Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư!

Chương 1: Rượu độc lễ hợp cẩn




"Bình !" Âm thanh ly sứ trắng bị ném vụn xuống đất.
"Vương gia thế nào còn chưa tới ! Hôm nay là ngày đại hỉ của bản phi, rốt cuộc là hắn có đem bản phi để trong lòng hay không!" Tiêu Sơ Âm một thân vải lụa hỉ đỏ thẫm ở trong tân phòng, khuôn mặt cực kì cáu kỉnh.
"Tiểu thư....Vương gia vẫn không có tới....Nếu không thì ngài cứ......trước cứ nghỉ ngơi...." Nha hoàn Cẩm Thái khiếp đảm quỳ gối còn chưa nói xong trên mặt đã ăn một cái tát.
"Bốp!" Cẩm Thái bụm mặt, nhìn ly rượu bị ném thành mảnh vụn trên đất, hai mắt ứa lệ.
"Nghỉ ngơi? Hôm nay là ngày đại hỉ của bản phi và Vương gia, ngươi bảo bản phi trước cứ nghỉ ngơi?" Vẻ âm ngoan trên khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Sơ Âm đều lộ ra hoàn toàn, âm thanh lạnh lẽo khiến người ta nghe xong toàn thân đều run lên.
"Vậy có muốn....Cẩm Thái lại đi mời Vương gia tới đây hay không?"
"Còn không mau đi ! Điểm ấy cũng còn để bản phi nói rõ sao? Ngoài ra, về sau không được phép gọi ta là tiểu thư, bản phi là chánh phi của Bình Uyên vương phủ ! Bình Uyên vương phi nương nương !" Tiêu Sơ Âm vung tay áo hung hăng lấy một tay đẩy nha hoàn về phía cửa phòng, xoay người một cước đá vào chân bàn, phát tiết bực dọc trong lòng.
"Dạ.......Tiểu, Bình Uyên vương phi nương nương !" Nha hoàn lau lệ trên khóe mắt, đỏ mắt đứng dậy rời đi.
Nha hoàn vẫn chưa đi tới cửa, cửa phòng liền "Két...." một tiếng, bị mở ra. Bóng dáng một người cao lớn đi tới, âm thanh lạnh như băng thản nhiên truyền đến, "Không cần, bổn vương đến đây."
Hắn liếc mắt đảo qua mảnh sứ trắng vỡ nát trong phòng, phất phất tay áo cho nha hoàn lui ra, tay áo rộng phất một cái liền đóng cửa phòng lại.
Tiêu Sơ Âm thấy hắn đi vào, vẻ mặt tức giận cùng sốt ruột lập tức liền hóa thành nịnh bợ và bộ dáng tươi cười lấy lòng, hai tay đặt lên hai vai nam nhân, cười duyên nói: "Vương gia, thiếp biết người sẽ không quên thiếp, thiếp là dòng chính nữ của thừa tướng, thân phận tôn quý. Căn bản là không thể tùy tiện từ nơi nào xuất hiện một nữ nhân có thể thay thế được, Vương gia người nói có đúng không?"
Vũ Văn Tư Dạ lặng lẽ nhìn nàng, sao lạnh trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
"Tiêu tiểu thư, sau khi ngươi và ta uống rượu hợp cẩn mới có thể được coi là phu thê chính thức, trước đó ngươi không có tư cách tự xưng là vương phi, bằng không, bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể trả của hồi môn về phủ Thừa tướng của ngươi !"
Giọng điệu của hắn chán ghét, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến nhiệt tình nịnh bợ của Tiêu Sơ Âm: "Vương gia, người đừng tức giận nha, người ta còn không phải chờ chàng đến sốt ruột mới nói hai câu sao, dù sao người ta cũng đã được gả đi rồi, không phải tốt lắm sao, hơn nữa người ta còn chờ chàng.....chờ chàng....cùng nhau......"
Nàng nghiêng đầu ánh mắt ái muội, ra vẻ thẹn thùng.
Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh một tiếng, phất tay nàng khoát lên người mình rơi xuống, đi vào bàn cầm lấy bầu rượu rót đầy hai ly, tự mình lấy một ly uống một hơi cạn sạch, không hề có tình cảm nói: "Bổn vương sẽ không khoác tay ngươi uống !"
Nói xong hắn bước đến bên giường, bắt đầu cởi vạt áo ngoài.
Tiêu Sơ Âm nhìn động tác của hắn vui sướng ngây ngất, xem nhẹ sự lạnh nhạt trong lời nói của hắn, vộ vã bưng một ly rượu khác che tay áo uống hết: "Thiếp thân đến hầu hạ vương gia."
Vui mừng trên mặt không thể che giấu được, nàng đặt ly rượu xuống vội vàng chạy về phía Vũ Văn Tư Dạ, mới vừa đi hai bước đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng,bụng đau thắt: "Vương gia, thiếp......"
Một câu còn chưa nói xong, nàng đã té ngồi trên bàn, thống khổ che bụng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt trên đá cẩm thạch màu đen.
"Vương gia......" Nàng đưa tay hướng về phía nam nhân đối diện nàng cầu cứu, tay mới duỗi đến một nửa, liền không còn sinh khí suy sụp buông xuống.
Trên bậc thềm cách đó hai bước, Vũ Văn Tư Dạ chậm rãi dừng động tác, xoay người nhìn người không ngừng sùi mép trên đất, khóe miệng nở nụ cười âm u, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Nữ nhân ngu xuẩn !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.