Khi Tưởng Chính Nam tới, nhìn thấy cảnh
tượng em gái mình đang tươi cười ngọt ngào uống cà phê cùng nói chuyện
với Hứa Liên Trăn, Tưởng Chính Tuyền cầm điện thoại hướng dẫn Hứa Liên
Trăn gửi tin nhắn như thế nào. Góc nhỏ trong tiệm cà phê kia, tất cả đều là giọng nói cao vút như gió thổi của cô. Mà Hứa Liên Trăn thì tay
chống cằm, nghiêng đầu, ý cười khóe miệng ôn nhu kiều diễm, tựa như đóa
hoa nở rộ.”
Xế tà là hoàng kim của trời chiều, cách thủy tinh, hai người tựa như tản ra một tầng sáng dịu dàng.
Tưởng Chính Nam chợt thấy quang cảnh như vậy, hình ảnh như thế, có loại mỹ lệ không thể thốt thành lời.
Sau một lát, Tưởng Chính Tuyền lơ
đãng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, xinh đẹp đáng yêu hướng hắn phất tay:
“Anh, ở đây này.” Liếc mắt một cái nhìn Hứa Liên Trăn, cười xấu xa,
“Anh, thân thủ của anh quá chậm đi! Liên Trăn đã chờ anh đến mức dài cả
cổ ra rồi. Còn không mau đến chịu tội đi.”
Tưởng Chính Nam thoải mái ngồi xuống, một tay gác lên lưng ghế dựa của Hứa Liên Trăn cười như không cười nhìn Hứa Liên Trăn nói: “Muốn anh đền tội thế này đây?” Tưởng Chính Tuyền
hai mắt tròn xoe di chuyển, vỗ tay mà cười: “Cái này á? Tất nhiên anh
nên hỏi Liên Trăn ý.” Thấy Diệp Anh Chương đã nghe xong điện thoại đi
lại đây, sắc mặt giật mình đứng ở bên cạnh, liền cười dài hỏi: “Có phải
không? Diệp đại ca.”
Tưởng Chính Nam khẽ nhíu mắt, ghé sát vào bên tai Hứa Liên Trăn, lười biếng nói: “Em mới cùng Tuyền Tuyền đi
dạo nửa ngày, hiện tại nó đã giúp em nháo đầu. Cứ tiếp tục như vậy, về
sau phải làm sao bây giờ nha?” Gần gũi như vậy, hơi thở của hắn cực mãnh liệt, rất quấy nhiễu người khác, không khỏi khiến Hứa Liên Trăn nhớ tới lửa nóng dây dưa mỗi tối, cô chỉ cảm thấy thân mình nóng lên, ý niệm
duy nhất trong đầu đó là muốn đứng lên.
Tưởng Chính Nam tự tay vén những sợi
tóc xõa xuống sang bên vành tai hộ cô, mím môi mỉm cười, vô cùng chuyên
chú: “Em muốn phạt anh cái gì?” Hứa Liên Trăn đương nhiên biết hắn đang
diễn trò, chính là khi hắn mỉm cười, mặt mày rạng rỡ sáng lạng, khiến
cho đáy lòng cô dâng lên cảm giác nói không nên lời. Hứa Liên Trăn sửng
sốt lúc sau mới phản ứng lại hắn vừa hỏi gì, lập tức theo bản năng lắc
đầu.
Tưởng Chính Tuyền nhìn thấy không
khỏi thở dài, giận người không tranh không đoạt này: “Liên Trăn, cô phạt anh ấy không được ăn cơm tối cũng được mà!” Tưởng Chính Nam dở khóc dở
cười, giơ tay dí dí trán Tưởng Chính Tuyền: “Lòng bàn tay, mu bàn tay
cũng là thịt, ngày càng hướng ngoại rồi, uổng công đã thương em!” Lại
hướng Diệp Anh Chương cười nói: “Anh Chương, về sau cậu phải cẩn thận
đó. Đời này chỉ có đàn bà là khó nuôi!”
Buổi chiều hôm nay, Tưởng Chính Tuyền gọi điện thoại thần bí nói sẽ lại đây. Hứa Liên Trăn cũng không có nghĩ nhiều, nhân tiện nói: “Tôi còn có một ngày nghỉ lễ.” Tưởng Chính Tuyền
hì hì cười: “Vậy tôi tới rồi nói, thời gian cũng rất đúng lúc.”
Đến đây mới biết được, vị đại tiểu thư này cư nhiên muốn học làm bít tết, hơn nữa là món bít tết có hình trái tim.
Hứa Liên Trăn lập tức hiểu ra, nếu
lúc trước ngày sinh nhật của Diệp Anh Chương không phải giả mà nói, thì
hẳn là sắp đến sinh nhật anh rồi.
