Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 40:




Thời điểm Tưởng Chính Tuyền về đến nhà, dì Lan là người ra mở cửa, giúp cô cởi áo khoác nặng bên ngoài ra. Tưởng Chính Tuyền hỏi: “Dì Lan, mẹ con đâu?”
Dì Lan cười dài trề môi: “Ở phòng khách uống trà chứ còn đi đâu nữa. Lương phu nhân tới chơi.”
Lương phu nhân là người quản lý ngân sách của Lương thị nổi tiếng ở Lạc Hải, là em gái họ thân thiết của bà Tưởng – Lục Ca Khanh, xưa nay thường xuyên đi lại. Tưởng Chính Tuyền nghe xong nhân tiện nói: “Con lên chào dì họ một tiếng.”
Khẽ gõ cánh cửa thủy tinh phòng khách, vừa vào đã thấy khuôn mặt tươi rói của mẹ và bà Lương. Tưởng Chính Tuyền đẩy cửa đi vào, hướng Lương phu nhân cười duyên làm nũng: “Dì Lương.”
Lương phu nhân thân thiết nhiệt tình kéo cô ngồi xuống ở bên cạnh chính mình, lại cười nói: “Mới có mấy tháng dì không gặp Tuyền tuyền, đúng là càng ngày càng xinh đẹp nha.” Lại ngẩng đầu hướng Lục Ca Khanh nói: “Em đây đang chờ uống rượu mừng của Tuyền Tuyền đấy. Ngày lành đã định chưa? Đến lúc đó cũng đừng có mà quên em đấy nha.”
Lục Ca Khanh tất nhiên cũng không khách khí với bà ta, cười nói: “Có quên ai cũng không dám quên dì đâu! Cũng đang bàn bạc, chọn được mấy ngày rồi, nhưng chưa có quyết định cụ thể.” Dù sao Tưởng Chính Tuyền cũng còn ít tuổi, xấu hổ, làm nũng nói: “Mẹ, dì. . . . . .”
Lương phu nhân liếc nhìn Tưởng Chính Tuyền ngọt ngào động lòng người, cười nói: “Tuyền Tuyền, chuyện này có gì phải thẹn thùng đâu, năm mẹ cháu bằng tuổi cháu cũng đã sinh anh cháu rồi đó . . . . . .” Nói xong, khe khẽ thở dài nói: “Em vẫn nói, sinh con gái là tốt nhất, một đứa con gái chính là một chiếc áo bông tri kỷ của mình. Chị nhìn xem hai tên tiểu tử nhà em, không biết năm nào tháng nào mới có thể yên lòng đây!”
Nói đến đây, Lục Ca Khanh cũng một bụng sầu lo: “Dì gấp cái gì, hai đứa nhà dì còn chưa đến ba mươi, dì nhìn Chính Nam nhà tôi mà coi. . . . . . bạn bè của nó, con đều đã đi học tiểu học rồi . . . . . . dì nhìn nó đi. . . . . .”
Lương phu nhân nói: “Mấy vị tiểu thư mà em vừa nói với chị đều mới từ nước ngoài du học trở về. . . . . . cũng rất xứng đôi với Chính Nam nhà mình. Nói chị đừng cười chứ, em giới thiệu mà còn thấy tiếc ý, muốn giữ làm của mình. Chỉ là hai tên giặc con nhà em một khi nhắc đến xem mặt là chúng nó mất hút không thấy tăm hơi, hại em xấu mặt còn đắc tội người ta không biết bao lần rồi. . . . . .”
Chuyện hai đứa cháu họ cho nhà gái leo cây, dưới miệng bàn tán của mấy người bọn họ sớm đã không còn là bí mật. Lục Ca Khanh cũng đã nghe bà ta nói qua nhiều lần, giờ phút này cũng chỉ biết trấn an bà: “Quên đi, bọn nó còn nhỏ, chờ thêm vài năm nữa dì lại giới thiệu. Nói không chừng, sang năm dì đã có cháu nội mà ôm rồi ý.”
