"Bẩm phúc tấn nương nương, thiếp thân chưa hề thỉnh đại phu..." Thẩm Nhược Vân lo lắng cúi đầu trả lời.
"Vậy sao?" Phúc tấn cười: "Vậy thì ta an tâm rồi."
Đang lúc mọi người không hiểu gì, ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của tổng quản Vương phủ: "Hà ngự y đến!"
Khóe miệng Tiêu Sơ Âm nở nụ cười, trái tim giống như bị bụi bám đầy lại trở nên dễ chịu, vết thương trên người cũng bắt đầu đau đớn.
"Vương gia, phúc tấn." Nàng tái mặt, vết máu khô cạn trên khóe miệng, cố sức mở miệng: "Thiếp thân có thể...xin cáo lui trước được hay không..." Đã đợi được ngự y trong cung đến, nàng cũng không cần phải ở lại nữa.
Lần này phúc tấn rất dễ nói chuyện, vẫy tay gọi Tuyết Tình tiến lên giúp đỡ đưa Tiêu Sơ Âm trở về: "Hôm nay Vương phi cũng mệt mỏi rồi, cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Giữa những ánh mắt kinh ngạc của bọn nha hòa, Tiêu Sơ Âm được Cẩm Thái và Tuyết Tình dìu đỡ rời khỏi Cúc Hương viên, mà phúc tấn lại lạnh nhạt ngồi ở chủ vị, tiếp tục phân phó với tổng quản Vương phủ: "Mời Hà ngự y."
Vũ Văn Tư Dạ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, từ lúc tổng quản Vương phủ ra ngoài hắn đã biết trong chuyện này nhất định có điều kì lạ, lúc Hà ngự y phơi bày sự thật trước mặt hắn, niềm vui trước đó phút chốc đã trở thành cơn giận bị lừa gạt.
"Làm phiền Hà ngự y." Hắn lạnh lùng lên tiếng, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo bắn thẳng vào lòng người.
Thẩm Nhược Vân đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nàng đã trù tính tốt tất cả mọi thứ, nhưng không thể ngờ được phúc tấn lại cho người mời ngự y tới, mắt thấy quan bào của ngự y hiền từ cười hòa ái đi tới, hai mắt nàng tối sầm lại, ngất đi!
"Trắc phi nương nương...trắc phi nương nương!"
Bích Lạc kinh hô nhào tới, đỡ được thân thể Thẩm trắc phi ngã xuống đất...
Toàn bộ chuyện xảy ra trong Cúc Hương viên đều có nha hoàn báo cáo lại về Mẫu Đan viên, nói là ý của phúc tấn. Tiêu Sơ Âm nằm trên giường êm, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nghe tiểu nha hoàn nói rõ tình hình.
Hóa ra là cũng giống với dự đoán của Tiêu Sơ Âm, Thẩm trắc phi thấy thái độ của vương gia đối với nàng có chuyển biến, nóng vội lấy việc mang thai để lừa dối, thật không ngờ lại bị nàng nhìn thấu, mà Lý đại phu trong phủ sau khi bị Thẩm trắc phi mua chuộc, dĩ nhiên là đã nói dối. Nhưng sau khi Thẩm trắc phi hôn mê, Lý đại phu đối mặt với việc Hà ngự y chẩn đoán, ra sức quỳ xuống đất dập đầu nói y thuật của mình không tới nơi tới chốn, là bản thân chẩn đoán nhầm, Vương gia dưới cơn giận dữ đã đuổi hắn ra khỏi Vương phủ, cho đến khi Thẩm trắc phi tỉnh lại...
"Gần đây Trắc phi nương nương luôn muốn nôn mửa, còn muốn ăn đồ ăn chua, cộng thêm bây giờ quỳ thủy lại đến muộn, người liền cho là có thai, nhất thời cao hứng mới đến chỗ phúc tấn báo tin vui, thật không ngờ chỉ là hiểu lầm..." Tiểu nha hoàn nói xong còn quỳ sụp xuống.
Tiêu Sơ Âm cười khổ trong lòng: "Là hiểu lầm sao? Đúng là hiểu lầm lớn, hèo nàng đã nhận chẳng phải là ăn không trả tiền...bảo vệ Thẩm Nhược Vân như vậy, Vũ Văn Tư Dạ cũng không phải là thích nàng ta một chút đâu..."
"Phúc tấn cho ngươi đến nói với ta những điều này, liệu có gì đặc biệt muốn dặn dò hay không?" Nàng nằm sấp trên giường, tư thế không quá nhã nhặn, giọng điệu lại mang theo sự sắc bén.
Tiểu nha hoàn ngập ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Cẩm Thái hầu hạ bên cạnh.
Cẩm Thái hiểu chuyện, biết là có ý gì đó, thi lễ lui ra ngoài.
Tiểu nha hoàn thấy cánh cửa khép lại, lúc này mới cúi đầu cung kính nói: "Phúc tấn nói sau này trong vương phủ..."
Đợi đến lúc tiểu nha hoàn nói xong, khóe miệng Tiêu Sơ Âm mới lộ ra nụ cười chân thật, hèo này...vẫn là không vô ích...