liên Trăn, khóe miệng khẽ lộ ra ý cười, không để lắm ý nói: “Nói xấu anh cái gì nha?” .
Tưởng Chính Tuyền thè lưỡi: “Bọn em nào dám a! ! Em cùng Diệp đại ca đang nói tiệm café phía đối diện không tồi, có muốn qua đó ngồi hay không?” Tưởng Chính Nam quay đầu, mỉm cười nhìn Liên Trăn hỏi: “Thế nào?” .
Liên Trăn giương mắt nhìn hắn, muốn biết chỉ thị của hắn là bảo cô nói YES hay là NO. Nhưng là con ngươi đen bóng chói mắt của hắn, bên trong cũng không có nói cho cô biết đáp án là gì. .
Cô cụp mắt, nở một nụ cười rõ ràng : “Tùy thôi!” Đây đại khái là một câu trả lời an toàn nhất đi. Tưởng Chính Nam khẽ nhếch khóe miệng, cười như không cười mà ngóng nhìn cô: “Vậy là đồng ý rồi nhé!”
Tưởng Chính Tuyền quyẹt miệng, nửa đùa nửa thật nói: “Anh, hiện tại càng ngày càng em càng cảm thấy mình chả còn tí địa vị nào nha.” Tưởng Chính Nam mỉm cười không nói, ánh mắt khẽ quyét qua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười nhưng cứng ngắc của Diệp Anh Chương. Liền lại bồi thêm một câu: “Chỉ cần địa vị của em ở trong lòng người nào đó ngày càng nặng là được rồi, còn anh cả ở đây, không sao cả. Anh Chương, cậu nói xem đúng không?” .
Ngược lại đến phiên Tưởng Chính Tuyền không thể nói được một lời, nhưng vẫn không tha dậm chân nói: “Anh —” .
Diệp Anh Chương chỉ là vô lực ngoéo . . . khóe miệng một cái coi như đáp lại. Hứa Liên Trăn từ lúc tiến vào đến bây giờ, ánh mắt cũng không đảo qua chỗ anh một cái, vẫn ở nơi đó.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, vì là cuửa hàng lâu năm , cho nên khẩu vị tương đối chính thống . . . .
Wufu nổi tiếng nhất chính là món cá hấp, gừng sắt mỏng mà mượt như sợi tóc, vàng xanh đan xen rắc ở trên thân con cá, dầu nóng cùng nước sốt đặc chế rưới phía trên trông rất đẹp mắt. Khi ăn, hương vị tất nhiên cũng là rất tuyệt . . . .
Liên Trăn từ bé nếu có đồ ăn này có thể ăn hết một bát cơm lớn. Cha cô Hứa Mưu Khôn ngày thường sẽ không xuống bếp, nhưng mỗi lần sinh nhật cô, còn có lễ mừng năm mới, nhất định sẽ trổ tài ra tay nấu món này.
Mỗi lần vây quanh bên cạnh bàn ăn, cha luôn ưu tiên cho cô miếng má cá hấp ngon nhất —. Theo như lời cha cô nói, đây là nơi ngon nhất trên người con cá. . .
Đây là lần đầu tiên sau ba năm nay cô nhìn thấy món ăn này. Cách bao nhiêu ngày như vậy, cư nhiên ngay cả ý nghĩ muốn chạm vào cũng đều không còn nữa.
Bởi vì cô biết, đời này ước chừng không bao giờ có ai sẽ đem má cá cho cô nữa.
Không khí ở ghế lô an bình yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ là thanh âm thanh thúy của Tưởng Chính Tuyền vang lên mà thôi, ngực Liên Trăn vẫn buồn bực, ăn vài miếng liền thôi nói muốn đi toilet. Căn bản bên trong ghế lô cũng có toilet nhỏ, nhưng mà cô vẫn đẩy cửa mà đi ra, mãi cho đến khi đứng ở bên trong toilet lớn, mới có thể thở một hơi. .
Cô nhìn chính mình trong gương, hé ra khuôn mặt đời đẫn giống như mặt nạ. Tựa hồ đã có thói quen , cuộc sống không thể ra lệnh cho cô bi thảm hay là có khả năng làm cô mừng rỡ nữa . . .
Tuổi này người khác vẫn còn là thời đại học tốt đẹp, cô lại cái gì cũng đều đã trải qua, thậm chí ngay cả lao tù cũng đã nếm qua . Rất nhiều rất nhiều người trẻ tuổi có vị ngọt vui sướng, ánh nắng ấm áp, coi như đều đã rời xa cô mà đi, sẽ không còn trở lại nữa.
Nhưng hết thảy những điều này, là bởi vì ai chứ?
Khi cô đi ra liền thấy ngay Diệp Anh Chương, rõ ràng anh đang đợi cô. Sắc mặt anh u ám, nhìn cô nói: “Liên Trăn, nghe anh một câu: rời khỏi Tưởng Chính Nam đi!” .
Cô dừng bước, lạnh lùng mà cười: “Vì cái gì tôi phải rời khỏi anh ấy?” Nếu không phải vì Diệp Anh Chương, hiện tại cô sẽ thế này sao? Bởi vì dao thớt, cô là thịt bò, để cho Tưởng Chính Nam muốn làm gì thì làm . . .
Tham âm của cô mỗi chữ mỗi chữ như băng tuyết, mỗi chữ như là mưa đá mà đập vào anh: “Nếu anh ấy đối xử không tốt với tôi, cũng sẽ không bắt tôi phải ngồi tù, Diệp Anh Chương! Xin anh đừng đến dây dưa với tôi nữa, tôi với anh không có quan hệ gì.” .
Diệp Anh Chương ngẩn ngơ nói: “Liên Trăn, em hận tôi, em vẫn luôn hận tôi, đúng không?” .
Hứa Liên Trăn ngẩng đầu nhìn thẳng anh, im lặng cười lạnh: “Tôi đương nhiên hận anh. Diệp Anh Chương, không phải là cho đến bây giờ anh mới hiểu ra tôi hận anh đấy chứ! Anh biết không —-” thanh âm của cô chậm lại, thật sâu nhìn thẳng vào con ngươi của anh, một chữ lại một chữ nói: “Diệp Anh Chương, anh nghe cho rõ, nếu có thể, tôi hy vọng tôi chưa từng quen biết anh.”
Cô không liếc anh thêm một cái nào nữa, lập tức rời đi. Cô đi một đôi boos dài đế nhọn, mỗi bước đi sẽ có tiếng “cộc” rất nhỏ, một tiếng lại một tiếng truyền đến. Giờ phút này Diệp Anh Chương cảm thấy thế giới yên ắng đến vắng lặng, chỉ có một tiếng lại một tiếng “Cộc” “Cộc” “Cộc” này, tiếng động này như chuông sớm mà đánh vào tai anh. Mỗi một bước đều giống như tiếng trái tim anh bị dẫm vào vọng lại. .
Cô hận anh. Cho tới nay vẫn luôn hận anh. Cho tới bây giờ vẫn đều không chút che giấu mà hận anh.
Duy nhất chỉ khác chính là, lúc này đây, cô đem hận ý nói ra thành lời …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.