Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 15: Trốn khỏi thuyền ma (2)




“Chìa khóa để tớ lấy, cậu đứng ở đây đừng nhúc nhích!” Xem xong mọi thứ trên mảnh giấy, La Giản để Phong Vũ Lam đứng cạnh lan can trên đài viễn vọng, nơi gần lưới thừng nhất. Sau đó, La Giản ngồi xuống trước thi thể, vươn tay kéo tấm vải ra.
Bên dưới là một xác chết đã biến dạng hoàn toàn, toàn thân bị phân hủy gần hết, chẳng khác gì những xác chết ở trong rương. Khi La Giản nhìn thấy thi thể này cũng thở nhẹ một hơi. Bởi khi cậu thấy dòng chữ ‘Người bảo vệ chìa khóa rất ghét các bạn’, La Giản đã có rất nhiều suy đoán, tỷ như lúc cậu gặp kẻ truy sát cậu gặp trước đó, đột nhiên sống lại trong lúc cậu chẳng có chuẩn bị gì rồi đâm cậu một nhát, cái loại tấn công bất ngờ này mới thật sự khiến con người sợ hãi.
Nên khi nhìn thấy cái xác chết chẳng còn hình dáng này, La Giản mới thở nhẹ một hơi, bắt đầu lục lọi quần áo tìm chìa khóa, cậu chẳng để tâm toàn thân đối phương tản ra mùi hôi thối hay có giòi bọ. La Giản đã quen rồi, thậm chí đã quen với chém giết, quen cách giữ bình tĩnh, có lẽ La Giản không nhận ra, nhưng Phong Vũ Lam có thể thấy rõ sự thay đổi này.
Chỉ có áp lực trong hoàn cảnh sống còn, mới có thể khiến một người bình thường trở thành chiến sĩ nhìn thế giới bị hủy diệt. Về phần thay đổi này tốt hay xấu, bây giờ vẫn chưa thể nói rõ được.
Cuối cùng La Giản cũng tìm được chìa khóa nằm trong túi quần, vừa định lấy thì một sự việc đáng sợ đã xảy ra! Ngay lúc La Giản chẳng có chuẩn bị gì, một cánh tay gần như chỉ còn lại xương trắng chụp lấy tay cậu, mạnh đến mức cổ tay La Giản đau nhói!
La Giản kinh hãi mở to hai mắt, khó tin nhìn cái xác chết, thứ đã hư thối này vẫn có thể cử động! Cái đầu chỉ còn xương trắng và thịt nát lắc lư, cánh tay giữ chặt La Giản phát ra từng tiếng cạch cạch đáng sợ!
Cảnh tượng quỷ dị này khiến La Giản và Phong Vũ Lam đồng thời mắng một tiếng: “Mẹ nó!”
La Giản nóng nảy, vội vã rút tay về, nhưng sức lực của nó quá lớn, dù có làm thế nào xác chết vẫn nắm chặt tay La Giản, thậm chí nó đang bắt đầu ngồi dậy, hai hốc mắt tối om như phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào cậu.
La Giản không kìm được nổi da gà đầy người, cậu giơ đao chém mạnh xuống tay nó, chỉ nghe lưỡi tao phát ra một tiếng động như chạm phải kim loại, như thế nào cũng không chém đứt!
“Thứ này làm bằng gì vậy? Sao cứng thế!” La Giản không ngừng lại, đá mạnh vào bụng nó, xác chết vẫn giữ chặt La Giản, quả thật đúng với câu chết cũng không buông!
Nó không chỉ giữ tay cậu, cánh tay còn lại chậm rãi vươn ra, như muốn cướp chìa khóa về.
La Giản nhìn động tác đó đột nhiên nảy ra một ý, nhân lúc xác chết không để ý thì buông tay, chiếc chìa khóa rơi xuống mặt đất, nó lập tức thả La Giản ra, bò lại lấy chìa khóa.
Nhưng động tác chậm chạp của bộ xương sao bằng La Giản, cậu đá văng tay nó ra, cúi người nhặt chìa khóa rồi ném cho Phong Vũ Lam, xém chút nữa gió đã cuốn chìa khóa xuống biển, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Phong Vũ Lam đã bắt được chìa khóa, không cần La Giản nhắc, cậu ấy lập tức nhảy khỏi đài viễn vọng, đạp lên lưới thừng leo xuống.