Đàn bà mà, cho dù là tuổi nào cũng là bà tám. Vì thế nói qua nói lại lại chuyển đến chuyện con nhà họ Dịch mới kết hôn lại ly hôn.
Tưởng Chính Tuyền ngồi ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện cũng thấy buồn chán, liền giúp hai người đi pha trà lần nữa, lấy cớ chạy đi.
Lương phu nhân nhìn bóng Tưởng Chính Tuyền đi xa, thở dài: “Thằng bé nhà họ Diệp đúng là có phúc lớn. Chị vất vả nuôi bao nhiêu năm liền cứ vậy để nó lấy đi mất. . . . . . Ngay cả em cũng luyến tiếc. . . . . . Nếu không phải chúng ta có quan hệ huyết thống, em đã sớm xuống tay . . . . . .”
Lục Ca Khanh bị chạm đúng lỗi lòng, càng thêm tiếc nuối : “Biết làm sao được, chị cũng chỉ có nó là con gái. . . . . . Ai. . . . . . Ngẫm lại mà đau lòng. Chính là không lỡ thì có ích gì chứ? Cũng là Tuyền Tuyền nhìn trúng, mấy ngàn mấy vạn luyến tiếc cũng chịu. . . . . . kẻ làm mẹ như chị, chỉ hy vọng về sau Anh Chương yêu thương con bé nhiều chút là tốt rồi. . . . . .”
——
Chờ đến khi Tưởng Chính Tuyền lại đi xuống lầu, dì họ Lương phu nhân đã đi rồi. Mà mẹ cô Lục Ca Khanh đang đeo kính xem ảnh. Tưởng Chính Tuyền đi tới nhìn thấy, những cô gái xinh đẹp trong ảnh, hoặc phong thái động lòng người, hoặc kiều diễm sáng chói, có khi lại e ấp thùy mị, nhìn chung đều là mỹ nhân diễm lệ.
Lục Ca Khanh xem rất chăm chú, vẻ mặt thận trọng, bộ dáng còn có chút kỳ quái, không khỏi làm người ta cảm thấy buồn cười, liền hỏi: “Con thấy ai hợp với anh con?”
Tưởng Chính Tuyền ôm ôm chân, làm mặt quỷ lắc đầu ranh mãnh nói: “Mẹ, mẹ vội làm gì chứ?” Nói xong, lại tinh nghịch ghé sát vào mẹ ra vẻ rất bí hiểm: “Nói cho mẹ biết nha, anh con đã có bạn gái rồi!”
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc tới là cho dù Lục Ca Khanh có từ tốn điềm đạm đến đâu cũng không khỏi bực mình: “Đúng vậy, anh của cô không phải không có bạn gái, mà là có rất nhiều bạn gái . Ai! Thật là. . . . . . con nói xem, chơi bời bằng bấy năm trời, cũng đến lúc tu tâm dưỡng tính rồi đấy.”
Tưởng Chính Tuyền cười hì hì: “Mẹ, thời buổi hiện nay, anh Nam thích đàn bà, không thích đàn ông là mẹ nên cảm thấy ơn trời rồi nha! Chuyện chị dâu, anh ấy Hoàng Đế còn chưa lo, mẹ vội sấp ngửa để làm gì?”
Lục Ca Khanh có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn con gái mình, đối với chuyện con gái nói thích nam thích nữ gì đó bà còn chưa tiêu hóa kịp.
Tưởng Chính Tuyền như kẻ trộm cười hề hề, đã nhào sát lại kéo lấy tay mẹ mình, nói: “Mẹ, con nói cho mẹ biết một chuyện nha, anh con thực sự có một bạn gái cố định, cùng nhau cũng hơn 1 năm rồi, tình cảm hai người tốt lắm đấy!”
