Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư!

Chương 7: Giao ra chủ quyền




Tống Y Y trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cũng thật sự hối hận rồi. Tiêu Sơ Âm là dòng chính phi, cho dù thực lực là nhà mẹ đẻ, vẫn có địa vị ở vương phủ, các nàng vẫn theo không kịp, tuy rằng không được sủng ái, bị vương gia ghét bỏ, nhưng sự việc liên quan đến quy củ của vương phủ và tôn ti trật tự, đây không phải là chuyện ai được sủng ái ai thất sủng, gia quy trước mặt, đối xử bình đẳng.
Nàng đang suy nghĩ phải nói thế nào để bản thân có thể giảm nhẹ hình phạt, Tiêu Sơ Âm trên giường nhiều lần làm khó dễ lại bắt đầu nói chuyện: "Bản vương phi té bị thương ở đầu, cả ngày mê man, không nhớ nổi điều lệ gia quy, sợ có sai sót, ta xem vẫn là Thẩm muội muội làm hộ đi, làm phiền Thẩm muội muội rồi."
Nàng cười dịu dàng thoải mái liền giao quyền xử lý cho Thẩm Nhược Vân, Tống Y Y nghe vậy mừng thầm trong bụng, Thẩm Nhược Vân hiền lành tốt bụng, lại khéo giao tiếp, nếu như là Thẩm trắc phi giải quyết, nàng cũng có thể giảm đi không ít gian khổ.
Thẩm Nhược Vân nghe vậy nhất thời kinh hoảng, lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Tư Dạ, mục đích các nàng tới hôm nay, vốn là để thuyết phục Tiêu Sơ Âm giao chủ quyền của Vương phủ, Vũ Văn Tư Dạ cũng đáp ứng để Thẩm Nhược Vân quản lý vương phủ, dù sao, một sủng phi mà mình yêu thương, một ác phi thô lỗ ngang ngược, mặc dù địa vị khác biệt, nhưng loại chuyện này cũng do hắn định đoạt.
Trong mắt Vũ Văn Tư Dạ hiện lên chút tia sáng u ám, hắn không ngờ trước đêm tân hôn nàng lại không bị độc chết, hơn nữa sau khi té bị thương ở đầu lại giống như thay đổi thành một người khác, Tiêu Sơ Âm lúc này lại khiến cho bản năng trời sinh đối diện với nguy cơ trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, mặc dù bề ngoài nhìn qua Tiêu Sơ Âm không chiếm được lợi ích gì, nhưng từ đầu đến cuối, Vân nhi và Tống Y Y đều bị nàng kiềm chế.
Hắn nhìn vào mắt nàng, có chút khiêu khích.
Thẩm Nhược Vân thấy Vũ Văn Tư Dạ không nói gì, mềm mại gật đầu: "Thân thể tỷ tỷ có bệnh, vậy muội muội sẽ tạm thời thay tỷ tỷ xử lý."
"Vết thương của bản vương phi chỉ sợ tạm thời sẽ khó mà bình phục, chuyện khác trong phủ, cũng đều do Thẩm muội muội làm thay đi." Tiêu Sơ Âm mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nàng vừa đến đây, cũng không muốn ôm lấy phiền toái vào thân, nếu Vũ Văn Tư Dạ đã chán ghét nàng, vậy nàng sẽ dứt khoát chấm dứt quan hệ với hắn, vừa để cho nàng đỡ lo, vừa thuận nước giong thuyền cho Thẩm Nhược Vân. Hơn nữa, cho dù nàng không chủ động giao ra, chắc là trắc phi cũng sẽ tốn chút tâm tư đoạt lấy, nếu đã như vậy, chẳng bằng bán một cái nhân tình thu về một chút giá trị.
"Vậy...." Trong lòng Thẩm Nhược Vân nghi hoặc Tiêu Sơ Âm hôm nay có phải ngã hỏng đầu rồi không, hơi nhíu mày do dự, biểu tình giống như rất khó xử.
Tống Y Y đang gặp khó khăn với Tiêu Sơ Âm, thừa dịp Thẩm Nhược Vân còn đang do dự, vội vàng lấy lòng nàng: "Trắc phi nương nương, thân thể vương phi nương nương không khỏe, ngài cứ giúp đỡ vương phi, đảm ương một ít đi, về sau chúng tiện thiếp nhất định sẽ có quy củ, an phận thủ thường."
Thẩm Nhược Vân dịu dàng cười nói: "Vương gia, tỷ tỷ bị bệnh, thiếp thân tạm thời thay tỷ tỷ trông nom, chờ sau này tỷ tỷ khỏe hơn, lại để tỷ tỷ san sẻ giúp người, người xem, được không?"
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, lạnh lùng nói: "Việc này cứ định như vậy đi !" Nàng giao ra chủ quyền, hắn cũng đỡ phải tốn nhiều lời. Hơn nữa từ trước đến nay Vân Nhi luôn làm việc chu toàn, hắn vốn có ý định giao chuyện của vương phủ cho nàng xử lý.
Cẩm Thái đứng một bên nghe xong vô cùng lo lắng, tại sao vương phi có thể giao ra chút quyền lực còn lại trong tay chứ, nói như vậy, chẳng phải sau này càng bị người ta xem thường sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.