Quả nhiên chỉ một lát sau, Tưởng
Chính Tuyền giải thích rõ ràng với cô: “Không được cười tôi nha. Vài
ngày nữa chính là sinh nhật của Diệp đại ca, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ. Tôi sợ mẹ tôi cùng mọi người chê cười, cho nên bỏ chạy đến đây . . . . Dù sao a, anh của tôi mấy ngày nay cũng không ở nhà, hai chúng ta
có thể muốn làm gì thì làm.”
Hứa Liên Trăn cười khổ, không thể
tưởng được lúc đó Diệp Anh Chương lại nói thật ngày sinh với mình. Thấy
bộ dáng nôn nôn nóng nóng đầy háo hức của Tưởng Chính Tuyền, đành phải
nói: “Tôi cũng không thể giúp gì được cô, hay là chúng ta hỏi đầu bếp
xem thế nào? Bảo bác ấy dạy chúng ta. Nếu thực sự không được, cô nên đi
học một khóa nấu ăn thì hơn.”
“Nhờ người ta dạy thì không có tâm ý nha. Tôi phải tự học, tự học mới thể hiện thành ý.”
Tưởng Chính Tuyền tuyên ngôn, từ
trong túi lấy ra một quyển sách dạy nấu ăn: “Ở đây có dạy từng bước làm
cùng nguyên liệu. . . . . . Chúng ta cứ theo cái này là có thể học
được.” Vừa nói, vừa cười hì hì tiến đến bên tai Hứa Liên Trăn nói, “Chờ
thêm mấy tháng nữa đến sinh nhật của anh tôi, cô cũng có thể làm cho anh ấy, tôi a, dù sao cũng không hướng ngoại đâu, cho nên mới chạy tới đây
cùng cô học đấy. . . . . .”
Mặt Hứa Liên Trăn không hiểu vì sao
đỏ ửng lên, đứng dậy nói: “Cô thích học thì đi mà học, tôi cũng không
rảnh, tôi phải đi vẽ tranh. Bức tranh mẫu đơn lần trước còn chưa có xong đâu . . .”
Tưởng Chính Tuyền dứt khoát giữ cô
lại: “Được rồi, tôi không nói giỡn với cô nữa. . . . . . đi, chúng ta
đến xem sách viết thế nào đi.”
“Một, thịt bò không thể cắt lát quá
dày, phải dùng sống dao chần chần cho mềm ra, dùng rượu vang rưới lên,
thêm muối, tương, hành tây băm nhuyễn ướp từ 1 đến 2 tiếng là vừa ngon. . . . . .”
“Hai, đem miếng thịt bò đã ướp qua
dùng khuôn cắt thành trái tim. Cái này dễ thôi, tôi đã mua sẵn khuôn
hình trái tim rồi. . . . . .”
“Ba, đổ dầu oliu vào chảo đung nóng lên, sau đó cho thịt bò vào, đợi đến khi thịt bò tái hai mặt, rồi lấy ra rưới nước sốt lên.”
“Nếu thích ăn chín một chút, cho thêm chút tương chiên thêm vài phút nữa, cụ thể căn cứ vào độ dày của miếng
thịt mà định . . . sau đó rắc hạt tiêu và các gia vị khác . . .”
Tưởng Chính Tuyền hưng trí lôi kéo
Hứa Liên Trăn tiến vào phòng bếp, cũng phân phó quản gia: “Chúng tôi
muốn dùng phòng bếp một thời gian, đừng cho người khác tiến vào.”
Hứa Liên Trăn ở một bên lẳng lặng
nhìn vẻ mặt chuyên chú dán chặt vào tảng thịt bò của Tưởng Chính Tuyền,
tuy rằng tay chân luống cuống, nhưng vẻ mặt lại vô cùng động lòng người.
Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu, nhìn
thẳng vào mắt cô, cười dài mời cô: “Liên Trăn, hay là chúng ta cùng nhau làm đi? Bằng không một mình tôi nhàm chán quá.”
Hứa Liên Trăn lắc lắc đầu nói: “Tôi
sẽ không làm cô thêm phiền đâu, hay là tôi phụ cô, tôi lột vỏ hành rồi
băm nhuyễn nó nhé. . . . . .”
Vì thế, hai người bắt đầu phân công
hợp tác. Tưởng Chính Tuyền tay chân luống cuống cũng đã cắt được miếng
thịt bò tương đối ổn, đang theo hướng dẫn ướp gia vị, rượu vang, linh
tinh theo tỷ lệ mà làm. Nghĩ tới hành băm, liền đi đến gần Hứa Liên
Trăn: “Hành tây băm xong chưa?”
Đã thấy Hứa Liên Trăn hai mắt sưng
đỏ, giống như bộ dáng vừa khóc xong. Tưởng Chính Tuyền giật mình: “Liên
Trăn cô làm sao vậy, làm sao vậy?”