Lục Ca Khanh nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không thể tin nổi: ” Bạn gái cố định? Thiệt hay giả?” Tưởng Chính Tuyền ra sức gật đầu, tỏ vẻ rất thật: “Mẹ, sao con lại lừa mẹ chứ? Hơn nữa lần này con cảm thấy là thật đấy. Mẹ biết mà, anh chưa bao giờ mang mấy người bạn gái vớ vẩn đến trước mặt con. Cho nên lần này vừa gặp con đã thấy khác rồi. . . . . . sau một hồi quan sát tìm hiểu, con thấy lần này chắc chắn anh con là thực lòng.”
Lục Ca Khanh vẫn là không tin, “Phải không?” Tưởng Chính tuyền: “Mẹ, chẳng lẽ con lừa mẹ à?” Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, đô miệng nói: “Mẹ, mẹ biết không, anh và cô ấy ở cùng nhau, anh con còn mua cho cô ấy một con chó con nữa cơ. . . . . . mẹ nói xem có tức không a, trước kia, con muốn nuôi nào chó nào mèo, anh đều không cho!”
Lục Ca Khanh kinh ngạc thốt ra tiếng: “Nuôi chó, không phải Chính Nam bị dị ứng lông chó sao?” Tưởng Chính Tuyền quả quyết bộ dáng như: “Đúng vậy, vậy mới lạ nha”, nói: “Cho nên con cảm thấy không giống những lần trước đây. Hơn nữa con cũng rất thích Liên Trăn, càng tiếp xúc nhiều với cô ấy con càng thích cô ấy hơn. . . . . . còn có. . . . . .”
Tưởng Chính Tuyền muốn đem chuyện bị bắt cóc nói ra, nhưng nhớ tới lần trước khi mọi chuyện xảy ra Tưởng Chính Nam nói không được để cho cha mẹ biết, cho nên vội dừng lời lại.
Cũng may tâm tư Lục Ca Khanh đã không còn ở đó, cho nên cũng không có nghe ra chỗ nào không ổn. Dừng một lát, lại bán tín bán nghi hỏi: “Con bé tên là gì?” Nghe con gái liên tục khen ngợi, Lục Ca Khanh thực sự có chút khâm phục, cảm thấy có thể không phải chuyện đùa.
Tưởng Chính Tuyền nói: “Liên Trăn, Hứa Liên Trăn. Mẹ, mẹ cũng đã từng gặp cô ấy rồi a, không phải lần trước khi đính hôn, anh con có dẫn cô ấy đến sao.”
Tất nhiên Lục Ca Khanh nhớ rõ cô gái kia, bởi vì đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Tưởng Chính Nam dắt bạn gái đến nơi mà có mặt các vị trưởng bối. Bộ dáng thanh tao nhã nhặn, đứng ở bên cạnh Tưởng Chính Nam, nhìn qua dung mạo cũng không có gì không xứng cả.
Chính là sau đó bà có bóng gió hỏi Chính Nam, nhưng lúc ấy Chính Nam rõ ràng nói với bà chỉ là chơi bời mà thôi. Không thể tưởng được bây giờ vẫn còn cùng một chỗ, nếu chân tướng đúng như lời Tuyền Tuyền đã được hơn một năm mà nói, lẽ nào Chính Nam cũng có ý muốn kết hôn? Nhưng vì sao vẫn chưa có đưa đến ra mắt bọn họ chứ? Trừ phi nhà gái. . . . . .
Buổi tối ngày nào đó, Lục Ca Khanh liền trực tiếp gọi điện thoại cho Đinh Thốn Sinh, thư ký của Tưởng Triệu Quốc: “Tiểu Đinh à, cậu đi làm cho tôi một chuyện. . . . . .”
Trong phạm vi tỉnh W, Đinh Thốn Sinh đương nhiên cũng được coi như nhân vật hàng đầu có tiếng vang. Chưa đầy một ngày, tất cả tư liệu về Hứa Liên Trăn, sinh ra ở đâu, . . . đều đã được tường tận trưng bày ngay trước mặt Lục Ca Khanh.
Lục Ca Khanh thận trọng tỉ mỉ xem từng thứ, từng thứ, cuối cùng tâm tư cũng lạnh toát một cõi.