Xác chết lập tức nhào qua, tốc độ của nó đã nhanh hơn lúc nãy, ngay lúc Phong Vũ Lam đặt một chân lên dây thừng, nó đã chụp được góc áo của Phong Vũ Lam! La Giản tỉnh táo, bay lên đá vào lưng xác chết, tuy nó mạnh nhưng không giữ được thăng bằng nên ngã xuống đất, nhưng dù thế cũng không chịu buông áo Phong Vũ Lam ra, Phong Vũ Lam bị kéo ngã về sau!
La Giản không ngừng lại, một tay đỡ lưng Phong Vũ Lam, một tay cầm đao cắt bỏ phần áo nó đang nắm.
“Đi xuống dưới mau!” La Giản hét lên, dùng sức nâng Phong Vũ Lam ném cậu ấy ra khỏi đài viễn vọng, Phong Vũ Lam sợ đến la hoảng lên, trong lúc rơi theo bản năng vươn tay bắt lấy dây thừng, lúc này mới giận dữ quay về phía La Giản rống lên:
“La Giản cậu muốn mưu sát tớ phải không!”
La Giản không để ý đến Phong Vũ Lam, toàn bộ cảnh giác của cậu đã đặt lên cái xác phía trước. Nó tựa như biết mình không thể cướp lại chìa khóa, giận dữ quay về phía La Giản há to miệng, tựa như dã thú đang gầm rú, sau đó nhào về phía cậu!
La Giản biết xương cốt của thứ này rất cứng, liều mạng với nó là chuyện không thể, cách duy nhất là đẩy nó xuống biển.
Đài viễn vọng rất cao, gió biển lại lớn, tỷ lệ đẩy nó xuống biển nhất định sẽ thành công, cái xác chết này đã bị phân hủy gần hết, dường như chỉ còn lại khung xương, chứng tỏ nó rất nhẹ, cân nặng chưa chắc bằng một bửa của người trưởng thành, chỉ cần gió mạnh chút đã thổi bay nó đi.
La Giản quyết định rồi, chỉ né tránh công kích của nó, chờ đến khi nó đứng gần lan can, thì dùng hết sức đạp, gió biển gào thét thổi bay xác chết ra ngoài, nhưng thứ quỷ thật sự rất thông minh, trong lúc rơi đột nhiên vươn tay bắt lấy chân La Giản — nói đúng hơn là bắt được giày của cậu.
“Shit!” La Giản chỉ kịp mắng một tiếng, theo sau cái xác kia ngã xuống bên dưới.
Trong hốt hoảng dường như cậu đã nghe thấy tiếng Phong Vũ Lam gọi tên mình.
Trong lúc rơi cậu ném luôn chiếc giày đi, cái xác chết kia ôm theo chiếc giày của cậu rơi xuống biển. La Giản không nhẹ như nó, không bị gió biển cuốn bay, nhưng cũng rơi xuống boong tàu! La Giản tính toán, đài viễn vọng cao khoảng ba tầng lầu, ngã cuống có lẽ sẽ không chết, nhưng gãy tay gãy chân là không tránh được.
La Giản biết bản thân không còn đường xoay sở, đành phải nhắm mắt chấp nhận.
Nhưng đau đớn trong dự tính không xảy ra, bởi vì trong một giây cậu sẽ chạm đất, La Giản cảm thấy có ai đó đã đỡ được mình!
Vụ này không phải nhỏ, mọi người đều biết vật từ trên cao rơi xuống có trọng lực rất lớn, càng cao thì càng nặng, nếu thả một quả trứng từ trên trời xuống thì nó sức nặng của nó cũng bằng một tảng đá, đừng nói chi là La Giản mang cân nặng tiêu chuẩn của phái nam, tùy tiện lấy tay đỡ có thể dập nát xương!
Ý nghĩ đầu tiên của cậu là suy đoán có phải Phong Vũ Lam chạy đến đỡ cậu hay không? Nhưng trong khoảng khắc cậu mở mắt, La Giản sợ đến ngây người.