Hứa Liên Trăn rưng rưng ảo não nói:
“Hành tây cay muốn chết. . . . . . Sớm biết vậy tôi sẽ không thèm cắt. . . . . .” Tưởng Chính Tuyền lúc này mới giật mình: “Thì ra là thế, tôi
còn tưởng là cô khóc chứ. . . . . .”
Hứa Liên Trăn cụp mi cười, thản nhiên nói: “Cũng sắp được rồi. Cô tránh xa một chút. . . . . . hành tây này
cay lắm đấy. . . . . .”
Tưởng Chính Tuyền nói: “Không sao cả, chị em tốt có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Cay thì cùng nhau cay. . . . . .”
Hứa Liên Trăn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô ấy liếc mắt một cái.
Tưởng Chính Tuyền ướp xong, lại dùng
khuôn tạo hình tảng thịt bò, sau đó cẩn thận để trong nồi hình bầu dục,
mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận, giống như đang điều chế báu vật thế
gian vậy.
Có lẽ là làm cho người mình yêu, cho nên từ khóe mắt đuôi lông mày đều ngọt ngào khiến người ta ganh tỵ.
Hứa Liên Trăn đang trong kinh ngạc,
lại nghe thấy Tưởng Chính Tuyền “A” hét lên, Hứa Liên Trăn vội vàng chạy qua: “Làm sao vậy, có phải bị bỏng rồi không? Tôi đi lấy thuốc.”
Tưởng Chính Tuyền cười: “Không phải,
chỉ là tôi nhìn thấy dầu bắn ra, cảm thấy có chút sợ hãi. Ai! Ai bảo tôi chưa bao giờ xuống bếp, đúng là chân tay vụng về.”
Hứa Liên Trăn lần đầu tiên cảm thấy
một người đàn ông được một cô gái như vậy thích thì họ nhất định phải
biết quý trọng, đáng để trân quý. Chỉ bằng những việc Tưởng Chính Tuyền
làm cho Diệp Anh Chương, cũng đủ biết Diệp Anh Chương là người có phúc.
Ngày đó, Tưởng Chính Tuyền làm rất
nhiều miếng thịt bò hình trái tim, có cháy, có sống quá, có mặn, có
nhạt, . . . . Bất quá cuối cùng, cũng có hai đĩa thành phẩm không tồi
nằm trong bụng hai người.
Tuy rằng, sau đó khi quản gia tiến
vào phòng bếp, nhìn thảm cảnh trong phòng, cả đời khó quên. Đương nhiên, đó là việc nhỏ, có đề cập hay không cũng chẳng sao.
Tưởng Chính Tuyền liên tiếp đến đây
vài ngày, ước chừng phải làm đến cả trăm miếng thịt bò, trước hôm sinh
nhật của Diệp Anh Chương một ngày, rốt cục thì đại công cáo thành . Mỗi
lần ra tay, đều mang tới một miếng bít tết sắc hương vẹn toàn.
Buổi sáng sớm cách đó một ngày, Hứa
Liên Trăn bị Tưởng Chính Tuyền hưng trí bừng bừng đáng thức: “Liên Trăn, Liên Trăn buổi tối đi ăn cơm với tôi đi.” Nghe được ngữ khí vui mừng,
Hứa Liên Trăn ảo não ôm đầu, tối hôm qua là sinh nhật Diệp Anh Chương.
Nghe giọng nói của Tưởng Chính Tuyền, phỏng chừng là kết quả không tồi
rồi.
Quả nhiên, đến chạng vạng, Tưởng
Chính Tuyền nét mặt sáng lạng xuất hiện ở trước mặt cô. Kỳ thật Tưởng
Chính Tuyền vẫn ăn mặc như mọi khi thường lui tới, nhưng vẻ vui sướng
ngọt ngào toát ra khiến cho mọi người đều cảm nhận được hạnh phúc của cô ấy.
Xem ra, người nào đó thập phần viên mãn với món bò bít tết đi.
Kéo Hứa Liên Trăn liên tiếp đi mấy
cửa hàng lớn. Hưu nhàn có, trang trọng có, một bộ lại một bộ quần áo
hiện ra ở trước mặt Hứa Liên Trăn: “Liên Trăn, bộ này thế nào?”
“Liên Trăn, cái dây lưng này được không?”
“Liên Trăn, cái này có hợp với cái này không?”
Hứa Liên Trăn ngồi trên sô pha, nhìn
Tưởng Chính Tuyền cao hứng đi tới đi lui, giống như một con vẹt sặc sỡ
bay múa. Thích một người đàn ông, chính là thích tất cả những gì thuộc
về người ấy, muốn giả dạng người ấy đi.
Hứa Liên Trăn cảm thấy bốn bề vắng vẻ lạnh lẽo.
Diệp Anh Chương quay người lại, liền
có một cô gái tốt như Tưởng Chính Tuyền trân trọng. Hạnh phúc với anh ta mà nói, dễ như trở bàn tay.
Nhưng cô thì sao? Cha cô thì thế nào?