Nhìn ngang qua cửa sổ ra đại trạch Tưởng gia, sắc trời u ám, mây đen kìn kịt, một mảnh âm lãnh. Nhưng phòng khách trong đại trạch Tưởng gia, nhiệt độ vẫn rất ấm áp.
——–
Lục Ca Khanh mặc một bộ váy nhung màu đen, khoác chiếc áo lông màu xám, hờ hững đùa bỡn mấy cánh hoa, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Chính Nam, con và cô ta không thể có kết quả gì đâu.”
Tưởng Chính Nam ngồi dựa vào sofa, căn bản còn đang suy nghĩ có phải mẹ lại muốn hắn đi xem mắt hay không. Vừa nghe được những lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu, hiểu ngay được ý tứ trong lời nói của mẹ mình. Thì ra đây chính là nguyên nhân chính hôm nay gọi hắn về ăn cơm.
“Con vẫn luôn là đứa trẻ thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy!”
Tưởng Chính Nam thản nhiên mở miệng nói: “Mẹ. . . . . .”
Lục Ca Khanh xoay người lại, ngữ khí kiên định, một bộ không để cho người khác có đường thương lượng: “Con nghe mẹ nói hết đã.”
“Chính Nam, con chỉ có một đứa em gái là Tuyền Tuyền, chẳng lẽ con lỡ để sau này mỗi lần nhìn thấy vợ mình lại nghĩ đến em rể của con sao? Mẹ biết, thời buổi bây giờ không giống với thời của mẹ trước đây. Mẹ cũng không phải là người cổ hủ lạc hậu gì. Nhưng mẹ vẫn luôn hiểu rõ những lời mà cha ông đã dạy, cái gì gọi là ‘môn đăng hộ đối ’ ý của nó cũng là có đạo lý.”
“Sau này nếu em con gả cho một nhà không bằng nhà của mình, cho dù chúng ta không có ý tứ coi nhẹ nhà người ta, nhưng nói chuyện gì làm việc gì đều phải vô cùng cẩn thận để ý, chỉ sợ sơ sẩy một chút cũng đắc tội trưởng bối nhà người ta, làm người ta cho là mình xem thường người ta, làm khó em con, làm cho nó phải khổ. Nếu cứ phải nhọc lòng cẩn thận như vậy, mẹ thật sự mệt lắm. Tuy rằng chuyện em con và Diệp Anh Chương có chút vấn đề, nhưng nhìn chung mẹ vẫn vừa lòng với Diệp Anh Chương. Dù sao người nhà hai bên đều đã thâm giao như thế, từ ngày ông nội con đã đi lại rồi. Lại môn đăng hộ đối. Em con sau này gả qua đó, nhà họ Diệp nhất định cũng sẽ không bạc đãi nó.”
“Còn có, lần này mẹ cũng ngửa bài thẳng thắn nói với con, mẹ mới nói chuyện điện thoại với dì Diệp của con, nội dung mẹ cũng nói cho con biết. Dì Diệp nói cho mẹ biết bệnh của dì ấy là giả, vì muốn cho Anh Chương và em con có thể sớm kết hôn một chút. Cho nên, hai ngày nữa, dì ấy cùng bác Diệp và bên thông gia sẽ qua Lạc Hải xin hôn, ngày cưới định vào cuối năm.”
“Chính Nam, từ nhỏ con đã là bảo bối trong lòng bàn tay hai đời nhà ta. Cho dù mẹ đối với vợ tương lai của con mẹ không có yêu cầu gì, nhưng ít nhất gia đình cô ta cũng phải trong sạch, không có vết này kia. . . . . . Con ngẫm lại mà coi, con phải giải thích thế nào với ông nội con đây!”
Tưởng Chính Nam đứng ở dưới ánh đèn neon phòng khách, vẫn trầm mặc.
Bên ngoài bắt đầu mưa lớn, “Bộp bộp” đánh vào mặt thủy tinh, tùy ý tung hoành lan chảy.