Không phải Phong Vũ Lam, nhưng gương mặt này rất quen thuộc, quen đến mức La Giản chỉ muốn hét toáng lên.
Anh ta chính là kẻ truy sát cậu gặp trong mật thất đầu tiên!
Người đàn ông tuấn tú mang đôi mắt của máu đang nhìn chằm chằm vào La Giản, La Giản rất không có tiền đồ hét to, run rẩy nằm trong lòng đối phương. Ngay cả lúc chiến đấu với quái vật, ‘Khiêu vũ’ cùng xác chết trên trời cao, La Giản cũng chưa từng hoảng sợ đến vậy, nhưng với kẻ truy sát La Giản thật sự rất sợ hãi.
Không biết vì sao lại sợ như thế, có lẽ một nhát dao kia đã để lại ám ảnh trong cậu. Với lại tình cảnh lúc này thật sự rất xấu hổ. La Giản theo bản năng giãy dụa và tìm cách thoát, nhưng kẻ truy sát lại ôm cậu rất chặt.
Mưa gió trên biển đã nhỏ lại, nhưng La Giản cảm thấy mặt đối phương để quá gần, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp đó, gương mặt điển trai này, thật sự làm trái tim cậu đập thật mạnh, cậu cho rằng loại phản ứng kỳ quái này là do sợ hãi quá độ, nên càng giãy dụa dữ dội hơn.
Lúc chưa ai kịp phản ứng, đối phương đột nhiên cúi xuống dùng đầu lưỡi liếm môi cậu, độ ẩm trên môi lập tức khiến La Giản trở nên ngoan ngoãn, toàn thân cứng đờ. Động tác của đối phương khiến cậu có cảm giác như bị rắn quấn lấy, càng giãy dụa càng siết chặt, cho đến khi giết chết La Giản mới thôi.
Tuy La Giản không dám nhúc nhích, nhưng Phong Vũ Lam không để ý nhiều như vậy, cậu ấy vội vàng leo xuống boong tàu chạy về phía La Giản, thấy cậu bị một người xa lạ ôm chặt, còn tưởng La Giản bị quái vật nào đó cuốn lấy, tùy tay nhặt một tấm ván gỗ trên boong tàu lên, lúc này một Phong Vũ Lam nhút nhát lại trở nên thật anh dũng, nhắm thẳng mục tiêu là kẻ truy sát.
Nhưng loại tấn công này chẳng ảnh hưởng gì đến kẻ truy sát, anh ta thả tay ôm La Giản ra, một tay đã bẻ gãy tấm ván. Cũng bởi vì vậy, La Giản mới thoát được, lảo đảo chạy về phía Phong Vũ Lam, kéo cậu ấ chạy vào khoang thuyền.
Kẻ truy sát không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người biến mất sau cửa khoang thuyền.
Trong khoang thuyền rất tối, nhưng trên thắt lưng Phong Vũ Lam có đeo ngọn đèn dầu kia, hoàn cảnh xung quanh cũng không đến mức chẳng nhìn thấy gì. Hai người chạy rất lâu, chẳng biết đã chui vào căn phòng nào, La Giản đóng cửa khó, sau đó cùng Phong Vũ Lam ngồi bệt xuống đất lấy hơi.
“Vừa…… người vừa rồi, là ai vậy?” Phong Vũ Lam vẫn chưa hoàn hồn lại, hỏi.
La Giản có chút mất tự nhiên, không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải người tốt.”
Phong Vũ Lam hoài nghi trừng La Giản, nói: “Nhưng tớ vừa thấy hai người hôn nhau……”
“Nói bậy! Bộ mắt cậu mọc sau đầu sao? Tất cả những gì cậu thấy đều là ảo giác” La Giản xù lông, mặt đỏ rần phủ nhận.
“Nhưng tớ thấy rõ ràng ……” Phong Vũ Lam nói còn chưa nói xong, La Giản lập tức nhào đến, chụp tay lên người Phong Vũ Lam…… cù lét!
Cuối cùng Phong Vũ Lam cười đến lăn lộn trên mặt đất, thành công bị La Giản dời đi lực chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.