Không ngờ vận may của ta lại tốt đến vậy, chưa đầy mấy hôm, vị khách sộp kia lại tìm đến cửa.
Chỉ có điều —— vẫn là vị công tử hôm trước.
“Hôm đó ăn thử bánh mè đen của ngươi rồi, ai cũng khen ngon, năm ngày nữa đoàn thương nhân của ta sẽ đi phía bắc một chuyến, không biết ngươi có nhận chuẩn bị ít lương khô cho chúng ta không?”
Hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh thẫm, dáng người cao ráo, toát lên vẻ lạnh lùng, đứng trước gian hàng bánh mè giản dị của ta, trông thật nổi bật.
Vừa nhìn thấy hắn, tim ta bỗng lỡ một nhịp, mặt ngay lập tức đỏ bừng, sợ hắn hối hận, muốn đòi lại số bạc đã cho ta.
Nhưng lời nói của hắn, lại khiến ta vô cùng bất ngờ.
“Có ạ có ạ! Công tử muốn chuẩn bị lương thực cho mấy ngày ạ?”
“Mười lăm, mười sáu người, đi đi về về khoảng hai mươi ngày.”
“Đoàn của công tử trên đường nhất định phải dừng chân ở quán trọ, trong quán chắc không thiếu thức ăn, nên tiểu nữ sẽ chuẩn bị cho công tử năm trăm chiếc bánh mè đen, ba mươi cân thịt khô và bốn mươi cân dưa muối để ăn dặm trên đường là đủ rồi ạ.”
“Tốt.” Lần này, hắn lấy trong người ra một thỏi bạc, “Đây là hai mươi lượng, nhận lấy đi.”
Ta vội vàng xua tay: “Không dám, không dám, nhiều quá ạ.”
Hắn nhíu đôi lông mày lá liễu của mình —— haiz, một nam nhân lại có đôi lông mày lá liễu xinh đẹp đến như vậy, thật khiến nữ tử trên cõi đời này không còn mặt mũi nào mà sống ——
Chỉ có điều, ta luôn cảm thấy, giữa đôi lông mày ấy hình như luôn ẩn chứa nỗi ưu tư, sầu muộn.
“Đừng nhiều lời nữa, cứ chuẩn bị cho tốt là được.”
Ta miễn cưỡng đồng ý, nhưng thực chất trong lòng đã nở hoa: “Vậy thôi được rồi ạ.”
“Bốn ngày nữa đem đồ đến khách điếm Thanh Phong.”
“Vâng ạ!”
Đợi ta mang thỏi bạc hai mươi lượng trở về nhà, khiến cả nhà đều choáng váng.
“Đây là hai mươi lượng sao?”
Thu Muội mắt tròn mắt dẹt, sờ lên thỏi bạc đang được đặt trên bàn.
Bà nội ta giáng cho con bé một bạt tai: “Lau nước miếng đi, nhỡ rơi vào bạc, bạc tan ra thì làm sao hả?”
Cha ta mặt ngơ ngác: “Xuân Muội này, vị vị khách kia có ý đồ xấu gì không đấy?”
Bà nội ta quay sang cho ông ấy một bạt tai nữa: “Sắp Tết rồi, đừng có nói gở!”
Vẫn là Mã nãi nãi bình tĩnh nhất, bà bẻ các ngón tay ra, nói: “Bốn ngày cũng khá gấp gáp, Xuân Muội, dưa muối thì nhà chúng ta có sẵn rồi; thịt khô cũng không khó, bây giờ là tháng chạp, nhà nào cũng phơi thịt khô cả, chúng ta chỉ cần mua là được, cũng chỉ mất vài lạng bạc thôi; còn bánh mè đen, cả nhà cùng làm, chắc cũng kịp. Không nói nhiều nữa, bây giờ bắt tay vào nhào bột thôi.”
Chi An và An Chi đồng loạt đứng dậy: “Chúng con đi nhóm lửa nướng bánh!”
Mẹ ta ôm Đông Bảo trên giường đất, trông rất có lỗi: “Người ta yếu quá, chẳng giúp gì được…”
Tuyết rơi lả tả bên ngoài, giường đất trong nhà ấm áp, ta nhìn cả nhà, thật tốt quá, đều là người thân, đều là người thân thiết nhất của Trần Xuân Muội ta trên cõi đời này.
Đúng vậy, cuộc sống này, dù có khó khăn, gian khổ đến đâu, nhưng chỉ cần người thân ở bên cạnh, thì còn sợ gì nữa chứ?
Bốn ngày trôi qua nhanh chóng, ta đi nhờ xe bò của Triệu đại thúc trong thôn đến thị trấn, gõ cửa khách điếm Thanh Phong.
Trong một căn phòng sạch sẽ, rộng rãi, vị khách trẻ tuổi kiêu ngạo nhìn mấy chiếc bao lớn nhỏ trên mặt đất, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng.
“Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.” Sau đó, hắn chỉ vào một chiếc bao lớn, tò mò hỏi, “Đây là cái gì vậy? Bọc đầu gối sao?”
“Là mấy bộ bọc đầu gối, găng tay và khăn quàng cổ bằng bông ạ, người lớn trong nhà nói, không thể nhận nhiều bạc của công tử như vậy được, nên đêm qua đã làm những thứ này, không biết công tử dùng đến không ạ. À đúng rồi, còn có một chiếc mũ lông cáo làm riêng cho công tử nữa, tuy đường kim mũi chỉ thô sơ, nhưng đội để chắn gió tốt lắm ạ.”
Ta lật chiếc mũ lông cáo ra đưa cho hắn, ngẩng đầu lên nhìn đôi lông mày lá liễu mà dù cho họa sĩ nào cũng không thể vẽ nên được, không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên.
Người này —— thật là quá đẹp trai.
Còn đẹp trai hơn cả “tiểu mỹ nam thôn quê, chàng bán kẹo hồ lô” mà mọi người trong thôn Đào Thủy vẫn thường nhắc đến —— Lưu đại ca.
Nhưng vẻ đẹp trai của Lưu đại ca là kiểu mà ngươi biết rằng hắn có thể ngồi xổm dưới gốc cây đa đầu làng uống nước lá cây, ăn khoai lang nướng cùng ngươi.
Còn vẻ đẹp trai của người đứng trước mặt ta lại giống như tuyết trên đỉnh núi, vầng trăng giữa bầu trời, có thể ngắm nhìn từ xa, nhưng không thể nào với tới.
Nhìn chiếc mũ trong tay ta, “tuyết trên đỉnh núi” có vẻ rất bất ngờ: “Cho ta sao? Ai làm vậy?”
Ta cắn môi: “… Bà nội tiểu nữ ạ.”
“Tay nghề rất tốt, cảm ơn.” Hắn thậm chí còn tốt bụng đội thử, chiếc mũ lông cáo màu trắng, kết hợp với bộ y phục màu xanh nhạt mà hôm nay hắn mặc, cũng rất hợp.
Kiểm tra hàng xong, hắn sai người mang tất cả xuống dưới, đợi trong phòng chỉ còn lại ta và hắn, hắn mới ngồi xuống ghế, ánh mắt sâu thẳm hỏi: “Ngươi có muốn đến kinh thành mở tiệm không? Ta có vài mối quan hệ ở kinh thành, có thể giúp đỡ ngươi.”
Kinh thành ——
Trong giây lát, hình ảnh của Chu di nương bỗng hiện lên trong đầu ta.