“Hơn nữa, nếu cô ta biết được năm đó ba con là phó thị trưởng tỉnh W, chính tay ba con ký quyết án phạt ba cô ta, tự mình chỉ thị, có lẽ ngay cả không có ký, ba con chỉ cần chỉ thị thi hành. Con cho rằng, cô ta còn chấp nhận ở bên cạnh con sao?”
“Hãy nghĩ lại cho kỹ, không phải mẹ ép con.” Lời nói của Lục Ca Khanh đều có một loại kiên trì. “Mẹ tự thấy mình cũng không phải là người cổ hủ gì, cũng hy vọng con có thể đứng vào lập trường của mẹ mà lo lắng một chút!”
“Mẹ, mẹ nói nhiều như vậy, chẳng qua là mẹ cảm thấy cô ấy không xứng trở thành con dâu của mẹ mà thôi.”
Lục Ca Khanh ngẩng đầu, sắc mặt rõ ràng là sửng sốt, không dám tin: “Nói như vậy, thật sự là con đã nghĩ tới, thậm chí còn tính sẽ kết hôn với cô ta . . . . .”
Tưởng Chính Nam nhếch miệng . . . , từ chối cho ý kiến.
Lục Ca Khanh thuận tay ném một đóa hoa nhỏ đang cầm trên tay lên giàn trồng hoa, tận tình khuyên bảo nói: “Chính Nam, con từ bỏ ý nghĩ này đi, ba con tuyệt đối không bao giờ đồng ý đâu.”
Thanh âm của Tưởng chính nam thản nhiên vang lên: “Tất nhiên mọi người sẽ không đồng ý. Ông thì sao có thể cho qua? Ông sao có thể để đẹp mặt như vậy được, chỉ sợ ngay cả chuyện cô ấy ở bên cạnh con, mọi người cũng không dễ dàng để yên ấy chứ.”
Lục Ca Khanh không nói.
“Nhưng mà, mẹ, con không phải trẻ con. Con biết rõ mình đang làm gì. Thứ con muốn, không ai có thể ngăn cản, cũng giống như thứ gì con không muốn, đừng ai có thể ép buộc được.”
Tưởng Chính Nam đứng dậy, chậm rãi nói: “Mẹ, lát nữa con còn một cuộc hẹn xã giao, con đi trước.”
Lục Ca Khanh nhìn bóng dáng cao lớn đang xa dần của con trai, vẫn đứng sững ở trong vườn trồng hoa.
Mãi một lúc lâu sau, Tưởng Chính Tuyền mới nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào: “Mẹ, mẹ nói gì với anh con, sắc mặt anh ấy không tốt lắm, ngay cả con gọi anh ấy cũng không thèm để ý đến.” Lục Ca khanh nhìn con gái, nhất thời không nói gì. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Không có gì.”
Tưởng Chính Tuyền đi lại ôm lấy eo bà: “Mẹ, có phải anh chọc giận mẹ hay không? Có phải vì chuyện xem mắt của anh ấy không, mẹ, mẹ để kệ anh đi, con thấy Liên Trăn cũng không tồi, tính tình cũng tốt, bộ dáng cũng xinh xắn. . . . . . không phải trước đây mẹ bảo, chỉ cần anh con thích là được sao?”
Lục Ca Khanh nghe giọng nói trong trẻo tỉ tê của con gái, trong lòng vừa tức lại vừa đau, con gái ngốc a, còn không biết chuyện của Hứa Liên Trăn và Diệp Anh Chương. . . . . . Ai. . . . . . Đơn thuần như vậy, về sau phải thế nào đây, chỉ sợ bị bán còn giúp người ta kiếm tiền nữa.
Đúng vậy, trước kia bà từng nói chỉ cần Chính Nam thích là được, nhưng có thế nào, thân thế cô gái kia cũng phải trong sạch, rõ ràng!
‘Ai!’ Đáy lòng Lục Ca Khanh thở dài một hơi, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của con gái, lẩm bẩm nói: “Yên tâm, mẹ biết phải làm thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.